Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 6: Tôi cảm thấy tổng giám có chút kì quái.

Ai nói tình một đêm sau khi phủi mông một cái thì từ nay hai người không gặp lại nhau? Vừa qua hai ngày liền chui vào chung một công ty, sớm chiều không chạm mặt nhau là không thể.


Loại xấu hổ này tự nhiên rơi xuống đầu, Chung Minh hoài nghi có phải âm u đang đến.


Bầu không khí hội nghị trở nên vô cùng đen tối kì quái, Chung Minh chưa bao giờ lo sợ bất an đều gì trong lúc làm việc mà nay đứng ngồi không yên. Cảm giác như ngồi bàn chông rất khó chịu, không biết có nên ngẩng đầu hay không, sợ ngẩng đầu một cái sẽ đối diện với Bạch Cẩn Niên.


Nếu để Chung Minh thật lòng trả lời, có lẽ Chung Minh có chút vui vẻ, dù sao Chung Minh đã trở về chỗ cũ tìm chút dấu vết của Bạch Cẩn Niên, bây giờ người trong ảo tưởng thực sự xuất hiện trước mắt, có phải ông trời cũng có ý giúp hai người trở thành một đôi? Chẳng qua sợ gặp nhau trong tình huống cấp trên và cấp dưới đúng thật có chút xấu hổ, trong lòng vui sướng mong đợi, bất luận thế nào đều đứng ngồi không yên.


Cho đến khi lưng muốn mỏi, cổ cũng cứng đến khó chịu, Chung Minh mới ý thức được: Kì quái? Tại sao nàng lại khẩn trương? Bạch tổng giám kia có phải sẽ khó xử hơn không? Dù sao hôm đó Bạch tiểu thư bị nàng đùa rất thảm.....


Nghĩ đến đây Chung Minh hơi nâng đầu nhìn lén Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên chuyên tâm nghe tổ trưởng báo cáo về tình hình trước đây của công ty. Bởi vì Bạch Cẩn Niên chăm chú nên Chung Minh có cơ hội quan sát cô một chút.


Đây đúng thật là Bạch Cẩn Niên hôm đó đã như cá nước thân mật với nàng, có lẽ do được trang điểm cẩn thận nên khí sắc của Bạch Cẩn Niên nhìn tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều. Ánh mắt kiên định linh hoạt, so với đôi mắt lạnh lùng hôm đó tưởng như hai người khác nhau.


Thẳng thắn mà nói, Bạch Cẩn Niên đứng dưới ánh mặt trời rất xinh đẹp. Ánh mắt Bạch Cẩn Niên không chứa sắc bén, nếu có thì cũng là lịch sự và tự tin. Tóc đen dài không thay đổi, không phải hơi cứng nhắc, mà có chút tự nhiên nhẹ nhàng đẹp mắt, nhất cử nhất động của Bạch Cẩn Niên làm tóc cũng bồng bềnh theo, vì không cười nên khí chất có chút tức giận.


Chung Minh đột nhiên phát hiện, ngoại trừ quần áo, cách cài áo, trên màu da không thay đổi nơi cổ còn có vết thương.


Chung Minh cố hít một chút không khí, kí ức như xe lửa ở trong đầu Chung Minh gào thét mà chạy qua.


Cái kia không phải do va chạm......... Không phải dấu hôn chứ?


Trong lòng Chung Minh run sợ nhớ lại: Đúng... Đúng rồi, kia..... Đêm đó, hình như có cắn trên cổ vài cái, cái việc này..... Lưu lại dấu? Làn da mẫn cảm thế sao? Kia....Vậy trước dùng sức cắn trên người thì sao?


Chung Minh nhìn Bạch Cẩn Niên đang ngồi bên kia, nhìn nhìn một chút hiện ra Bạch Cẩn Niên đang ngồi nghiêm chỉnh với dấu hôn trên toàn cơ thể.


"Đùa chết tôi." Trong tâm trí, Bạch Cẩn Niên đột nhiên nói với Chung Minh như thế. Chung Minh cả người co lại, một luồng nhiệt trong lòng mãnh liệt tràn lan.


"Đùa chết tôi đều được." Kia, Bạch Cẩn Niên còn không biết đúng mực, tiếp tục khiêu khích. Gương mặt thanh tú kiêu ngạo tràn ngập khoái cảm, dáng vẻ phục tùng, thân thể vô lực bị khống chế, khó nhịn kêu lên.....


Cả khuôn mặt Chung Minh đỏ lên.


"Ừ, cảm ơn." Sự thật thì Bạch Cẩn Niên vẫn ngồi ở chỗ kia, bình tĩnh nói cảm tạ với cấp dưới. Nhẹ nhàng xoay bút trong tay, bộ dáng thủ trưởng thành thục nói với giọng nghiêm nghị: "Sau này cùng mọi người làm việc, tôi có vài điều muốn nói. Mọi người bình thường có thể xem tôi như một người bạn, tôi hơn hai mươi tuổi cũng sẽ có sở thích giống mọi người. Dạo phố, xem phim, làm chuyện linh tinh, nếu không có ai làm bạn tôi không ngại làm bạn đồng hành của mọi người, dù sao tôi chưa kết hôn, thời gian rảnh rỗi khá nhiều."


Các đồng nghiệp nhẹ giọng cười cười.


"Nhưng." Bạch Cẩn Niên chuyển giọng, trở nên nghiêm nghị thật sự, "Trong lúc làm việc tôi sẽ vô cùng nghiêm khắc, không cho phép có chút sai lầm. Nếu có người nào phạm sai lầm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua sai lầm. Tôi tin mọi người có thể hiểu được tôi, hành vi của mọi người ảnh hưởng sự phát triển của công ty. Nói thẳng ra, báo cáo tình hình công ty làm tôi rất bất mãn, tôi không biết tổng giám trước đây làm gì, kế hoạch mở rộng thị trường rối tinh rối mù, có lẽ mọi người căn bản không biết gì gọi là--- mở rộng thị trường."


Những đồng nghiệp còn đang mê mẩn vẻ đẹp của tân tổng giám, ý đồ muốn hôm nay tan ca phải hẹn cô cùng cợt nhã một chút đều biến đâu mất. Bạch Cẩn Niên ra oai phủ đầu như bão quét ngang toàn bộ phòng hợp, ngay cả Chung Minh đang nghĩ vớ vẩn trong đầu cũng bị Bạch Cẩn Niên làm tỉnh lại.


Bạch Cẩn Niên đứng lên, mọi người còn cho rằng cô đang muốn nói ra cái gì "Đe dọa", kết quả cô lại làm ra vẻ mặt đặc biệt, giả vờ tươi cười nói: "Kết thúc cuộc hợp, mọi người hợp tác vui vẻ."


Cuối cùng Bạch Cẩn Niên cũng không liếc nhìn Chung Minh một lần nào nữa, hoàn toàn đem Chung Minh xem như quá khứ không để ý.


Chung Minh có chút khó chịu, nhưng không thể phủ nhận trong lòng có chút nhẹ nhõm.


"Tuyệt đối là cọp mẹ giả đang mù sa mưa."


"Đúng vậy, giống như cô ta được gọi là tâm thần phân liệt."


"Đi ra ngoài lăn lộn cũng vì chén cơm, đều là làm thuê thôi tuy cao cấp hơn một chút, ở nơi đây kiêu ngạo làm gì?"


"Này! Hẳn là đem cô ta lên giường, lăn lộn một chút chắc chắn cô ta sẽ trở thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn."


Giờ trưa hôm nay Chung Minh không muốn ăn cơm, ngồi lâu nên muốn đi dạo trên hành lang, hít thở một chút không khí. Kết quả đi tới góc hành lang chợt gặp mấy người đồng nghiệp.... mấy người đàn ông tụ tập hút thuốc chế giễu Bạch Cẩn Niên, ngôn ngữ vô cùng đáng khinh. Chung Minh nghe xong có cảm tưởng: "Các người thật sự không hiểu, chiếm hữu được thì cô ta vẫn là cọp mẹ thôi."


Chung Minh thấy vui vẻ, nhưng không có ai để chia sẻ cảm giác này, nên phải thở dài quay trở lại.


Đang muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng Bạch Cẩn Niên lại xuất hiện trước mặt. Chung Minh hoảng sợ nhanh chóng né sang một bên. Bởi vì hành động của Chung Minh có chút quá mức đột ngột giống như là cố tình, làm sắc mặt Bạch Cẩn Niên cũng có chút không tự nhiên.


Chung Minh cảm thấy nên chào hỏi một chút mới đúng, dù sao cũng cùng làm việc trong thời gian dài. Cho dù cô ấy không muốn thừa nhận mình là đối tượng tình một đêm cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần cấp trên cấp dưới cùng làm việc thuận lợi thì không có chuyện gì lớn cả.


"Bạch tiểu thư." Ai ngờ Chung Minh thốt ra lại là xưng hô này, giật mình, sắc mặt Chung Minh còn xanh hơn trái ổi xanh.


Bạch Cẩn Niên đỏ mặt, vội vã liếc nhìn Chung Minh, bước nhanh qua người Chung Minh đi ra ngoài. Xoay người tóc dài bị gió cuốn, một vết thương mơ hồ giống như dấu hôn.... Bị Chung Minh thu vào mắt.


Có ý chạy trối chết, Bạch Cẩn Niên có chút thẹn thùng phải không? Bạch Cẩn Niên có thể đối với đêm đó... Khụ.... Nhớ mãi không quên?


Chung Minh nhìn bóng dáng kia, "Thật đáng yêu" là cảm xúc đang làm loạn trong lòng Chung Minh, không thể kìm được.