Tôn Thượng

Chương 93: Sau đài

Phái Vân Hà là môn phái tu hành truyền thừa tương đối dài ở địa phận Thanh Dương, mặc dù trải qua kiếp nạn Chư Thiên có hơi xuống dốc nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù là mức độ nổi tiếng hay những thứ khác đề đứng đầu trong rất nhiều phái tu hành ở khu vực Thanh Dương.

Chuyện thí luyện khảo hạch nhanh chóng truyền khắp vùng Thanh Dương, dường như chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biết phái Vân Hà có một đệ tử thân phận thần bí mà cũng vô cùng bí hiểm và mạnh mẽ phi thường.

Phong Ảnh Lý gia tập trung lượng người ngựa lớn, phải đến hơn một vạn muốn xông lên phái Vân Hà đem tên họ Cổ kia băm thành trăm mảnh. 

Nghe nói những bang phái phía sau những chấp sự trưởng lão bị uy hiếp cũng đều tập trung rất nhiều người ngựa.

Nhưng điều kì lạ là, sau một đêm cho dù là Phong Ảnh Lý gia hay những bang phái gia tốc khác đề giải tán hết đám nhân mã.

Phong Ảnh Lý gia tiếng tăm lừng lẫy đất Thanh Dương cũng không đến phái Vân Hà giết chóc. 

Những gia tộc bang phái khác bị uy hiếp cũng lựa chọn im lặng.

Ngay cả phái Vân Hà cũng yên tĩnh như chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Kì lạ là ở chỗ ở bên Cửu Hoa đồng mình cũng không có động tĩnh gì. 

Chẳng lẽ sợ rồi?

Có sợ hay không thì không biết, nhưng mà mọi người điều hiểu rõ, lúc họ Cổ kia ở thí luyện khảo hạch bộc lộ thực lực của mình, không thể không làm người ta kiêng dè dù sao Mộc Đức trưởng lão cũng cũng là Kim Đan chân nhân tu luyện hơn bảy trăm năm, vậy mà bị hắn ta đạp một cước trở thành người tàn phế, càng đáng sợ hơn là họ Cổ kia khiến hơn một trăm chân nhân rơi lả tả xuống mặt đất.

Đã là như thế, có ai không kiêng dè? 

Sức mạnh cơ thể vô cùng lớn, trong nhát mắt đã đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ đầy đủ khiến mọi người đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Sự thật đúng như lời Hỏa Đức nói, đột nhiên phái Vân Hà xuất hiện một nhân vật có thân phận thần bí, thực lực mạnh mẽ làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của Kim Đức và Thủy Đức.

Thời khắc này. 

Đất Thanh Dương bên trong phòng khách của một tòa trang viên tụ tập đầy người, những người này đều là những người có mặt mũi ở vùng Thanh Dương, không phải gia chủ của gia tộc lớn, thì cũng là bang chủ khoảng hơn trăm người, mỗi người chỉ cần ra lệnh một tiếng trong thời gian ngắn đã có thể huy động được một lượng lớn người ngựa.

“Chẳng lẽ chuyện này cứ để như vậy?”

Một nam tử trung niên tức giận đi qua đi lại, tất cả mọi người đều biết hắn là gia chủ Lý gia, Lý Thường Tín sắc mặt của hắn rất khó nhìn vô cùng khó nhìn, tức giận quát: “Lý Xán, Lý Sâm, Lý Tranh, Lý Võng bị đánh cũng không nói làm gì đám người Lý Từ Hoành sau này có thể đứng lên được không cũng không biết, Phong Ảnh Lý gia tại vùng Thanh Dương chúng ta cho tới giờ chưa từng bị mất mặt như vậy!” 

Dừng bước.

Lý Thường Tín quát: “Kim Đức, ngươi nói một câu đi, Lý gia chúng ta ủng hộ ngươi lâu như vậy chẳng lẽ chuyện này nhịn như vậy sao?”

Bên trong phòng khách, Kim Đức trưởng lão cũng ngồi trên ghế, sắc mặt cũng không tốt như vậy, mặt mũi xanh xám trầm giọng nói: “Ta đã nói việc này cần bàn bạc kĩ hơn, trước khi không biết rõ thân phận họ Cổ kia, tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ.” 

“Bàn bạc kĩ hơn ư? Ông có thể đợi nhưng Phong Ảnh Lý gia chúng ta không đợi được, nếu như không chém tên họ Cổ kia thành trăm vạn mảnh vậy Lý gia chúng ta sau này làm gì còn mặt mũi nào sống ở vùng Thanh Dương này nữa!”

“Thường Tín, ngươi phải tỉnh táo!”

Lý Thường Tín tức giận mở to con mắt, quát lớn: “Ông bảo ta bình tĩnh thế nào?” 

Ầm!

Kim Đức cũng vỗ bàn một cái, đứng bật dậy quát: “Vậy ngươi muốn thế nào? Hắn có thể khiến Mộc Đức gần chết chỉ với một nhát đạp, chỉ một tiếng đã khiến hơn một trăm chân nhân tát cả rơi xuóng đất, Lý gia các ngươi mặc dù cao thủ như mây cũng không thiếu cao thủ Kim Đan, nhưng mà có ai dám chắc có thể giết được tên tiểu tử họ Cố kia.”

“Chúng ta…” 

Lý Thường Tín lập tức câm nín.

Hoàn toàn chính xác, cứ cho là Lý gia là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ nhưng mà cũng chỉ xấp xỉ với Mộc Đức trưởng lão, thậm chí còn không bằng, đừng có nói rằng chắc chắn sẽ giết được họ Cổ kia, ngay cả việc có tiếp được một cước của hắn hay không cũng không biết.”

“Hừ!” 

Lý Thường Tín hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ ta đi mời lão tổ xuất quan, ta không tin với tu vi của lão nhân gia không làm gì được tiểu tử học Cổ kia!”

Lão tổ Lý gia, đây chính là Kim Đan chân nhân đã vượt qua thọ kiếp tu luyện ngàn năm, cũng ở tại cùng Thanh Dương này cả ngàn năm, một tay sáng lập Phong Ảnh Lý gia, truyền thừa đến nay đã từng cùng với đám người Hồng lão gia tử của phái Vân Hà xưng là Thanh Dương địa giới cửu đại tông sư.

“Không cần ngay bây giờ đi quấy rầy Phong Ảnh lão tiền bối, Thường Tín đừng có quên kế hoạch của chúng ta.” 

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Yên lặng quan sát biến động.” Kim Đức hít một hơi sâu, vuốt vuốt hai viên ngọc lưu ly nói: “Chúng ta đừng sốt ruột, bởi vì có người còn suốt ruột hơn chúng ta.”

“Ngươi nói là Cửu Hoa đồng minh sao?” 

“Không sai, Cửu Hoa đồng minh vẫn muốn chiếm đoạt phái Vân Hà, đây giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu tử thần bí quỷ dị, ta không tin Cửu Hoa đồng minh không có hành động gì, chúng ta chỉ cần theo dõi kì biến là được.”

Bên trong một tòa trang viên của Cửu Hoa đồng minh.

Lúc này, hơn mười người đang tập trung ở bên trong trang viên trong đó còn có một vài chấp sự trưởng lão của phái Vân Hà và cả Thủy Đức. 

Mà cách đó không xa, còn có một nam tử lạnh lùng đứng đó.

Khóe miệng nam tử kia đang trưng ra một nụ cười lạnh, đôi mắt giống như rắn độc nhìn qua bọn người Thủy Đức, cười nhạo nói: “Một đám phế vật.”

"Mặc Long! Ngươi..." 

Thủy Đức chỉ vào nam tử, giận không nhịn được nhưng lại không dám làm gì.

Nam tử âm trầm lạnh lùng tên là Mặc Long, cũng là đệ tử thân truyền của phái Vân Hà, hắn cùng với một đệ tử thân truyền tên Văn Cảnh Sơn được vinh dự gọi là Vân Hà song tinh.

Mặc Long chính là Thải Sắc căn cơ, lập thành Thải Sắc chân nhân, mở ra Thải Sắc tử phủ, có thể nói là thủ phủ Tam Thải Thiên Nhiên, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trước đây hắn là đệ tử đắc ý nhất của Thủy Đức, nhưng đó chỉ là trước đây. 

Mặc Long là người cuồng ngạo, dựa vào Tam Thải Thiên Nhiên thủ hộ, mà hoành hành ngang dọc không sợ, không để ai vào mắt cho dù là sư phụ Thủy Đức của hắn cũng không ngoại lệ, thậm chí hắn còn ra tay dạy dỗ Thủy Đức, mà Thủy Đức cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể chịu đựng bởi vì ông ta không phải đối thủ của Mặc Long, thậm chí không lay chuyển được Tam Thải Thiên Nhiên thủ hộ của Mặc Long.

“Lão già! Không phải ông vẫn muốn để Chung Thiên Ưng làm trưỡng trữ hay sao? Hắn ta đâu?” Mặc Long khinh thường cười nói: “Nghe nói đã bị phế vật Cổ Thanh Phong dùng một chiêu đánh tan sao? Đây chính là trưởng trữ mà ông chọn ư?”

“Mặc Long, ngươi đừng quên ta chính là sư phụ của ngươi!” 

Thủy Đức đỏ mặt, muốn nói gì đó đột nhiên có một thanh trường kiếm nhanh như sét đánh không kịp bưng tai đặt trên cổ hắn.

Một thanh Hàn Vụ phi kiếm hiện ra, toàn thân phát ra Bích U sắc, hàn quang bắn ra bốn phía thật khiến người khiếp sợ.

Người cầm kiếm không phải ai khác, mà chính là Mặc Long. 

Hắn nhìn sang Thủy Đức cười lạnh nói: “Chỉ cần ta thích, bất kì lúc nào cũng có thể giết ngươi, chỉ với lão già ngươi mà có tư cách làm sư phụ của Mặc Long ta sao?”

“Ngươi…”

Thủy Đức giận mà không dám nói gì. 

Lúc này, một giọng nói bình thản bỗng nhiên truyền đến: “Mặc Long, lui ra.”

Giọng nói rất ôn hòa, cũng không có bất kì sự uy hiếp nào nhưng sau khi nghe âm thanh này, hừ lạnh một tiếng thì thu kiếm lại, lui sang một bên.

Người lên tiếng vừa mới xuất hiện là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn trên người mặc một áo bào màu xanh nhạt, lộ ra vẻ tuấn dật phi phàm, giống như một làn gió nhẹ, thần sắc trên mặt cũng lạnh nhạt vô cùng khi hắn xuất hiện, cả Thủy Đức và những chấp sự trưởng lão này đều khom người, cúi đầu gọi một tiếng Thiếu chủ, cả người kiêu ngạo như Mặc Long cũng không ngoại lệ. 

“Chuyện của phái Vân Hà, ta đã biết…”

Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Thiếu chủ này đi đến ban công, nhìn những quân cờ đen trắng được đặt trên bàn đá thản nhiên nói: “Các ngươi về đi, cứ xem chuyện này như chưa từng xảy ra không nên vọng động, về phía Cổ Thanh Phong kia…”

Dừng lại một chút, hắn đưa tay đặt một quân cờ màu đen lên bàn cờ nói: “Tự ta sẽ giải quyết chuyện này.”