Tôn Thượng

Chương 58: Con rùa

Sau khi mở thạch môn, điều khiến Cổ Thanh Phong không nghĩ tới là bên trong đúng là một vùng phế tích.

Bên trong phế tích có một cái giếng, trong giếng giống như thiêu đốt lên một loại tử kim hỏa diễm, hỏa diễm như nước trên đó nổi lơ lửng một viên hỗn sắc tinh thạch lớn bằng ngón cái.

Tử kim hỏa diễm là cái gì Cổ Thanh Phong không biết.

Hỗn sắc tinh thạch kia là cái gì Cổ Thanh Phong cũng không biết.

Giờ này khắc này hắn cũng không có tâm tư đi suy nghĩ những thứ này, sự chú ý hoàn toàn bị một con rùa đen hấp dẫn.

Đó là một con rùa đen, dài khoảng nửa mét giờ phút này đứng ở đó, nhìn cái giếng kia hai tay còn cầm hai lưỡi búa đen nhánh một cái đầu nhỏ từ trong mai rùa nhô ra trừng tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, bộ dáng giống như có chút khẩn trương cũng có chút sợ hãi.

Có lẽ Cổ Thanh Phong cũng thấy qua rất nhiều chuyện lạ, các Linh thú cổ quái kỳ lạ này cũng không phải không gặp qua nhưng giống như con rùa đen trước mắt hai tay cầm hai lưỡi búa này đúng là lần đầu nhìn thấy.

Chú rùa rất cảnh giác, cũng rất khẩn trương khẩn trương đến trên cái đầu nhỏ đều là mồ hôi.

Cổ Thanh Phong cơ hồ có thể khẳng định đây là con rùa bị Đại Minh Vương lục hợp ấn phong ấn, chỉ là hắn có chút nghĩ không thông con rùa này chỉ là một vật vô hại đáng để dùng Đại Minh Vương lục hợp ấn phong ấn sao?

“Đến đây, ranh con đến bên ông này.”

Cổ Thanh Phong cười cười ngoắc ngón tay.

Cặp chân ngắn của con rùa lui về sau, dáng vẻ nhe răng toét miệng, đột nhiên đập lưỡi búa trong tay tới.

Cổ Thanh Phong tiện tay chụp lấy lưỡi búa trong tay nó liếc mắt nhìn, ngược lại không nhận ra lưỡi búa này là đồ chơi gì, không phải pháp bảo cùng không dính dáng tài nguyên tu hành, cũng không dính dáng đến Tiên Ma, giống một loại xương cốt hơn chỉ là nhìn tới nhìn lui, cũng là nhìn không ra chỗ nào kì lạ.

Mất đi hai lưỡi búa con rùa càng căng thẳng hơn nhìn lấy Cổ Thanh Phong đi tới, con rùa nhanh chóng bò lên trên miệng giếng há mồm liền muốn nuốt viên hỗn sắc tinh thạch kia vào trong bụng.

Cổ Thanh Phong tay mắt lanh lẹ, lách mình qua trong nháy mắt đi tới, nắm lấy mai rùa con rùa bị hù hồn phi phách tán, giương nanh múa vuốt, thần sắc rất hoảng sợ rướn cổ lên muốn há mồm cắn xé nhưng căn bản với không tới.

Cổ Thanh Phong cứ nhìn con rùa hốt hoảng như vậy, nội tâm có chút kinh ngạc.

Hắn nhìn ra con này mới vừa sinh ra, linh trí cũng vừa mới khai hóa giống như đứa bé ba tuổi.

Nói một cách khác lúc con này là một quả trứng đã bị phong ấn ở Đại Minh Vương lục hợp ấn bên trong.

Chẳng lẽ sự tồn tại của con này là một sự hung tàn?

Không giống.

Giữa thiên địa, huyền diệu ngàn vạn không thiếu cái lạ, người cũng không phải duy nhất, trừ cái đó ra còn có các loại yêu ma quỷ quái, các loại Linh thú cũng nhiều đếm không hết thiên kì bách quái cái gì cần có đều có, vẻn vẹn là sư tử cũng có hàng ngàn hàng vạn chủng loại khác biệt.

Về phần con rùa này tồn tại như thế nào, Cổ Thanh Phong trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng.

Con rùa giãy dụa, vô cùng sợ hãi.

“Ranh con, không cần sợ hãi ông là người tốt, sẽ không tổn thương ngươi ngủ một giấc trước đi.”

Nói rồi, Cổ Thanh Phong tiện tay bóp mấy đạo Linh quyết, lốp bốp một trận giòn vang sau khi quang hoa thoáng hiện, bao phủ con rùa sau đó con rùa giống bị thôi miên, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau khi để con rùa vào túi tich trữ, lúc này Cổ Thanh Phong mới chú ý vào bên trong giếng.

Trong giếng đang thiêu đốt tử kim hỏa diễm.

Đây là tử kim chi hỏa đến từ mặt trời.

Tuyệt đối là đồ chơi hiếm có.

“Không biết chủ nhân của động phủ này là người như thế nào, lấy mảnh vở Tử Kim Thiên thì thôi đi, thậm chí ngay cả tử kim chi hỏa cũng có thể lấy được quả không tầm thường.”

Sự tồn tại của mặt trời, có thể xưng là một trong những bá chủ của thiên địa.

Là sự tồn tại mà thậm chí Tiên Ma cũng không dám chạm đến.

Mà tử kim chi hỏa đến từ mặt trời, gọi là Cửu Dương chi hỏa chi nhất vô cùng tinh thuần, đương nhiên cũng vô cùng cuồng bạo.

Cổ Thanh Phong trầm ngâm một lát, phất tay bắt đầu thu nạp tử kim chi hỏa trong giếng.

Đồ chơi này mặc dù cuồng bạo, danh xưng Cửu Dương chi nhất cũng đến từ mặt trời, nhưng Cổ Thanh Phong là ông tổ chơi lửa, cơ thể từng dùng Cửu U Tổ Hỏa rèn luyện qua, thật cũng không sợ tử kim chi hỏa này.

Vừa hút tử kim chi hỏa vào, vừa dò xét viên hỗn sắc tinh thạch đang trôi nổi kia.

Viên tinh thạch này ước chừng lớn cỡ nắm tay, như trái tim mặt ngoài óng ánh sáng long lanh trong đó có ánh sáng đục ngầu đang chảy.

Cái đồ chơi này là cái gì, Cổ Thanh Phong nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra nó như thế nào, do dự một lát liền tế xuất thần thức tra xét rõ ràng.

Rất huyền diệu, cũng rất cổ quái.

Cổ Thanh Phong tra xét rõ ràng, thần thức phảng phất tiến vào một không gian kỳ quái.

Bên trong không có cái gì cả trống rỗng.

Đây là cái gì?

Bí cảnh?

Tiên cảnh?

Cổ Thanh Phong đột nhiên cảm thấy mình sống năm trăm năm xem như vô dụng, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc đồ chơi này là cái gì, dù cho hắn hiểu những vật ở trong không gian, đừng nói động phủ bí cảnh tiên cảnh gì, cho dù tiểu thiên thế giới đại thiên thế giới cũng đều xông xáo qua.

Nhưng chưa bao giờ gặp qua bậc không gian kỳ quái này.

Mà cái đồ chơi này cũng không có gì giống không gian.

Về phần là cái gì.

Hắn cũng nghĩ không thông.

Ngay tại lúc hắn nghi hoặc, đột nhiên phát giác được kì lạ, ngay sau đó một giọng nói lập tức truyền đến.

“Ngươi là ai!”

Hả?

Còn có người khác?

Không!

Không phải người.

Đối phương tựa hồ cũng là một vòng thần thức.

Đúng thế.

Cổ Thanh Phong có thể cảm giác được.

“Sao ngươi có thể xâm nhập giấc mơ của ta?”

Giọng nói kia lại truyền tới, chỉ là Cổ Thanh Phong có chút ngơ ngác.

Mộng cảnh?

Đây là tình huống như thế nào?

Cổ Thanh Phong hỏi: “Ngươi là ai!”

“Sao ngươi lại có thể xâm nhập giấc mơ của ta? Rốt cuộc ngươi là ai!”

Giữa thần thức giao lưu không cần ngôn ngữ, Cổ Thanh Phong nghe ra đối phương dường như rất khiếp sợ, bất quá hắn cũng không để ý tới chỉ là có chút không nghĩ ra dò xét viên hỗn sắc tinh thạch này làm sao lại tiến vào mộng cảnh của người khác.

Mà đây là mộng cảnh sao?

Cổ Thanh Phong không phải không tiến vào mộng, dù là của mình, hay của người khác, hắn đều từng tiến vào nếu nói đây là mộng cảnh hoàn toàn là nói nhảm.

“Nói! Rốt cuộc ngươi là ai, không thì ta xoá bỏ thần thức của ngươi!”

Cổ Thanh Phong nhịn không được cười lớn đáp lại nói: “Vậy ngươi xoá bỏ cho ta xem một chút.”

Xoạt!

Không gian thần bí bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên xuất hiện một hỏa diễm cuồn cuộn, điều khiến Cổ Thanh Phong không nghĩ tới là ngọn lửa này không phải gì khác mà chính là tử kim chi hỏa.

Lửa cháy hừng hực điên cuồng đốt cháy thần thức Cổ Thanh Phong, làm thế nào cũng vô dụng trên người hắn ngay cả một cái lông tơ cũng đã từng bị Cửu U Tổ Hỏa rèn luyện qua, thần thức đương nhiên cũng không ngoại lệ, tử kim chi hỏa này tuy nói đến từ mặt trời nhưng cũng không làm gì được thần thức của Cổ Thanh Phong, huống chi trong không gian xuất hiện tử kim chi hỏa cũng không phải là tử kim chi hỏa chân chính, nhiều nhất chỉ có thể coi là một loại ẩn chứa tử kim Tinh Thần Chi Hỏa.

“Thần trí của ngươi... thật mạnh! Rốt cuộc ngươi là ai!”

Cổ Thanh Phong trầm mặc không nói.

Đối phương tiếp tục nói: “Thần trí của ngươi mạnh mẽ như thế, không thể nào là người tu hành bình thường, ngươi cũng là người luân hồi?”

Hả?

Người luân hồi?

Cũng?

Như vậy đối phương là người luân hồi?

Trầm ngâm một lát, Cổ Thanh Phong hỏi: “Kiếp trước ngươi là ai?”

“Ngươi là ai!”

“Ta là ai?” Cổ Thanh Phong nghiền ngẫm đáp lại nói: “Ta là ông trời kiếp trước.”

“Ông trời? Sao ngươi không đi chết đi! Ngươi nói hay không rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có thể xâm nhập giấc mơ của ta?”

Cổ Thanh Phong đang muốn đáp lại, thoáng chốc đột nhiên cảm giác là lạ, nhanh chóng rút thần thức về, thình lình phát hiện toà động phủ này đang kịch liệt lắc lư xem ra không bao lâu sẽ sụp đổ.

Tập trung nhìn, lúc này mới ý thức được tử kim chi trong giếng hỏa đã bị mình hút cạn, nghĩ đến đồ chơi này là căn nguyên duy trì động phủ, Cổ Thanh Phong không do dự một tay nắm hỗn sắc tinh thạch đang phiêu diêu trong giếng, sau khi tế xuất thần thức dò xét cả tòa động phủ tựa hồ cũng bắt đầu sụp đổ.

“Rời đi trước rồi nói sau.”