Chương 53: Kì Quái
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Nhảy vào động phủ, bên trong có một tòa điện rộng lớn. Có lẽ vừa rồi trận pháp đã hỗn loạn nên tòa điện này nhìn qua có chút đổ nát, chẳng những trên tường có nhiều khe nứt mà bên trong cũng có không ít đá vụn. Trước khi bước vào Cổ Thanh Phong đã phóng thần thức để tra xét toàn bộ nơi này. Động phủ này lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng cũng phức tạp hơn nhiều, tuy rằng mắt trận trung tâm đã bị phá toàn bộ trận pháp tê liệt, thế nhưng thứ gây nguy hiểm trong động không chỉ là trận pháp mà còn có rất nhiều cơ quan. Rất nhanh đám người Thanh Nịnh chân nhân, Mộ Tử Bạch, Lý Thiên Động, Hoàng Diệu cũng lần lượt nhảy xuống dưới. “Hắn là ai?” Mộ Tử Bạch nhìn Cổ Thanh Phong, hỏi một câu. “Hắn là...” Thanh Nịnh chân nhân cũng không rõ thân phận của Cổ Thanh Phong, kể lại một lần chuyện đã xảy ra bên ngoài cho mọi người nghe. Nghe nói Cổ Thanh Phong nhắc nhở cứu mọi người, Mộ Tử Bạch không khỏi khẽ than một tiếng hỏi: “Tại hạ Mộ Tử Bạch phái Vân Hà, còn chưa thỉnh giáo các hạ.” “Chỉ là người qua đường!” Cổ Thanh Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, tiếp tục dùng thần thức tra xét bố cục của động phủ này. Người qua đường? “Sư huynh! Người này không biết tốt xấu, chẳng bằng chúng ta đuổi hắn ra trước!” Hoàng Diệu nói. Thanh Nịnh chân nhân giận dữ liếc mắt một cái trách cứ nói: “Hoàng Diệu, sao ngươi có thể nói ra lời này nếu không phải có hắn thì chúng ta khi nãy đã chết ở chỗ này rồi.” “Ta...” “Hoàng Diệu muốn nói gì đó.” Mộ Tử Bạch lại phất tay ý bảo vào động phủ quan trọng hơn. Thanh Nịnh chân nhân mở miệng nói, “Vẫn là quy tắc cũ, mọi người cùng nhau hành động để ý bảo vệ lẫn nhau, nếu trong phủ có tài nguyên tu hành chúng ta chia đều. Đây đúng thật là quy tắc cũ, cũng là biện pháp ổn thỏa nhất dù sao không ai biết bên trong động phủ sẽ gặp phải những nguy hiểm nào. Tuy rằng nói một mình hành động nếu thấy được tài nguyên có thể một mình hưởng dụng, thế nhưng nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ tự mình “hưởng” luôn, mạng sống quan trọng cho nên mọi người vẫn nên cẩn thận hành động cùng nhau mới ổn thỏa nhất. “Không ai có ý kiến phải không?” Thanh Nịnh chân nhân hỏi, đám người Hoắc Dũng phái Phong Hỏa không có ý kiến tất nhiên đám Mộ Tử Bạch phái Vân Hà cũng không có ý kiến gì. Nhưng bọn họ không ngờ là Cổ Thanh Phong lại có ý kiến. “Mọi người đi chung đi tôi một người tự đi dạo là được.” Tự đi dạo? Động phủ là nơi có thể đi dạo sao? Thanh Nịnh chân nhân tưởng mình nghe nhầm rồi, hỏi lại: “Vị đạo hữu này, ngươi không đi cùng chúng ta sao?” “Không đi.” Cổ Thanh Phong trả lời một câu rồi nhanh chóng rời đi. “Này, đạo hữu… đạo hữu!” Thanh Nịnh chân nhân gọi vài tiếng, nhưng Cổ Thanh Phong đã biến mất không còn bóng dáng. “Hừ, mới ra đời không biết trời cao đất dày. Sao đến đâu cũng gặp loại người thế này nhỉ.” Mộ Tử Bạch cười nhạt tuy rằng hắn có Thải Sắc căn cơ, tính tình cũng có chút kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không tự phụ, rất rõ ràng những động phủ cổ xưa này nguy hiểm đến mức nào không ai biết. “Đúng thế, Thanh Nịnh chân nhân hắn muốn chết, chúng ta cứ để hắn chết quách cho rồi! Hừ! Cho hắn đi chung với chung ta hắn lại dám từ chối, muốn độc hưởng bảo bối? Thật sự không biết sống chết!” Hoàng Diệu cười lạnh nói: “Còn nói tự mình đi dạo? Khẩu khí thật lớn! Nhìn thôi đã biết là một tên oắt chưa biết mùi đời!” Không biết sống chết? Không biết trời cao đất rộng? Mới ra đời? Nhìn theo góc Cổ Thanh Phong biến mất, lông mày Thanh Nịnh chân nhân nhíu lại thật sâu dù rằng không cảm nhận được linh khí trên người Cổ Thanh Phong, cũng không rõ tại sao đối phương muốn hành động một mình nhưng nếu nói hắn không biết trời cao đất rộng, vậy nói thế nào cũng thấy không giống, hơn nữa người kia lúc ở bên ngoài còn có thể tra ra mắt trận mà mình thậm chí không thể tìm thấy, sao có thể nói hắn mới ra đời được chứ? “Thanh Nịnh, đừng quản hắn sống chết thế nào nữa thời gian với chúng ta rất quý giá, tuy rằng cửa động đã bị ta dùng trận pháp ẩn đi nhưng để ngừa lỡ may phát sinh chuyện gì chúng ta nên nhanh chóng hành động thôi.” Giọng Mộ Tử Bạch truyền đến, Thanh Nịnh chân nhân gật gật đầu không tiếp tục ngẫm nghĩ nữa dẫn mọi người đi vào. Động phủ rất lớn, tựa như một mê cung. Cổ Thanh Phong bước đi rất nhanh đôi mắt lộ ra chút nghi hoặc. Lại nói, trong giới đào động tìm bảo hắn có thể được coi là có nghề. Trước kia khi còn tu hành ở thế giới này, hắn không ít lần làm việc này sau khi phi thăng Thiên giới ngay cả Tiên cảnh Ma Quật hắn đều đã từng đi qua, phải nói là khá hiểu biết cách bố trí của những động phủ thế này. Bình thường chỉ cần có thể tra được bố cục của động phủ thì sẽ biết được niên đại của động. Biết được kết cấu của động phủ, vậy có thể biết được thủ pháp mở động. Lại từ những dấu vết còn lại trong động, có thể tra được chủ nhân của nơi đó. Nhưng bất kể là bố cục hay kết cấu của động phủ này đều khiến Cổ Thanh Phong cảm thấy hoài nghi, hắn từng đào bới rất nhiều động phủ lại chưa từng gặp phải kết cấu phức tạp đến mức này, thực sự mà nói rất tinh xảo, cũng rất huyền diệu không giống như một người tu hành bình thường có thể lập ra. Đừng nói người tu hành bình thường, ngay cả đại tiên của Thiên giới cũng chưa chắc sáng lập được một động phủ huyền diệu đến mức này. Cổ Thanh Phong vừa đi vừa xem xét kĩ những dấu vết để lại. Đại bộ phận trận pháp bên trong động phủ tuy rằng đã bị hủy nhưng vẫn còn sót lại không ít vết tích, Cổ Thanh Phong nhìn nhìn phát hiện niên đại của những trận pháp này không giống nhau, có trận được bố trí cách đây một ngàn năm, có trận hai ngàn năm, ba ngàn năm… thậm chí còn phát hiện một trận pháp được bày ra từ năm ngàn năm trước. Hơn nữa những trận pháp này cũng không phải do một người bày ra mà là do rất nhiều người bố trí. Có đủ loại trận pháp có trận pháp phòng ngự, có trận pháp công kích hay bẫy rập… đây rõ ràng là những trận chỉ dùng trong chiến đấu. Không biết trước kia rốt cuộc đã xảy ra những gì ở động phủ này. Mở ra một cửa đá, bên trong lại là một đại sảnh. Trong đại sảnh có không ít xương cốt, trên mặt đất vẫn còn một số phi kiếm pháp bảo bởi vì niên đại đã rất xa xôi, những pháp bảo này đã mất đi gần hết hiệu lực, Cổ Thanh Phong không thèm nhìn tới vung tay thu hết số phi kiếm pháp bảo này vào túi, nghĩ rằng khi trở về sẽ nghiên cứu một chút, nếu có thể dùng thì luyện hóa lại một lần, nếu không dùng được thì coi như phế thải vậy. Đi vòng vòng động phủ một lát lại mở ra một cánh cửa đá khác một gian đại sảnh nữa hiện ra. Gian đại sảnh này không có xương cốt, cũng không có phi kiếm pháp bảo gì lại có mấy người bên trong. Chính là đám người đã gặp ở bên ngoài, hình như là hai người đứng đầu phái Vân Hà, một người là Lý Thiên Động, một người là Hoàng Diệu, còn có đám người Hoắc Dũng của phái Phong Hỏa. Bọn họ dường như không ngờ Cổ Thanh Phong sẽ đột ngột xuất hiện như vậy không khỏi sửng sốt. “Sao ngươi tới đây được?” Lý Thiên Động nghi ngờ hỏi. “Bước tới.” Cổ Thanh Phong cười cười phát hiện Thanh Nịnh chân nhân cùng tên Mộ Tử Bạch đáng ghét kia không ở trong này mới hỏi: “Hai người kia đâu?” “Sư huynh ta cùng Thanh Nịnh chân nhân đi trước dò đường.” Ra vậy. Cổ Thanh Phong đánh giá đại sảnh này, chỉ liếc qua đã phát hiện trong đại sảnh có một cơ quan. “Ngươi có tìm được bảo bối gì không?” Cổ Thanh Phong lắc đầu. “Hỏi sao ngươi không trả lời, lắc đầu là sao!” Nam tử tên Hoàng Diệu kia quát lên một tiếng chói tai: “Nói cho ngươi biết, đừng không biết nặng nhẹ!” Cổ Thanh Phong không để ý hắn, chỉ nghiên cứu cơ quan ẩn sau vách tường. “Dám không nhìn bản công tử! Ta thấy ngươi sống đủ rồi phải không!”