Tôn Thượng

Chương 12: Sự Huyền Diệu Trong Từ Khúc

Văn Trúc đại sư ra sân, đại hội Nhạc Nghệ cũng xem như đã chính thức bắt đầu.

Nếu là đại hội Nhạc Nghệ, một số tiền bối nhạc nghệ của âm luật giới khó tránh khỏi muốn nói vài câu, người đầu tiên nói chuyện chính là Văn Trúc đại sư đức cao vọng trọng, được vinh dự là Thái Đẩu âm luật ở địa giới Thanh Dương, vừa nhìn liền biết lão tiên sinh này đã dùng cả đời để tìm hiểu âm luật, ông ấy không chỉ có học thức uyên bác, trình độ cũng rất cao, trong cử chỉ và lời nói lộ ra sự nghiêm túc, si mê và sùng kính đối với âm luật.

Sau khi mấy vị tiền bối âm luật nói xong, những người nhạc sĩ trẻ tuổi bắt đầu lên đài diễn tấu, đúng như lời nói của Âu Dương Dạ lúc trước, đại hội Nhạc Nghệ lần này chính là một cơ hội hiếm có đối với các nhạc sĩ trẻ tuổi, có thể nhận được sự chỉ bảo từ các vị tiền bối, cho dù là trình độ âm luật hay là sự nổi tiếng đều được nâng cao hơn. 

Theo từng người nhạc sĩ tuổi trẻ diễn tấu xong, Âu Dương Dạ cũng đã bắt đầu chuẩn bị, từ lâu nàng đã lấy cây đàn cổ âu yếm của mình ra từ trong túi trữ vật rồi đi đến trước sân khấu yên tĩnh chờ đợi, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò Cổ Thanh Phong, nếu Vân Hồng và Diệp Hủy đến đây, tuyệt đối không cần để ý đến bọn họ.

Rất nhanh, đã đến lượt Âu Dương Dạ diễn tấu.

Lúc tiểu nha đầu lên đài thì hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hiển nhiên, trong hội trường có rất nhiều người mong chờ buổi diễn tấu của nàng, ngay cả Văn Trúc đại sư khi trông thấy tiểu nha đầu lên đài, cũng không kiềm được ý cười trên mặt mà khẽ gật đầu. 

Cổ Thanh Phong ngồi một mình ở góc, vừa uống rượu vừa ăn linh quả.

“Nha đầu này thật sự đánh từ khúc của ta?”

Khi tiếng đàn vang lên, Cổ Thanh Phong không khỏi lắc đầu, không nhịn được mà nở nụ cười, hắn còn nhớ mang máng bài từ khúc này có tên là “Tiếu Hồng Trần”. 

Trong trời đất, bất kỳ bài từ khúc nào được xưng tụng là từ khúc huyền diệu thì tuyệt đối không hề đơn giản.

Bởi vì mỗi một bài từ khúc đều mang theo ý chí tinh thần của người sáng tác, đánh chính là âm luật huyền diệu, tấu chính là truyền thuyết mờ mịt, phổ càng là một đoạn luân hồi xúc động lòng người.

Mỗi một bài từ khúc đều hợp lý viết nên một đoạn truyền thuyết một cái luân hồi, chỉ có điều tất cả những thứ này đều được biểu đạt bằng âm luật, truyền vào tai, dẫn đến sự cộng hưởng về mặt tinh thần, ví dụ như linh hồn thoát ra, mơ về thiên cổ, làm cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được sự phấn khích hư vô mờ ảo. 

Rất nhiều người mê muội âm luật, chính là vì vậy.

Bởi vì âm luật có thể tạm thời khiến cho người ta quên mất sự phiền não ở thế gian, chìm đắm trong thế giới hư cấu từ âm luật rồi nương theo sự huyền diệu của âm nhạc mà cảm ngộ được hàng vạn hàng nghìn thứ, một bài huyền diệu khó hiểu, diệu vì từ khúc huyền diệu, không chỉ có thể gợi ra sự cộng hưởng về tinh thần, đồng thời còn có thể làm sạch tâm hồn, thậm chí còn có thể từ đó mà cảm ngộ được đại đạo.

Lời này không hề khuếch đại chút nào, Cổ Thanh Phong đã từng tận mắt nhìn thấy một yêu nữ nghe bài Đại Bi Chú của phật gia do một lão tăng đứng đầu đánh ra, sau đó liền lập địa thành Phật. 

Nói đến tiểu nha đầu Âu Dương Dạ đánh bài từ khúc “Tiếu Hồng Trần” cũng xem như không tệ, dù chưa thể đánh ra ý cảnh, nhưng cũng đã bày ra được các loại huyền diệu bên trong từ khúc, tuổi còn nhỏ đã có được trình độ âm luật như vậy cũng là hiếm thấy.

Một khúc kết thúc, liền giành được tiếng hoan hô tán thưởng của cả hội trường.

Hơn nữa Văn Trúc đại sư còn đứng dậy khen ngợi: “Mấy tháng không gặp, không nghĩ đến trình độ âm luật của Âu Dương tiểu cô nương càng thâm hậu hơn, bài từ khúc Tiếu Hồng Trần này, tổng cộng ẩn chứa sáu mươi hai loại chỉ pháp khác biệt, chín mươi tám loại làn điệu huyền diệu, hơn hai trăm loại linh quyết, mà Âu Dương tiểu cô nương lại có thể nối liền các loại linh quyết một cách hoàn mỹ, thật sự là hiếm có, hiếm có.” 

Sau khi được Văn Trúc đại sư khen ngợi, Âu Dương Dạ rất yểu điệu, vội vàng hạ thấp người xuống rồi nói lời cảm ơn.

“Mọi người đều biết, từ khúc quân vương có thể xưng là huyền khúc trong huyền khúc, diệu khúc trong diệu khúc, được vinh dự là mỗi khúc một truyền kỳ, mỗi khúc một luân hồi, mỗi khúc nghìn tầng diệu, mỗi khúc vạn tầng diệu.” Văn Trúc đại sư vuốt chòm râu bạc trắng, nghiêm túc nói tiếp: “Vì sao, nguyên nhân chính là vì từ khúc Quân Vương quá huyền diệu, khiến cho chúng ta chỉ có thể nhìn lên, mà lúc nãy Âu Dương tiểu cô nương lại có thể đánh ra được tám phần huyền diệu của bài Tiếu Hồng Trần này, đã là hiếm thấy và đáng quý biết bao, hậu sinh khả uý*, thật sự là hậu sinh khả uý mà... ta tin rằng sau này con đường âm luật của Âu Dương tiểu cô nương sẽ càng rực rỡ hơn.”

(*hậu sinh khả úy: người trẻ chắc chắn sẽ vượt qua tiền bối) 

Lời của Văn Trúc đại sư vừa dứt, trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay lần nữa.

Tiếng vỗ tay này thứ nhất là đồng ý với lời của Văn Trúc đại sư, thứ hai là tỏ ý tán thưởng Âu Dương Dạ.

Những người đang ngồi trong hội trường đều là các nhạc sĩ tinh thông âm luật, biết rõ từ khúc Quân Vương vô cùng huyền diệu, giống như bài Tiếu Hồng Trần này vậy, rất nhiều cao thủ có trình độ âm luật thâm hậu cũng chưa chắc có thể đánh ra được mấy phần huyền diệu, mặc dù trình độ của Âu Dương Dạ không cao, nhưng lại có thể đánh ra tám phần huyền diệu trong bài Tiếu Hồng Trần, chuyện này sao có thể không khiến cho người hâm mộ thiên phú của nàng được chứ. 

Sở dĩ Diệp Hủy ghen ghét Âu Dương Dạ, nhân tố thiên phú âm luật đã chiếm rất lớn.

Giờ phút này, nhìn thấy Âu Dương Dạ đứng trên đài được mọi người người tán dương, trong mắt của Diệp Hủy tràn đầy sự căm hận, nàng ta khinh thường nói: “Hừ, trình độ âm luật của nàng không cao chút nào, chỉ ỷ vào việc mình có thể đánh ra hai bài từ khúc Quân Vương, cho nên mới đắc ý vênh váo như vậy!”

Trong mắt của Diệp Hủy tràn ngập sự thù hận, là loại hận đến tận xương cốt. 

Nàng tự nhận là trình độ âm luật của mình cao hơn Âu Dương Dạ, biết đánh khá nhiều bài từ khúc, thế nhưng cho dù là danh tiếng hay là giá trị con người đều không bằng Âu Dương Dạ.

Nguyên nhân rất đơn giản, Âu Dương Dạ biết đánh hai bài từ khúc Quân Vương, hơn nữa còn có thể đánh ra huyền diệu, đây chính là vốn liếng.

Phàm là nhạc sĩ đều biết trong thế giới này, từ khúc Quân Vương là từ khúc nổi tiếng nhất, chỉ cần ngươi có thể đánh ra huyền diệu, giá trị con người của ngươi liền cao. 

Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể đánh ra huyền diệu trong từ khúc Quân Vương được.

Ở đây có rất nhiều vị tiền bối âm luật cũng không thể, chứ đừng nói đến Diệp Hủy, cho dù nàng vẫn luôn luyện tập, luyện tập rất nhiều năm, thế nhưng đến nay vẫn không thể đánh ra huyền diệu từ bài từ khúc Quân Vương đơn giản nhất được, cho dù là một chút cũng không được.

Nàng không được, Vân Hồng cũng không được, cho dù hắn là nhạc sĩ trẻ tuổi nổi bật trong địa giới Thanh Dương cũng không được. 

Nếu ai cũng có thể đánh ra huyền diệu trong từ khúc Quân Vương, vậy thì từ khúc Quân Vương sẽ không được vinh dự là huyền khúc trong huyền khúc, diệu khúc trong diệu khúc, mỗi khúc một truyền kỳ, mỗi khúc một luân hồi, mỗi khúc nghìn tầng diệu, mỗi khúc vạn tầng diệu.

Cũng vậy, Diệp Hủy căm hận Âu Dương Dạ, mà Vân Hồng cũng thế, có lẽ vì trước đó hắn theo đuổi nàng nhưng lại bị từ chối, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do hắn có danh tiếng, trình độ âm luật lại thuộc hàng nổi bật trong thế hệ trẻ, thế nhưng giá trị con người cũng chỉ bằng Âu Dương Dạ.

Hít sâu một hơi, Vân Hồng lén nhìn thoáng qua Cổ Thanh Phong đang ngồi trong góc, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh đầy nham hiểm. 

“Hủy Hủy, lát nữa hãy nhìn xem, lần này ta nhất định có thể làm cho Âu Dương Dạ mất hết mặt mũi!”

Diệp Hủy gật đầu tỏ ý, nhìn thấy Âu Dương Dạ đang bước xuống đài, trong mắt nàng ta hiện lên ý cười đắc ý, nói: “Hừ! Lát nữa không biết nàng còn có thể cười vui vẻ như vậy nữa hay không!”

Được mọi người tán thưởng, lại được Văn Trúc đại sư khen ngợi trước mặt mọi người, Âu Dương Dạ quả thực vô cùng vui vẻ, sau khi nàng ôm cổ cầm xuống đài, quay lại chỗ cũ liền vui vẻ cười nói: “Này này, lúc nãy muội đàn thế nào hả?” 

“Cũng tạm được.”

Cổ Thanh Phong bưng chén rượu, thi thoảng lại ăn mấy miếng, thế nhưng câu tạm được của hắn truyền vào tai Âu Dương Dạ, giống như đã tạt một gáo nước lạnh, tiểu nha đầu trừng mắt nhìn hắn, không vui nói: “Cái gì gọi là cũng tạm được? Là rất tạm được đó biết không? Không! Căn bản không phải là tạm được, là vô cùng hoành tráng có hiểu không?”

“Nha đầu, sau này đừng đàn bài từ khúc này nữa, căn bản là không thích hợp với muội, nói chính xác hơn là sau này muội ít đàn từ khúc của Cổ Thiên Lang thôi, muội là một tiểu cô nương lại thích đàn từ khúc của hắn làm gì chứ, từ khúc của hắn hoặc là mừng rỡ, hoặc là bi thương, hoặc là vui cười thương sinh, hoặc là giận mắng đại đạo, đều quá mức cực đoan. Nếu đàn nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến tam quan* của muội đấy.” 

(*tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan)

“Thôi đi, không hiểu thì không nên nói lung tung, đây mới gọi là nam nhân chân chính được không?”

Mỗi lần nhắc đến Xích Tiêu Quân Vương, Âu Dương Dạ trên gương mặt xinh đẹp kia đều sẽ toát ra vô tận sùng bái, nói ra: “Ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? Quân vì phượng ta vì hoàng, lấy chồng đương giả Xích Tiêu vương.” 

“Ta...”

Cổ Thanh Phong lắc đầu cười khổ, đang muốn mở miệng, Âu Dương Dạ lúc này xụ mặt dương cả giận nói: “Ta cảnh cáo ngươi, Quân Vương thế nhưng là trong lòng ta cái thế anh hùng, càng là ta nam thần, ngươi dám nói xấu, ta và ngươi ắt thành kẻ thù!”

“Được rồi.”