Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

Chương 4

Cô cứ gào thét như muốn gọi ông dậy. cô thấy cả thế giới đang sụp đổ, cô ôm chặt ông và òa khóc, cô nức nở:

- Ba ơi.. huhu ba ơi về với con đi ba ơi. ba đừng bỏ con mà ba ơi. ba đi rồi con biết ở với ai, con còn ai là người thân nữa đây ba..huhu

giờ phút này đây, giờ phút đau khổ nhất cuộc đời cô. Cô cứ gào thét, cô cứ gọi ông nhưng.. cô phải chấp nhận sự thật này, sự thật vẫn là sự thật mãi không thể thay đổi được. chiếc máy đo nhịp tim vẫn cứ kêu tít... tít khi tiếng tít cuối cùng dừng lại là lúc cô thấy tất cả đều là màu đen. Cô ngất đi, thân thể nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, trong tay vẫn còn cầm tờ giấy mà khiến cuộc sống của cô trong 3 năm sẽ bị thay đổi. Cô nằm đấy cho đến khi bác sĩ Trương bước vào phòng thì thấy 1 tình cảnh đau khổ diễn ra. Ông vội đưa cô sang phòng hồi sức. Còn về Hạ Đông Dân đưa tạm về nhà xác chờ ngày chôn cất. Diệp Lan hôn mê đến 2 ngày liền bác sĩ Trương khám và kết quả nhận được là do cô sốc nặng quá nên rơi vào trạng thái hôn mê. Diệp Lan hôn mê trong 2 ngày và trong 2 ngày đó cô lại gặp bà già trong giấc mơ hôm trước nhưng bà ấy còn đi với 1 người nữa. Diệp Lan đứng ngây ngốc nhìn bà, người đi bên cạnh bà từ bóng tối bước ra, mãi sau cô mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông ấy. là... ba của cô. Cô thấy ba liền chạy đến ôm nhưng sao ko ôm được mà rõ ràng ông vẫn còn đứng ở đấy. Cô thấy vậy vội lên tiếng:

- baba..,. sao con không ôm được baba vậy?

cô vừa nói mà tay vẫn cố gắng để ôm được ông. Hạ Đông Dân liền lắc đầu và nói:

- Đừng cô nữa con gái. Diệp Lan con yêu, con hãy nhớ cho ba những gì ba đã dặn nhé! Đừng để ba và mẹ buồn lòng

Ba và... mẹ sao? cô rất muốn nhìn mẹ cô 1 lần. diệp lan liền nức nở:

-Thưa ba con muốn gặp mẹ

Ông liền sửng sốt sau khi nghe con gái nói vậy, Hạ Đông Dân liền quay sang bà, bà hiểu ý và gật đầu:

- Con gái mẹ con chẳng phải đang đứng bên cạnh ba sao?

cô ngạc nhiên ánh mắt liền di chuyển sang bà, cô giật mình, đây chẳng phải là bà già mà cô đã gặp trong giấc mơ hôm trước sao, Diệp Lan liền nói:

- Mẹ con đây sao?-

- Phải con gái- ông nói rồi gật đầu chắc nịch

Sau khi nghe ông khẳng định, cô liền chạy lại ôm lấy bà nhưng bà cũng đâu khác gì ông, cô không thể ôm được bà, cô liền òa khóc:

- mẹ của con.. mẹ ơi sao lại thế ạ, con ko ôm được mẹ ạ? huhu

Bà thở dài rồi lắc đầu, cô đâu biết bà rất rất muốn ôm đứa con gái bé bỏng này như thế nào đâu, bà buồn bã nói:

- đừng cố nữa con gái, bây giờ con hãy nghe ta dặn đây. con từ giờ là người của Lục Khánh Phong rồi, con cần nghe lời hắn rõ chưa con, vì như thế là tốt cho con và cả tập đoàn nữa con gái

- vâng thưa mẹ- cô gật đầu nói mà não lòng, cứ nghĩ đến việc mất tự do trong 3 năm cô lại thở dài não nề. Nhưg cô vẫn còn băn khoăn chưa thể nào hiểu nổi tại sao ông bị bệnh nằm trong viện suốt mà lại gặp được Lục Khánh Phong? không giấu nổi tò mò cô liền hỏi ông;

- ba... có thể kể cho con nghe tất cả sự việc được ko ạ?

-con muốn biết sao?- ông hỏi cô

- vâng con muốn biết ạ- cô gật đầu

- con còn nhớ ngày đầu tiên ta dặn con hãy nhớ những lời khi ta ko có ở đây ko? sau buổi tối hôm đó, khi con đã về ta đã gọi điện cho Lục Khánh Phong đến và mọi chuyện diễn ra như những gì con đã biết...- ông nói (ở cuối

Có nghĩa là ông đã biết mình sống cũng chẳng bao lâu nữa nên đã kí bản hợp đồng đó sao. cô thật chẳng hiểu nổi ông đang nghĩ sao nữa, cô đang định hỏi ông thì Hạ Đông Dân đã lên tiếng:

- muộn rồi con gái, ta và mẹ con phải đi đây, con hãy nhớ những lời ta và mẹ con dặn nghe chưa

- ba mẹ đi đâu? cho con đi với ạ- cô nói hốt hoảng-

- ta và mẹ con sẽ đi rất xa, con ko thể đi được đâu- ông nói rồi cùng bà khuất dần trong bóng tối

Cô liền đuổi theo nhưng ko thể, Diệp Lan liền ngã xuống và bật khóc. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm ba mẹ nhưng tất cả ngập tràn 1 màu đen của bóng tối, Diệp Lan vẫn cố đứng dậy cô ko xác định được phương hướng nữa, đột nhiên, cô ngã xuống 1 cái hố rất sâu..

- a..a cứu tôi với...a..a cứu với- cô liền giật mình mở mắt là thấy sốc vào mũi mình toàn mùi thuốc sát trùng, cô xoa cái đầu đau như búa bổ., Người cô mồ hôi nhễ nhại, cô chợt ngồi bật dậy và thấy Gia Hân đang ngủ gật bên cạnh, 1 đoạn hồi ức liền ùa về, cô chợt nhớ đến ba, đúng rồi ba cô đã.. cô nghĩ tiếp nữa liền gọi vội Gia Hân:

- Ba tôi.. ba tôi đâu.. ba tôi

Gia Hân giật mình vội tỉnh giấc, cô vội nói:

- Tổng giám đốc, cô tỉnh rồi, cô có biết tôi lo cho cô như thế nào ko?-

- Ba tôi đâu.. ông ấy đâu, ông ấy còn ở đây với tôi chứ? cô trả lời tôi đi- Diệp Lan lay vội Gia Hân và hét lên

Gia Hân bắt đầu ý thức được câu hỏi của cô, cảm xúc trở nên buồn bã và trả lời:

- Không, ông ấy ko còn ở đâu với cô nữa đâu. ông ấy đã.. đi mãi mãi rồi..

Diệp Lan hụt hẫng, cô đã nhớ rõ những gì mình trải qua, và cô biết ba cô đã... đi mãi mãi rồi nhưng sao cô vẫn cảm thấy sốc trước câu trả lời của Gia Hân vậy. Diệp Lan liền lay người Gia Hân và hốt hoảng nói:

- Bây giờ ông ấy đang nằm đâu rồi, cô nói cho tôi đi

- hiện tại ông ấy đang nằm ở trong nhà xác chờ ngày...chôn cất- Gia Hân đau lòng nói ra

-hả? thế thì tôi phải đi đến đó mới được, không thể nào như thế, huhu.. không thể như thế- cô bật khóc định chạy xuống giường thì bị Gia Hân ngăn lại:

- Tổng giám đốc, cô vẫn chưa khỏe đâu, cô hãy nằm nghỉ đi, việc đó để sau cũng được mà

-Không tôi không thể, tôi cần gặp ông ấy mà tôi ko thể- Diệp Lan cố gắng vùng vẫy trước ngăn cản của Gia Hân:

Khi mà Gia Hân đã tức giận trước sự ngang bướng của Diệp Lan cô liền quát lên:

- tổng giám đốc cô thôi đi, cô phải chấp nhận sự thật này, ba cô đi rồi, ông ấy đi mãi rồi. cho dù cô có khóc lóc thế nào đi nữa thì ông ấy cũng ko trở lại với cô đâu, ông ấy ở trên trời luôn dõi theo cô từng ngày, vậy nên cô hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình, cô ko khỏe thì ông ấy ở trên trời sao vui được. Cô đừng có chấp như vậy nữa.. chả có ích gì đâu..


2,3 ngày mình sẽ up 1 chap nha m.m, nếu có thời gian rảnh mình sẽ up liền 2 chương luôn. mong m.n ủng hộ truyện ạ!!! <3 <3 <3