Tôi Yêu Em, Cô Vợ Ngốc Của Tôi!

Chương 7: Kế hoạch trốn khỏi ác ma (5)

- Tử Nhan cảm ơn cô,cảm ơn cô nhiều lắm !- Không có gì...

Hải Đường vui mừng đến nỗi ôm chầm lấy cô,Mạc Tử Nhan có chút khó chịu muốn đẩy cô ra xa,nhưng lại không nỡ...

- Đêm nay,trong đêm nay cô giúp tôi bỏ trốn

- Đêm nay ? -

Hải Đường gật đầu,ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô,Mạc Tử Nhan có cảm giác cô gái này có gì đó rất giả tạo,nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua

Hải Đường kéo cô đến bên giường ngồi rồi bàn kế hoạch.Mạc Tử Nhan gật gật đầu ( dù chị ấy chẳng hiểu qué gì hết ) kế hoạch đã bày ra nói đến hơn nửa tiếng.Nói xong, Hải Đường liền nở một nụ cười nhẹ, nắm lấy tay cô,giọng nói trong trẻo mượt như nước

- Thật sự...một lần nữa rất cảm ơn cô

- Um - Mạc Tử Nhan lấy tay gãi gãi đầu, nở một nụ cười hết sức méo mó - Nhưng... nếu lỡ như anh ta phát hiện ra, cô trốn thế nào cho kịp ?

- Sẽ có người tới đón tôi

- Bình thường...buổi tối thế này... anh ta thường về lúc mấy giờ ? - Cô ngập ngừng hỏi

- Khoảng 9 giờ

************************

7:30 pm

- Cô mở cửa sổ ra đi, Tử Nhan !

Cô gật đầu,chạy ra mở cửa sổ.Hải Đường liền quăng sợi dây thừng,nhanh chóng men theo dây mà đi xuống,sau khi chạm đất an toàn,cô liền ra dấu cho Mạc Tử Nhan trèo xuống

Kế hoạch diễn ra trót lọt,Nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng,sợ rằng tên ác ma kia sẽ về bất chợt,nếu như vậy thì không chỉ Hải Đường mà cả cô chắc chắn cũng sẽ không toàn mạng

- đừng sợ,sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu !

Hải Đường nắm lấy tay cô trấn an,khiến cô cũng Đôi phần bình tĩnh hơn lúc nãy

Mạc Tử Nhan cùng Hải Đường chạy thật nhanh về phía cổng biệt thự,bất giác cùng nhau dừng lại,nhíu mày nhìn về phía cánh cổng

Có vệ sĩ canh gác !

- Bọn họ...

- đổi đi,chúng ta sẽ trèo tường

Bức Tường dày trắng xóa, cao chót vót,khiến Mạc Tử Nhan có chút sợ hãi bởi từ nhỏ cô chưa bao giờ dám leo trèo lên những thứ cao như cái cây hay bức tường,đơn giản thôi...cô rất nhát !

- Trèo lên cái cây này, bám vào bức tường rồi nhảy xuống nhé,Tử Nhan

Hải Đường chỉ vào cái cây to gần phía bức tường,Cô chỉ còn biết ngơ ngác gật đầu. Đã thế, cứ liều một phen vậy !

Hải Đường rất nhanh chóng,chẳng mấy chốc đã ở ngoài căn biệt thự,còn cô vẫn lóng ngóng trèo lên cây,không may dẫm phải cành non,liền trượt chân ngã

- AAA

Bộp

Mạc Tử Nhan nhắm tịt mắt...đã ngã xuống rồi,nhưng tại sao lại không cảm thấy đau ?

- Dám cùng Hải Đường bỏ trốn,cô được lắm !

Giọng nói quen thuộc một lần nữa lại vang lên,Mạc Tử Nhan mở to mắt...hắn... trở về rồi

- Trong vòng 5 phút,mấy người mau đi tìm Hải Đường về đây cho tôi,không tìm được thì để xem tôi xử lý mấy người như thế nào !!!

Bạch Thế Phong bế Mạc Tử Nhan trên tay,vừa nói xong liền cúi xuống nhìn cô

- Anh...tôi...

- Nếu không tìm thấy Hải Đường,vậy thì cô sẽ làm vật thay thế ! - hắn nhếch mép cười khinh bỉ

Vật thay thế ? Anh ta...định làm gì chứ ?

điện thoại của Bạch Thế Phong đột nhiên vang lên,hắn liền đặt cô xuống,nhấc máy nghe

- Sao ?

" Dạ thưa đại ca,tiểu thư Hải Đường không phải đi bộ mà đã bỏ trốn cùng một người khác ! "

- Con mẹ nó,chết tiệt !

Mạc Tử Nhan giật mình,lùi về phía sau một bước

- đi theo tôi

Hắn kéo tay cô, 1 chiếc BMW đã đợi sẵn ở ngoài,không nói không rằng vứt cô lên xe,rồi ra lệnh cho tài xế lái đi

Mạc Tử Nhan nín thin thít,không dám hé nửa lời,bởi vì cô biết : Cô Sắp ngỏm tới nơi rồi,cho nên phải tưởng niệm nốt quãng đời còn lại của bây giờ

Ngồi trên xe,cô cứ đoán già đoán non,không biết hắn sẽ ném cô xuống núi hay vứt ở rừng nữa đây,nhưng cuối cùng,xe dừng lại trước cổng một căn nhà

- Xuống đi !

Mạc Tử Nhan bước xuống,cuối cùng là trợn tròn mắt ngạc nhiên. Đây...là nhà của cô mà !!!

- Anh...tại sao lại biết được nhà của tôi ?

- Cái gì về cô tôi đều biết rõ,cô mau mở cổng đi

Mạc Tử Nhan mở cổng,đi vào bên trong,mà kì cục hơn nữa là...hắn cũng vào cùng cô

- TỬ NHAN ! - Ông bà Mạc chạy ra ngoài

- Mẹ...

- Con...con...

- Xin lỗi hai bác vì đã đưa cô ấy đi đến bây giờ,thành thật xin lỗi !

- Cậu là ? - Ông Mạc lên tiếng hỏi

- Ba...anh ta là...

Chưa kịp để cô nói hết câu,hắn liền ngắt lời

- Cháu là Bạch Thế Phong

- B...BẠCH THẾ PHONG ???

Hắn liền gật đầu

- Bạch thiếu gia...thật sự thất lễ,mời cậu vào !

Mạc Tử Nhan nãy giờ nghe cuộc đối thoại kia chẳng hiểu mô tê gì hết,nhưng khi nghe đến câu '' Bạch Thiếu gia '' thì hét toáng lên

- Ba mẹ,tên này bắt cóc con,hai người...

- Tử Nhan !!!

******************************

Bạch Thế Phong thong thả ngồi xuống ghế,bà Mạc liền nói

- Cậu ngồi chơi,tôi vào pha ấm trà,còn Nhan nhi,con mau vào phụ mẹ

- Mẹ à,anh ta có chân có tay,không phải khuyết tật,có thể tự làm được mà,mẹ bảo anh ta muốn uống thì vào mà pha

- Con...

- Được rồi,không cần đâu ạ,cháu đến đây là có việc quan trọng muốn bàn với mọi người

- Là chuyện gì,cậu cứ nói

- Cháu và Tử Nhan quen nhau đã lâu,nay muốn xin hai người cho cháu kết hôn với cô ấy

- KẾT HÔN ?

- Phải

Hắn...hắn ta...đang nói cái gì vậy ? Kết hôn ? Với cô sao ? OH MY GOD,không à nha...không đâu

- Anh dám... - Mạc Tử Nhan xù lông

- Chúng ta yêu nhau đã lâu,kết hôn cũng là chuyện thường tình,em thấy sao ? - Hắn liền nở một nụ cười rất chi là điêu toa giả tạo