Trong căn phòng đóng kín vang lên tiếng kêu thất thanh của kẻ kia. Tử Thanh chưa đi được xa nghe thấy chỉ đành lắc đầu. Cậu đi tới căn phòng nhốt người đàn ông kia. Vừa bước vào cậu nhìn thấy một kẻ đang tự cười một mình, hắn cười mà hai dòng lệ tuôn ra. Cậu đoán hắn lấy lại ý thức của mình rồi. Đi tới bên cạnh hắn, cậu khẽ vỗ vai hắn nói:
- Ngươi biết những chuyện gì thì kể hết cho ta nghe, không chừng ta lại có thể giúp được cho ngươi?
Hắn ta quay mặt lại nhìn cậu, khuôn mặt của hắn tựa như một kẻ sắp hóa điên vậy. Hắn nói:
- Ta đã từng có một người em trai, vì để y được an toàn mà ta cùng nương đưa y cho một nha hoàn đem trốn đi. Nương ta không thoát được mà chết ngay trước mắt ta. Ngay khi ta tưởng mình sắp chết thì lại có một người nói với ta điều gì đó xong ta lập tức không biết điều gì đã xảy ra. Khi tỉnh dậy thì ta không biết bằng cách nào mà toàn bộ mọi thứ trở lên yên bình.
Nghe hắn nói tới đây cậu thực sự thấy có phần quen thuộc. Cậu chợt biến sắc, vuốt gọn râu tóc ra để nhìn rõ tướng mạo của hắn. Vừa nhìn thấy cậu vô cùng kích động, khẽ run run:
- Cố Hàn, ngươi là Cố Hàn...
Kẻ kia nghe vậy đáp:
- Phải, ta là Cố Hàn. Ngươi có quen ta sao?
Không chỉ quen mà còn mang ơn của hắn, nếu không có hắn thì Kim Liên sẽ không thể giúp cậu, nếu không có hắn thì sợ sẽ không có ngày hôm nay.
Cậu trầm giọng hỏi hắn:
- Không chỉ quen,ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta. Kể tiếp truyện xảy ra với ngươi sau đó đi.
Nghe cậu nói, hắn có chút bất ngờ, hắn lại kể tiếp:
- Sau khi tỉnh dậy thì ta thấy di nương ngồi bên giường khóc lóc, xung quanh có một đám đạo sĩ đứng lắc đầu. Ta định đánh đuổi bọn chúng đi nhưng bị bà ta đeo vòng làm nhiễu loạn pháp lực, sau đó bà ta ngụy tạo cho rằng ta bị tẩu hỏa nhập ma. Tên đạo sĩ kia làm phép để khiến ta hồn lìa thân xác, ép ta hồn phi phách tán, nhưng ta còn nhiều điều chưa hiểu rõ, ta cố gắng cưỡng lại pháp thuật của ông ta nhưng không thể nhập lại thân xác của chính mình. Bọn chúng nhốt ta lại trong căn nhà trong rừng kia, ngày ngày ép ta ăn thịt người.
Nói tới đây hắn khẽ rùng mình rồi không nói gì nữa
Nghe hắn kể, vậy ác linh lại chính là hồn của nguyên chủ nhưng bị cưỡng ép rời ra khiến linh hồn bị tha hóa dần mà y không hay. Muốn cứu hắn còn khó hơn lên trời. Nhưng vẫn thể cứu, Hồng Uyển đã cùng Khải U đi tìm kiếm linh dược để cứu hắn.
Khải U thực thể hóa bản thân đi cùng cô, y mặc một bộ đồ đen tuyền đầy cao quý, khuôn mặt vẫn tuyệt mĩ không đổi, tay cầm một chiếc quạt khẽ phẩy đi chậm rãi đằng sau Hồng Uyển. Những người xung quanh dù là nam nhân hay nữ nhân đều không thể rời mắt khi thấy hắn, bọn họ trầm trồ nhìn theo hắn ta mà bàn tán xôn xao:
- Nhìn xem, người đâu mà đẹp thế cơ chứ!
- Nhưng sao nhìn có một con nhóc đi đằng trước vậy?
- Đúng thật a, chẳng lẽ là con gái!
- Con gái?! Chẳng lẽ là hoa có chủ rồi tiếc quá?
Nghe thấy Hồng Uyển khẽ nhíu mày mà đi tiếp.
Khải U thấy cô bé như vậy liền ôm cô nhóc trên tay mình rồi hôn lên trán cô:
- Ta làm gì đã có vợ đâu mà có con gái chứ!
Hồng Uyển mặt hơi ửng đỏ nghiêm giọng:
- Ngươi không cần giải thích với ta, ta không quan tâm.
Khải U nghe vậy ồ lên:
- Vậy sao!? Cầm hộ ta cái này đi, ta bế ngươi đi một đoạn.
Hồng Uyển giờ mới sực nhớ bản thân đang bị hắn bế giãy giụa:
- Thả ta ra! Ta không cần ngươi bế!
Dù giãy giụa kiểu gì cô cũng không thể thoát ra khỏi tay của hắn, hắn ta nhếch mép đắc ý:
- Không cần ta bế nhưng ta thích!
Vậy là Hồng Uyển phải ngồi yên phận trên tay hắn mà đi tới dược quán.
Trong khi đó, Khuynh Doanh thành công moi thông tin từ tên gia nhân kia, y vui vẻ đi tới khoe thành tích với Tử Thanh. Đến phòng cậu, y vui vẻ tựa như một đứa trẻ vậy nhưng vừa thấy cậu nụ cười vui ấy phai nhạt dần, y trầm giọng:
- Ca ca, có chuyện gì vậy?
Thấy y, cậu vội vàng đáp:
- Không có gì đáng lo, đệ lấy được thông tin gì từ tên đó chưa?
Khuynh Doanh chưa yên tâm với cậu, y nói:
- Khi huynh nói không có gì đáng lo thì luôn có chuyện đáng lo xuất hiện. Nói thật với đệ.
Tử Thanh thở dài:
- Nói điều đệ tra ra trước!
Khuynh Doanh để tay đập vào tường, tiến gần mặt của cậu trầm giọng:
Cậu liền gật đầu. Khuynh Doanh thả lỏng người ra rồi nói:
- Nếu huynh muốn cứu hắn thì đệ nên giúp huynh một tay rồi!
Cậu đang mừng vì Khuynh Doanh không từ chối nhưng y bỗng nhiên ghé sát tai cậu:
- Tuy nhiên ta muốn có thù lao!
Nói rồi y vui vẻ bỏ đi.
Cậu giờ mới chợt nhớ ra chạy vội theo y:
- Khuynh Doanh, đợi đã! Đệ biết những gì rồi!
Khuynh Doanh kéo tay cậu:
- Vừa đi đệ sẽ vừa nói! Tới chỗ hắn ta đi!
Tới chỗ Cố Hàn, cậu nói với Khuynh Doanh:
- Nhờ đệ pháp Loạn Linh Trận trên cái gông tay của y, ta hiện tại không dùng được pháp lực!
Khuynh Doanh khẽ nhíu mày hỏi:
- Khải U, hắn lại làm gì huynh?
Cậu vội lắc đầu đáp:
- Hắn ta đang giúp ta ổn định lại linh mạch và loại bỏ dòng linh lực hỗn loạn của An Nhiên mà thôi!
Cố Hàn nghe thấy cậu nói vô cùng bất ngờ:
- An Nhiên mà các hạ nói là ai!
Cậu liền đáp:
- Là một người bạn của ta, tên Cố An Nhiên.
Nói là một người bạn khiến cậu có chút ngượng miệng, dù gì Cố Hàn thật vẫn chưa biết An Nhiên là đệ đệ ruột của mình tranh thủ nói cả họ tên cho họ sớm nhận nhau, gia đình họ sớm đoàn tụ.
Vừa nghe cậu nói, hắn vô cùng xúc động nói:
- Nếu thực sự là đệ ấy thì ta không biết phải cảm tạ thế nào nữa!
Khuynh Doanh có chút bất ngờ ghé tai cậu thầm nói:
- Sao huynh lại biết hai người họ là huynh đệ ruột vậy?
Cậu luống cuống đáp:
- Có cùng tên họ nên ta đoán bừa thôi. Ai ngờ chó ngáp phải ruồi thôi.
Cậu cứ cười chừ một lúc, nhưng cái sự im lặng xung quanh làm cậu dừng lại ngay lập tức.
Quay lại vấn đề chính cậu nghiêm túc nói:
- Cố Hàn huynh có muốn đoạt lại quyền không?
Cố Hàn liền đáp:
- Tất nhiên muốn, nhưng khi đêm tới ta lại bị ác linh chiếm kiểm soát.
Tử Thanh đáp:
- Quan trọng là huynh muốn, việc ác linh để bọn ta lo!
Cố Hàn nghe vậy vô cùng cảm kích:
- Thực sự không thể cảm tạ xiết ân huệ này!
Tử Thanh cười đáp:
- Không cần trả lễ với ta, huynh đã cứu ta một mạng giúp được huynh với ta là may mắn rồi!
Thực chất, Cố Hàn đã cứu Tử Thanh không chỉ một mà là ba mạng, ba kiếp sống của cậu trước kia đều được Cố Hàn may mắn cứu. Hắn thực sự là một con người tốt tới nhường nào!
Lúc này, Hồng Uyển cùng Khải U đã tới dược quán. Cô bé nhảy xuống từ tay Khải U, ngước đầu lên nhìn hắn nói:
- Ngươi muốn mua gì, tiền không phải vấn đề!
Nhìn cô nhóc như kiểu một bà bảo mẫu hỏi đứa trẻ muốn mua thứ đồ gì. Khải U nhìn dáng vẻ ấy của cô mà bật cười đáp:
- Nhớ giữ lời là được!
Vào quán nhìn thấy hắn trưởng quầy mắt sáng lên đon đả đón tiếp:
- Các hạ đây muốn mua những gì?
Khải U nhíu mày nói:
- Ta tự lấy được không?
Người kia liền vui vẻ đáp:
- Tất nhiên được! Xin mời!
Hắn điều động linh lực lấy dược liệu trong từng ngăn tủ ra, người bán dược vô cùng ngạc nhiên, trố mắt nhìn luống cuống nói:
- Đây toàn là linh dược để luyện đan, các hạ đây là...
Lấy xong, Khải U nói:
- Ở đây không có Minh Hồn thảo sao?
Người kia vội đáp:
- Thực sự không có, hiệu của chúng tôi tuy có nhiều dược liệu hiếm nhưng Minh Hồn thảo lại quá quý hiếm, nơi này thực sự không có. Nếu các hạ muốn thì...
Người kia nói thầm:
- Phải tới chợ đen, may mắn lại có.
Khải U nghe không hiểu lắm, Hồng Uyển lườm hắn rồi nói với người bán thuốc:
- Bao nhiêu tiền tất cả?
Nghe cô nói hắn liền hồ hởi đáp:
- Hai mươi năm lượng vàng kim!
Nghe vậy, Hồng Uyển nhíu mày:
- Toàn hàng chân quý cả đấy nhỉ!
Nói rồi Hồng Uyển đưa tiền cho người kia, xong rời đi.