Vừa tỉnh dậy cậu thấy Khuynh Doanh đang nằm bên cạnh cậu. Cậu khẽ lay y dậy, Khuynh Doanh tỉnh lại, y nhìn xung quanh:
- Ca ca chúng ta ở đâu vậy?
Lúc này cậu mới để ý, hai người họ đang tại một nơi sương mù vây đầy xung quanh, mịt mờ không thấy lối thoát. Cậu không thể vận linh lực của bản thân, Khuynh Doanh cũng vậy. Bỗng nhiên sương mù khẽ di chuyển về hai phía vạch ra một con đường. Cậu và Khuynh Doanh đi theo con đường đấy và tới một nơi vô cùng sạch sẽ, một con đường bê tông, cây cối xanh rợp được trồng hai bên đường theo từng hàng gọn gàng. Tử Thanh vừa nhìn thấy cậu như một con dao đâm vào. Đây chính là con đường tới nhà cậu ở thế giới cũ. Khuynh Doanh nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, y hỏi cậu:
- Ca ca đây là đâu?
Tử Thanh vẫn nhìn chằm chằm nơi cuối con đường, không hé miệng nói lời nào. Khuynh Doanh thấy cậu đứng yên liền kéo cậu đi. Họ dừng chân tại trước cổng của căn biệt thự nhỏ. Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông tóc vàng, ông ta dắt tay một cậu bé khoảng 6 tuổi đi ra từ trong biệt thự. Cậu bé kia mặt hớn hở ôm một cuốn sách đi theo người kia. Tử Thanh nhìn hai người họ mãi không rời. Bỗng nhiên một dàn ô tô đen tới chặn cửa. Rất nhiều kẻ áo đen tới vây quay nhà, họ hình như không thấy cậu và Khuynh Doanh. Bọn họ ai cũng cầm súng tiến tới, người đàn ông tóc vàng kia mang đầy nỗi bất ngờ lẫn đau khổ, ông che chở cho cậu bé kia. Mọi truyện xảy ra y như trong trí nhớ của cậu, ngay khi phát súng kia vừa nổ cậu chạy tới che nhưng nó hoàn toàn chỉ xuyên qua cậu. Người đàn ông kia nằm vật xuống để lại cậu bé kia khóc nức nở bên cạnh. Khuynh Doanh dường như đoán được điều gì, y tiến tới chỗ Tử Thanh nhưng bị chặn bên ngoài không thể vào trong. Tử Thanh muốn chạm vào ông ấy nhưng không được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người kia bọc xác ông ấy đem giấu đi. Đứa trẻ kia thì bị trói lại vất lên ô tô. Và rồi một trận gió lớn thổi qua, cậu lại thấy một cậu bé ngồi lật qua lật lại từng cuốn từ điển bập bẹ đọc từng từ,bên cạnh là một tên gia sư ngồi xem điện thoại bỏ mặc cậu bé. Lại thoáng cái là hình ảnh cậu bé bị đánh đập không khác gì một con chó. Khuynh Doanh chứng kiến nó từ đầu tới cuối mà không nói lên lời, Tử Thanh tay nắm chặt tay, cúi gằm mặt xuống. Đôi tay của cậu dường như đang ứa ra máu, Khuynh Doanh muốn tiến đến cạnh cậu, an ủi cậu nhưng lại không thể vượt qua bức tường trong suốt chắn giữa hai người, cậu cố gắng đập cái bức tường, có gắng gọi cậu, dù nghe thấy nhưng cậu vẫn tỏ ra mình không nghe thấy gì. Và rồi là một căn phòng trắng rộng lớn có duy nhất một người bên trong. Một người hoàn toàn như một con chuột bạch thí nghiệm ở bên trong, chỉ ăn, ngủ rồi để bọn họ nghiên cứu. Đến tối thì chui lách đi tìm tài liệu lên kế hoạch trốn thoát. Thứ ngăn cản hai người cậu đã biến mất, Khuynh Doanh tiến tới ôm lấy cậu:
- Ca ca, tất cả đã qua rồi!
Tử Thanh tay cầm hai thanh kiếm nắm chặt lấy nó. Cậu vung Tinh Phách lên, quay lại chém Khuynh Doanh. Khuynh Doanh bị chém tan dần thành màn khói, y vô cùng bất ngờ:
- Sao ngươi lại nhận ra...
Cậu nắm chặt lấy Tinh Phách nói với màn khói kia:
- Vì nếu Khuynh Doanh ở đây, đệ ấy sẽ không làm thế!
******
Bên phía Khuynh Doanh, y tỉnh dậy và nhìn thấy Tử Thanh nằm bên cạnh, nhưng cậu ta chưa kịp tỉnh dậy đã bị Khuynh Doanh lập tức dùng tay không giết chết. Khuôn mặt vô cảm của Khuynh Doanh hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nói:
- Hừ! Mấy trò vặt vãnh này mà đòi lừa ta sao?
Y cũng đi theo con đường kia, nhưng con đường này phơi bày hoàng loạt tội ác trước kia của y. Cuối con đường kia chính là A Lựu bị giết chết dưới chính tay cậu. Bỗng nhiên cả không gian bao trùm bởi màu đen tuyền, y lại bắt gặp thêm một Tử Thanh khác tiến tới, hai người trừng mắt nhìn nhau. Tử Thanh lên tiếng:
- Thái tử điện hạ!
Nghe từ đấy, y lại khẽ nhíu mày. Lúc này Tử Thanh mới giấu lại sát ý mà nói:
- Là đệ thật, may quá!
Khuynh Doanh cũng thôi nhăn mặt mà nói:
- Ca ca lại trêu đùa ta rồi!
Nghe vậy, cậu nói:
- Đệ làm sao cũng tới đây?
Khuynh Doanh nói:
- Đi một quãng đường dài và tới đây.
Nghe y nói vậy cậu cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, bởi lẽ chính cậu cũng có bí mật không thể tiết lộ.
Hổng Uyển một lúc sau cũng đi tới, cô ấy hình như đang nghi ngờ điều gì mà không tới nhập hội cùng Khuynh Doanh và cậu.
Bỗng nhiên thấy xuất hiện một linh hồn bao trùm bởi màn khói đen, hắn ta trong tay mang hai mảnh linh hồn màu trắng và xanh dương. Linh hồn đấy lên tiếng:
- Không ngờ tại nơi này lại có người giống ta như vậy a!
Khuynh Doanh khẽ biến sắc nhưng rồi y lập tức bình tĩnh lại nhìn về phía Tử Thanh. Trong khi đó cậu vẫn chú ý vào linh hồn kia không để ý tới y.
Linh hồn ấy dần dần xuất hiện với hình hào rõ nét hơn. Không ngờ rằng hắn ta là một mỹ nam tử, mà còn đẹp tựa như tiên giáng trần. Nhưng cậu không dễ bị trúng mỹ nam kế đâu, cậu giương kiếm về phía y dò hỏi:
- Ngươi là ai!!?
- Ta là Khải U, một tên thần vô năng bị ruồng bỏ đày xuống thành quỷ!
Cậu lại hỏi:
- Vậy tại sao ngươi bị đày?
Khải U nhìn cậu rồi lại nói mỉa:
- Ngươi muốn biết sao?
Khuynh Doanh bịt miệng cậu lại rồi nói:
Hắn thấy vậy liền khoái chí cười:
- Đúng rồi đấy! A Ha ha ha!
Nghe vậy Tử Thanh lập tức vung kiếm chém tới hắn. Tuy vậy hắn là "thần" còn cậu chỉ là "tu sĩ" cách biệt hoàn toàn. Đánh với hắn thực sự là quá sức. Theo trong bộ tiểu thuyết kia cũng có nhắc tới một quỷ thần chẳng lẽ lại là hắn. Bỗng nhiên Khuynh Doanh nói với hắn:
- Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi, không muốn có người thứ ba biết.
Khải U nghe vậy vô cùng hứng thú, hắn ta búng tay một cái cả cậu và Hồng Uyển đều nằm mê man ngủ trong chính thần thức của chính mình.
Khi cậu tỉnh lại thấy Khải U bị Khuynh Doanh chém tới tấp mà không trúng dù chỉ một lần. Cậu và Hồng Uyển nhìn nhau rồi lập tức bật dậy hỗ trợ y. Khuynh Doanh thấy cậu tỉnh lại vội nói:
- Hắn giữ hồn phách Quốc Sư và Phương trưởng lão!
Tử Thanh hỏi lớn:
- Đệ và hắn đã nói gì!!?
Khuynh Doanh liền đáp:
- Nếu đệ lấy lại được hồn phách của hai người họ thì hắn sẽ tự hồn phi phách tán nếu hắn tự trả thì...
Hắn cười lạnh:
- Nếu bọn chúng có tâm trong sạch thì sẽ không bị ta bắt rồi. Ta thực sự thấy hứng thú với các ngươi đấy.
Hồng Uyển vừa vung đao vừa mắng:
- Cô nãi nãi không hứng thú với ngươi!
Hắn nghe vậy ồ lên một tiếng nói:
- Quả thực rất giống!
Rồi hắn búng tay một cái toàn bộ họ đều được thoát ra khỏi huyễn cảnh. Cái thực sự là không cam lòng, chưa đánh lại hắn đã kết thúc cuộc chiến rồi! Khải U ở hình thể linh hồn đi ra khỏi bức tượng. Hắn thả hai ngọn phách kia về lại chủ thể, hắn ta cười lạnh với Khuynh Doanh:
Khải U ôm lấy Hồng Uyển vừa mới tỉnh lại, hắn nói:
- Là thế này đó!
Hồng Uyển tức giận chửi hắn:
- Thả cô nãi nãi ta ra!!!
Khải U cười nói:
- Cô bị ta ám rồi, chủ nhân của cô cho phép rồi đấy!
Hồng Uyển nghe xong, quay về phía Khuynh Doanh nhăn mày. Khuynh Doanh tỏ vẻ không liên quan ôm lấy Tử Thanh trốn đằng sau lưng cậu.
Hồng Uyển bình tĩnh lại:
- Thôi, ngài muốn thế nào cũng được! Nhưng không thể tha cho hắn dễ như thế!
Khuynh Doanh đáp:
- Đợi khi nào thắng được hắn đã, bây giờ ta bó tay.
Nói rồi y khẽ lay cậu nói:
- Ca ca, bà ấy bắt nạt ta kìa!
Tử Thanh chỉ biết day trán:
- Vậy thì tại sao Khải U đại thần đây phải làm thế này?
Hắn cười lạnh nói:
- Có một âm thanh nói rằng ta chỉ cần đợi ở đây, muốn làm gì thì làm, sau đó sẽ tự tìm được người ta cần tìm! Và giờ ta tìm được rồi!
Tử Thanh nhăn mặt:
- Nhưng hồn phách kia, họ là người vô tội!
Khải U đáp lại:
- Bọn chúng vốn chết hết từ lâu rồi, có duy nhất hai người kia là người sống thôi. Ta có giết ai đâu, là bọn chúng tự giết lẫn nhau thôi a!
Dừng lại một lúc rồi hắn lại nói tiếp:
- Mà muốn thì ta có thể cứu những người cần cứu a!
Nói xong trong tay hắn thoát ra hàng trăm hồn phách bay về phía những người còn sống. Còn bà góa phụ kia cũng không còn lại quỷ nữa, A Lựu thật thì ra lại ngủ mê sau bức tượng đá kia. Hắn quả thật vẫn có lòng khoan dung cao quý của một vị thần, nhưng tại sao hắn lại bị đày xuống thành quỷ. Trong truyện từng xuất hiện duy nhất một lần của nhân vật này, hắn bị An Nhiên giết khi An Nhiên tới Thiên Quốc. Quả thật đây không còn là bộ tiểu thuyết mà cậu biết nữa rồi!
*Lời tác giả:
Cặp ngôn tình đầu tiên của Cá làm trong truyện đam liệu có sến quá không đây, Cá thực sự muốn bẻ lại quá đi!!! Nhưng lỡ phi lao rồi thì phải theo lao hết mình thôi!!!
Tiếp đến, làm phiền mọi người đọc từ chương 35 trở đi. Vì Phần 1: Cá sẽ sửa lại toàn bộ từ đầu. Với một lượng lớn số chữ và thêm nhiều tình tiết gay cấn chèn thêm. Vì Cá sẽ rút ngắn chuyện so với dự tính ban đầu.
Hiện tại Cá mới sửa xong 20 chương đầu mà thôi. Sorry mọi người nha!
Thực sự mong mỏi người đừng đọc từ chương 11- 35. Bởi nếu thế sẽ có nhiều chi tiết bị trùng lặp giữa bản cũ và mới nên sẽ gây nhiều hiểu lầm và thiếu sự liên kết giữa các chương. Vì thế nên mọi người chiếu cố cho Cá đến hết Tết nha. Cá chắc chắn 100% đến Tết sẽ sửa xong. Xong rồi thì mọi người nhớ qua đọc và nhận xét cho Cá nha.