Nhưng rốt cuộc là tại sao? Tử Thanh không bình tĩnh được mà nắm lấy vai của A Lựu:
- Đệ có biết vì sao ông ta lại ở đây không?
A Lựu bị nắm chặt hai vai, cậu nhóc nhăn mặt lại nói:
- Ông ta bị con quỷ đó lừa rồi bị thành thế này.
Tuy đã hiểu ngọn ngành nhưng vì sao ông ấy lại làm thế. Cậu càng suy nghĩ lại càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng ngay khi tới chân bức tượng kia cậu dường như lại có thêm manh mối mới. Cậu cười nhẹ rồi nói:
- Khuynh Doanh giờ tới lúc rồi, chúng ta không cần ngồi đây nữa đâu!
Khuynh Doanh gật đầu, y bế A Lựu trên tay. Tử Thanh lập tức dùng tay không phá bỏ cái lồng kia. Bọn họ cùng thoát ra ngoài. Khuynh Doanh cầm tay cậu nói:
- Ca ca, huynh định làm gì!
Tử Thanh gỡ tay cậu ra mỉm cười:
- Ta không sao đâu, đệ đưa A Lựu ra ngoài trước. Một mình ta ở đây là đủ rồi!
Khuyng Doanh là một người thông minh nên cậu ta biết điều gì nên làm hay không nên làm. Y nhanh chóng bế A Lựu chạy ra ngoài. Khi hai người kia đã đi khá xa lúc này Tử Thanh mới thực sự dùng khả năng của mình. Không biết từ lúc nào mà Tử Thanh đã bước tới Hóa Cảnh trung kì. Cậu giải phóng lực lượng của mình rồi cười nhạt nói:
- Bản lĩnh này không bằng nổi một phần nghìn của An Nhiên! Đến đi!
Cậu di chuyển với tốc độ nhanh tới chóng mặt, một tay cầm kiếm một tay cầm bao kiếm. Chuyển động của cậu khéo léo tới lạ với một người gần 120 năm không vận động gân cốt. Tay cầm kiếm chém bất kì con quỷ nào cậu thấy, tay cầm bao thì điều chỉnh lực đánh ngất người đang bị điều khiển. Nhanh chóng chỉ còn lại 2 con quỷ và một người. Một là bà góa phụ hóa quỷ kia, hai là bức tượng đá và cuối cùng: Phương Tịch Âm_Trưởng lão Thiên Sương Môn đang bị điều khiển.
Nhưng lúc này cậu lại không hề tỏ chút nào lo sợ cả! Bởi cậu biết, cậu có khả năng đánh bại ông ta. Suốt 120 năm qua thì cậu vốn chỉ tu luyện được ba ngày duy nhất nhưng hiệu quả thì không thể nào tính bừa được, khả năng phản xạ cũng như khả năng khống chế tinh thần của cậu cũng tăng nên đáng kể. Tuy nhiên người cậu phải đối đầu là một con người đã tu luyện hơn 300 năm, già dặn kinh nghiệm thực chiến, liệu điều này có khiến cậu bất lợi hay không? Cậu lập tức phóng tới chỗ ông dùng kiếm tới tấp đánh tới. Những đòn của cậu một nhát chém đều mang một đòn tử tới đối phương. Tuy nhiên Tịch Âm cũng không phải hạng xoàng, ông ta nhanh chóng đỡ lại từng nhát kiếm của cậu. Tuy nhìn bên ngoài thì họ ngang sức ngang tài nhưng thực chất Tử Thanh đang đi vào thế yếu, từng đòn của ông ta làm phản lại toàn bộ lực lượng của cậu ngược lại cậu. Con người có kinh nghiệm chiến đấu. Tử Thanh lúc này đành vất bỏ cái bao kiếm với cái kiếm sắt kia đi. Cậu triệu Tử Liên, đây là lần thứ ba cậu dùng tới thanh kiếm này nhưng lần này là lần cậu thấy nó đáng để dùng nhất. Vừa cầm Tử Liên khí tức của cậu liền thay đổi hoàn toàn. Tại nơi đây, số người cậu đã giết không vượt quá trăm người nhưng sát khí của thanh kiếm này tựa như đã nhuốm máu hơn vạn người. Đây chính là con Át chủ bài của cậu, kinh nghiệm giết người của một tên thị vệ điên mang tên Châu Tử Thanh sau ba lần chuyển kiếp đang dồn đọng trong cậu. Cách di chuyển cũng như cách ra đòn hoàn toàn trở lên khác hẳn. Chưa đầy một phút, Phương Tịch Âm hoàn toàn bại. Nhưng cậu không dừng lại. Vừa bại trận, Phương trưởng lão lấy lại được ý thức của mình nhưng Tử Liên kiếm đang đánh một đòn tử về phía ông. Lúc này ông không thể chuyển động mà nhìn lưỡi kiếm đầy sát ý tiến tới người mình. Ông ta đành nhắm mắt chấp nhận nói:
- Ta đã sống đủ lâu rồi!
Ông tưởng mình đã chết rồi nhưng một bóng hình xuất hiện chặn lại đường kiếm kia. Tịch Âm đầy bất ngờ nhìn thấy mà run run nói:
- Dư Nhiên... là đệ sao?
Quốc sư quay lại nói:
- Là đệ, huynh vất vả rồi!
Nhưng ông không chống đỡ được bao lâu thì bị bắn ra ngoài. Chịu đập mạnh vào cái tường đá của hang động, ông khẽ gượng dậy mà nói:
- Ta có cảm giác, thằng nhóc đó càng đánh càng trở lên mạnh hơn.
Hồng Uyển lúc này cũng tới cùng với Quốc sư. Cô bé lập tức thế chỗ của ông ta tiếp tục đánh với Tử Thanh. Hồng Uyển hai tay cầm chùy thủ đỡ lại từng đòn của cậu. Tử Thanh hiện tại hoàn toàn mất kiểm soát. Trên gương mặt cậu tuy nở một nụ cười đầy ghê rợn của một kẻ điên nhưng lại có thoáng chút buồn. Hồng Uyển quát lớn:
- Châu Tử Thanh! Ngươi có tỉnh lại cho cô nãi nãi ta không!!? Ngươi bị kẻ nào nhập xác rồi à!
Hồng Uyển đánh với cậu gần canh giờ nhưng Tử Thanh hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi. Trong khi đó thể trạng Hồng Uyển càng lúc càng đi xuống. Lúc cô bé sắp kiệt sức thì bỗng nhiên trên hai thanh chùy thủ biến đổi và có lửa bao quanh. Quốc sư và Phương trưởng lão vừa nhìn thấy đôi chùy thủ kia ngạc nhiên nói:
- Kim Tước Mệnh Hỏa chùy!!?
Cô bé đó chính là tồn tại duy nhất còn sót lại của Kim Tước đại gia tộc mang theo bản mệnh chùy. Quốc sư đầy ngạc nhiên mà nói:
- Thái tử điện hạ từ đâu lại có hai con quái vật chiến đấu này bảo vệ vậy!
Phương trưởng lão đứng sau một cô bé đang đánh đề bảo vệ mình khiến ông không cam lòng, nhưng ông không còn sức để chiến đấu nữa. Hồng Uyển vẫn đánh với Tử Thanh nhưng hoàn toàn bị áp chế, cô vừa đánh vừa quát cậu:
- Rốt cuộc Phương Tịch Âm có tội tình gì khiến ngươi hận hắn đến vậy, Châu Tử Thanh!
Tử Thanh trong trạng thái sát khí tràn đầy mà cười rợn đáp:
- Nếu hắn chết thì Thái tử điện hạ sẽ sống lại. Nếu hắn không tồn tại thì Thái tử điện hạ sẽ không phải chết!
Hồng Uyển nghe cậu ta nói liền quát lớn:
- Ngươi nói cái gì vậy! Thái tử điện hạ vẫn còn sống!
Tử Thanh đánh mạnh tới cô đáp:
- Ta không tin! Ta không tin! Chính mắt ta đã nhìn thấy! Là chính mắt ta đã thấy ngài ấy tự bạo.
Vừa đánh vừa gào thét, cậu hoàn toàn trở thành trạng thái cuồng bạo lập tức đánh bật cả Hồng Uyển đi.
Ngay lúc này Khuynh Doanh chạy tới hét lớn:
- Ca ca!
Tử Liên trên tay cậu vừa kề sát cổ Phương Tịch Âm bỗng dừng lại. Cậu nghe thấy tiếng Khuynh Doanh đang gọi mình mà khựng lại. Nhưng rồi cậu lại cười khổ mà nói:
- Chỉ là ảo giác mà thôi, Thái tử điện hạ đã chết rồi. Ta phải giết ngươi để báo thù cho y!
Lúc này Khuynh Doanh rút ra Tinh Phách lập tức tiến tới đánh bay Tử Liên ra. Sau đó y cũng vứt bỏ Tinh Phách ném đi. Tay giữ cổ Tử Thanh mà hôn, Khuynh Doanh trầm giọng nói:
- Đệ vẫn chưa chết mà huynh cứ muốn trù đệ chết là sao, Tử Thanh!
Hai người Quốc sư và Phương trưởng lão chỉ biết đứng hình trước cảnh tượng ấy
Tử Thanh hoàn toàn thả lỏng người ra cậu
gục bên vai Khuynh Doanh mà khóc:
- Khuynh Doanh, ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi đệ.
Khuynh Doanh đáp lại:
- Ca ca, đừng xin lỗi đệ! Chuyện này chúng ta tính sau! Xử cái thứ điều khiển huynh trước!
Tử Thanh sực tỉnh, cậu gọi Tử Liên về lại tay mình, trầm giọng nói:
- Lần này để ta. Ta sẽ không để nó điều khiển đâu.
Khuynh Doanh mỉm cười kẽ gật đầu đáp:
- Ta tin huynh!
Nói rồi y cũng cầm lấy Tinh Phách hôn nên chuôi kiếm rồi ném nó cho cậu nói:
- Huynh phải nhớ, ta luôn bên cạnh huynh!
Tử Thanh bắt lấy thanh kiếm rồi đáp:
- Ừm!
Cậu đi tới chỗ bức tượng kia, chìa mũi kiếm về phía nó:
- Bắt đầu đi con quỷ kia!
Bức tượng có một nửa khuôn mặt dưới không lồ kia bắt đầu chuyển động. Cái khóe miệng của bức tượng nhếch lên nhìn trông vô cùng ghê tởm. Nó bỗng phóng ra một luồng khói trắng bao phủ cả hang động. Toàn bộ họ đều bị cuốn vào huyễn mộng cảnh.