Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 17: 17 Npc Rất Bận


Dịch Thu Bạch như có như không lắc lư theo âm điệu.
Mỗi khi Khương Hàm sắp đi ra ngoài, hắn sẽ nhẹ nhàng vung tay, cánh cửa trước mắt chuyển động khiến hai chân Khương Hàm vấp vào nhau, ngã sấp mặt.
Liên lục lặp lại vài lần như thế, đã có người chơi nhìn ra manh mối.
Bàn Tử tò mò hỏi: "Khương Hàm, anh biết cách ra ngoài sao?"
Khương Hàm đen mặt không nói gì.
Cao Dã phía sau nhìn nó thành thạo đạp vào cánh cửa nhiều màu sắc, đáy lòng nổi lên nghi ngờ.
Chờ đủ thời gian, Dịch Thu Bạch mới phất tay để cả đám ra ngoài.
Toàn bộ người chơi và quái vật đều xuất hiện ở hành lang tầng hai.
Mọi người nhìn thấy quái vật đương nhiên sẽ sợ hãi, ngờ đâu mấy con quái vật còn sợ kinh khủng hơn, cả đám hét ầm trốn vào cánh cửa, biến mất không chút dấu vết.
Mọi người:???
Hiện giờ Khương Hàm được tôn lên như dê đầu đàn, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh nó, sôi nổi cảm ơn, hỏi chuyện linh tinh.
Khương Hàm im lặng liên tục chửi "bố tổ sư" trong lòng.
Tuy nhiên cũng có người ôm cái nhìn khác, ví dụ như Tần Uyển – đồng đội cũ của Vương Nhuỵ.
Cô hỏi: "Tình hình trong cửa khác lạ, tại sao anh ta lại biết đường ra?"
Mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.
Ừ đúng, đều là đám gà mờ, sao anh ta đột nhiên lại nổi bật như vậy?
Tất cả người chơi hoang mang nhìn nó.
Khương Hàm bình tĩnh giải thích: "Sau khi qua bàn hệ thống sẽ phát đạo cụ không phải sao, may mắn mà thôi."
Có người tin phục, nhưng vẫn còn người nghi ngờ.
Cao Dã, Bàn Tử biết rõ tình hình về Dịch Thu Bạch nhất.

Bàn Tử tò mò: "Khương Hàm, phó bản trước cậu là người mới, đào đâu ra đạo cụ?"
Đồng – đội – heo!
Khương Hàm im lặng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà Bàn Tử.

Đối mặt với các ánh mắt hoang mang, nó cười lạnh móc một chiếc chìa khoá trong túi ra đưa đến trước mặt cá đám.
Một chiếc đầu lâu cực kỳ đáng yêu.
Bàn Tử nhìn kỹ, tự cảm thấy rất quen mắt.
Cao Dã nhàn nhạt nói: "Bộ xương khô."
Khương Hàm lộ ra gương mặt tự hiểu.
Thế là nghi ngờ được hóa giải.

Dịch Thu Bạch vẫn luôn chú ý tình hình bên kia, lạnh tanh hỏi: "001, mày biết sử dụng cái móc khoá không?"
Hệ thống 001: "Chủ nhân, hệ thống chủ phát đạo cụ cho ngài có nghĩa là chỉ ngài mới biết phương pháp sử dụng, hơn nữa người chơi khác không thể cướp đoạt.

Nếu để hệ thống chủ biết được, người ăn trộm sẽ bị tước tư cách người chơi rồi trục xuất khỏi hệ thống." Dừng một lát, nó nói tiếp: "Quyền sở hữu đạo cụ không thể thay đổi."
Dịch Thu Bạch: "Vậy tao hay Khương Hàm mới là chủ nhân đạo cụ?"
Hệ thống 001 do dự mãi mới đáp: "Hẳn là ngài."
Được lắm, tuyệt vời, tao thích!
Tràng cười "khanh khách" quái dị vang lên lần nữa.

Mọi người chưa kịp phản ứng, móc chìa khoá trong tay Khương Hàm đã bị Dịch Thu Bạch cướp mất.
Vì muốn mọi người hoài nghi Khương Hàm, hắn lắc chìa khoá, ý đồ sử dụng nó.
Kết quả hoàn toàn thành công, bộ xương khô chui từ móc khoá ra ngoài.
Nhưng chưa đợi Dịch Thu Bạch vui vẻ, bộ xương khô đã phản ứng như vừa gặp ma, phát ra âm thanh gà chọc tiết, nhanh chóng chạy vào cánh cửa.
Cũng không biết nó làm khùng làm điên gì trong đó, rất nhanh, cánh cửa phun ra một đống xương trắng.
Mọi người: "..."
Đống xương nhanh chóng rập lại thành hình, lần nữa nhảy vào cửa.
Một lát sau, bộ xương khô nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện bên ngoài.
Trên đầu nó là một con thú bạch tuộc.
Hai tiếng hét ầm ĩ hoà âm đâm vào tai mọi người, da gà da vịt bay đầy trời.
Hệ thống 001 nhịn không nổi cho lời bình: "Chủ nhân, đạo cụ của ngài...nó...!rất đặc biệt."
Dịch Thu Bạch: "..."
Mọi người nhìn bộ xương khô ra ra vào vào, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của ma nữ.
Dịch Thu Bạch bất lực xoa trán.
Vốn tưởng rằng bộ xương khô sẽ là "thần trợ công", kết quả...
Ngu xuẩn tới mức hắn không dám nhìn thẳng.
Nghi ngờ của mọi người đều bị hành động khó hiểu của bộ xương khô tản đi.
Dịch Thu Bạch buồn bực chui vào cửa.
Hao tâm tổn trí làm khùng làm điên, kết quả lại rước tới lời chê cười.
Hắn nản quá mà...
Nữ ma đầu làm chuyện vô ích, toàn bộ buổi sáng đều yên bình khác lạ.
Mọi người biết Khương Hàm có tài qua cửa, đều tới gạ nó lập đội.
Khương Hàm phiền không để đâu cho hết, lôi Bàn Tử ra làm bia đỡ đạn, còn mình chạy xuống tầng một trốn cho nhẹ đầu.

Cao Dã nhìn nó, thầm suy nghĩ.
Không hiểu tại sao gã cứ thấy Khương Hàm khang khác, nhưng khác chỗ nào gã lại chả nói nên lời.
Khương Hàm nói sẽ tặng Dịch Thu Bạch một mạng người, quả nhiên, bốn giờ chiều hệ thống 001 nhắc nhở: "Chủ nhân, người chơi 192 kích hoạt điều kiện tử vong, mong chủ nhân tiến hành bắt giết."
Dịch Thu Bạch: "???"
Hệ thống 001: "Người chơi 192 đang ở tầng 9."
Ý thức được Khương Hàm đã ra tay, Dịch Thu Bạch vội vàng xách váy.
Hắn không muốn lên bắt người chơi, hắn lên để cứu vớt!
Người chơi 192 tên Lưu Tiếu Yến, buổi sáng cô ta cùng với Tần Uyển hợp sức đuổi Vương Nhuỵ ra khỏi đội.
Dịch Thu Bạch có ấn tượng.

Chỉ kỳ quái ở chỗ Lưu Tiểu Yến cùng đội Tần Uyển, tại sao cô ta lại xuất hiện một mình trên tầng chín?
Là tay mới, tố chất tâm lý Lưu Tiểu Yến được coi là rất ổn định.

Không lâu trước đây cô nhìn thấy Tần Uyển vào cửa cho nên theo đuôi.
Mới đầu cô bám rất sát Tần Uyển, không biết tại sao vừa quay đầu đối phương đã biến mất.
Hiện tại cánh cửa không bị Dịch Thu Bạch chuyển động cho nên bước đi của cô tương đối vững vàng.
Lưu Tiểu Yến hoang mang đi giữa những cánh cửa đầy sắc màu.

Cô biết trong đây có quái vật nên không dám gọi Tần Uyển, chỉ cẩn thận đánh giá bốn phía.
Bất thình lình, Khương Hàm xuất hiện.
Lưu Tiểu Yến như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hò: "Khương Hàm!"
Nó nhìn cô nở nụ cười, vẫy tay: "Mau qua đây."
Lưu Tiểu Yến vội vàng chạy đến, Dịch Thu Bạch lại đột ngột xông ra chặn đường cô ta.
Nhìn thấy nữ ma đầu, Lưu Tiểu Yến sợ hãi hét lên, lùi về sau mấy bước.
Không có bất kỳ do dự, Dịch Thu Bạch ôm eo cô ta, ý đồ cắp nách chạy.

Ngờ đâu Khương Hàm chuyển động, cánh cửa xoay tròn cản trở hắn.
Dịch Thu Bạch: "!!!"
Hệ thống 001 nhắc nhở kịp thời: "NPC có quyền tác động đến cánh cửa." Dừng một lát, nó bổ sung: "Tư thế vồ chết người chơi của chủ nhân thật đặc biệt."
Dịch Thu Bạch: "..."
Cùng với tiếng hét của Lưu Tiểu Yến, cánh cửa rực rỡ xoay tròn giống như những bụi gai, thử thách tài năng tổ lái của Dịch Thu Bạch.

Người chơi bên ngoài thấy tầng 9 chuyển động, vội vàng ló đầu ra quan sát.

Lý trí Lưu Tiểu Yến bị cắn nuốt, giãy giụa không ngừng.
Dịch Thu Bạch quyết tâm lôi cô ta thoát khỏi đây, tốc độ chạy quỷ dị xuyên từ tầng 9 xuống tầng 8, tầng 7, tầng 6...
Thẳng đến cửa tầng 4, hắn hung dữ chạy vào, ném Lưu Tiểu Yến ra ngoài.
Cao Dã không dự đoán được cánh cửa sẽ nhổ ra, đi cùng với tiếng hét, Lưu Tiểu Yến như quả bóng cao su bay tới đâm sầm vào người Cao Dã.
Gã đứng không vững, hông đập thẳng vào lan can.

Cao Dã ăn đau chép miệng, lúc này mới phát hiện ngực mình không hiểu tại sao lại xuất hiện một đứa con gái.
Cao Dã: "???"
Lưu Tiểu Yến sớm bị doạ hồn vía lên mây, uất ức cuộn tròn trong ngực Cao Dã run bần bật.
Đợi cô ta ổn định cảm xúc, Cao Dã mới hỏi tại sao lại thế này.
Lưu Tiểu Yến nước mắt giàn giụa, run run kể: "Tôi tìm thấy Khương Hàm trong cửa, nữ ma đầu, nữ ma đầu...xuất hiện bắt tôi."
Cao Dã: "Khương Hàm đưa cô ra ngoài?"
Lưu Tiểu Yến ngạc nhiên, cách một lúc mới nói: "Không phải anh ta, là, là nữ ma đầu."
Cao Dã: "???"
Ý thức được lời nói của mình hơi mâu thuẫn, Lưu Tiểu Yến hoang mang.

Thình lình một tiếng nói vang lên cắt ngang câu chuyện: "Cao Dã, cứu tôi!"
Là giọng Khương Hàm...!truyền tới từ bên trong cánh cửa!
Cao Dã nhanh chóng quyết định: "Bàn Tử qua đây trông cô ấy!"
Đợi Bàn Tử chạy đến, bóng dáng Cao Dã đã biến mất sau cánh cửa.

Lưu Tiểu Yến còn đang mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng.
Cô vẫn không hiểu, người đưa cô ra ngoài phải là Khương Hàm mới đúng, tại sao lại biến thành nữ ma đầu?
Cao Dã vừa vào đã váng hết cả óc, đủ loại sắc màu đập vào mặt gã.
Dịch Thu Bạch âm thầm mắng "phải vía".
Biết gã không vào được nên cố tình làm bậy, hắn vội vàng xoay tròn cánh cửa sao cho vững.
Nhưng thằng quỷ Khương Hàm kia nhất định cứ phải làm trái ý hắn, chỉ cần hắn quẹo cánh cửa sang trái Khương Hàm sẽ đẩy cánh cửa sang phải.
Vì vậy người chơi được chứng kiến toà lâu đài lúc lắc trái lúc lắc phải, tuy tốc độ không nhanh nhưng cũng đủ nhảy nhót.
Đầu Cao Dã lúc này toàn phải trái trái phải.

Cuối cùng gã bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, mặc kệ cho nó thích quay đâu thì quay.
Đáng lẽ Dịch Thu Bạch định liều mạng với Khương Hàm một lần, ai ngờ hệ thống 001 đột nhiên mở miệng: "Chủ nhân, người chơi 166 kích hoạt điều kiện tử vong, mong chủ nhân tiến hành bắt giết."
Dịch Thu Bạch: "???"
Hệ thống 001 nhắc lại lần nữa: "Chủ nhân, người chơi 166..."
Dịch Thu Bạch không kiên nhẫn cắt ngang: "Mày vừa bảo 192 xong?"

Hệ thống 001: "Không, là người chơi 166, hiện tại cô ta đang ở tầng 1."
Dịch Thu Bạch: "Lịt pẹ!"
Dịch Thu Bạch lập tức dừng chơi trò xoay cửa, chạy xuống tầng 1.

Ai ngờ "rầm" một tiếng, có người rơi xuống.
Chỉ thấy một cái thi thể bị lột da nằm trên hành lang tầng 2, máu tươi đầm đìa.
Hệ thống 001: "Chúc mừng chủ nhân thành công bắt giết người chơi 192."
Dịch Thu Bạch: "!!!"
192 là Lưu Tiểu Yến, nãy không phải Cao Dã bàn giao cô ta cho Bàn Tử sao? Hà cớ chi lại chết?
Nhưng trước mắt hắn không nghĩ nhiều như vậy, Dịch Thu Bạch sứt đầu mẻ trán vội đi tìm người chơi 166.
Ai ngờ hắn vừa tới tầng 1, hệ thống 001 đã nhắc: "Chúc mừng chủ nhân thành công bắt giết người chơi 166."
"Mẹ kiếp!"
Người chơi 166 là Tần Uyển, nãy Lưu Tiểu Yến còn đang tìm cô, nhưng không hiểu tại sao cô ta lại chết ở tầng 1.
Tro bụi phủ kín căn phòng đầy máu tươi.
Tần Uyển ngồi trong góc tường, đôi mắt mở lớn, chết không nhắm mắt.
Dịch Thu Bạch cứ tưởng thú bạch tuộc làm, kết quả lại là người chơi 177.
Người này hôm qua đã chết ở cửa lâu đài cổ, bạch tuộc thay thế anh ta, giờ phút này đang ngoan ngoãn đứng bên chân Dịch Thu Bạch.
Hắn đau đầu ra hiệu nó cút mẹ đi.
Rất nhanh Tần Uyển đã sống dậy, con bạch tuộc khác khoác lớp da cô nàng biến mất.
Ấn tượng về Tần Uyển với Dịch Thu Bạch sâu nhất.

Hôm qua sau khi "nhảy quảng trường" xong, cô là người đầu tiên nghi ngờ Khương Hàm.
Hiện tại, cô đã chết.
Đối mặt với cái thi thể bị lột da kia, Dịch Thu Bạch dần bình tĩnh lại.
Theo lý thuyết Tần Uyển và Lưu Tiểu Yến là đồng đội, hành động hai người phải giống nhau mới đúng.
Tuy nhiên một cô ở tầng 9 còn một cô chui tận tầng 1, sự tương phản này khiến hắn sinh ra nghi ngờ.
Căn phòng xảy ra án mạng rất đơn giản, không có nhiều đồ đạc, hoàn cảnh cụ thể vừa nhìn đã thấy.
Rất nhiều người không vào xem, bởi lẽ dù xem cũng không có ích gì.
Dịch Thu Bạch cẩn thận quan sát khắp nơi, ý đồ tìm ra chút dấu vết để lại.
Hiện trường chỉ có Tần Uyển và 177 Hồ Thanh – người giết cô, đáng nhẽ sự hỗn loạn trên mặt đất chỉ có hai bọn họ tạo thành mới đúng.
Nhưng Dịch Thu Bạch đã phát hiện ra dấu vết của kẻ thứ ba, rất mờ, không phân rõ nam nữ, chỉ có hoa văn dưới đế giày làm manh mối.
Một đoá hoa sen bị khuyết.
Dịch Thu Bạch bất đắc dĩ nhắm mắt.

Xem ra hôm nay hắn lại phải đi trộm giày rồi..