Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 34

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch


Ba Kỷ và mẹ Kỷ từ siêu thị trở về, quần áo trên người đều ẩm ướt, đây là trận tuyết thứ hai trong tháng chạp.

“Tiểu Thiều, cửa sổ phòng con sao không đóng lại?”

Mẹ Kỷ hô, trong phòng truyền đến âm thanh của Kỷ Thiều, “Đóng rồi.”

Trên giường Kỷ Thiều nhanh chóng mặc quần vào, kéo khóa, Thôi Ngọc so với hắn phiền phức hơn, quần áo trên người đều đã lột sạch, cậu đang mặc áo len.

Kỷ Thiều đè thấp giọng nói, “Phản rồi.”

Thôi Ngọc nhếch môi một cái, yên lặng trở mình, một lần nữa mặc đồ vào.

Kỷ Thiều khom người đem mấy miếng giấy vệ sinh trên nền gạch gom lại toàn bộ, vo thành một cục, ném vào trong sọt rác.

Trong phòng tỏa ra một mùi vị tanh tưởi.

Kỷ Thiều đứng ở cửa ra vào, giữ cửa cho Thôi Ngọc, liếc mắt nhìn thấy chỗ kia trên bờ mông của Thôi Ngọc.

Hình dạng no đủ hơi sưng, trăng trắng.

Thôi Ngọc quay lưng về phía Kỷ Thiều kéo khóa lại, hữu ý vô tình, lúc mặc lại áo len, lộ ra vòng eo thon gọn, bờ mông vểnh lên, làm cho người khác có loại xúc động muốn dùng sức nhào nặn vân vê.

Kỷ Thiều thở hắt một hơi, lại trêu chọc hắn!

Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, sau đó là tiếng của ba Kỷ, “Tiểu Thiều, đi ra giã hạt vừng.”

Kỷ Thiều đi qua giúp Thôi Ngọc mặc quần áo chỉnh tề lại.

Thôi Ngọc quay người, hôn lên mặt của Kỷ thiều.

Kỷ Thiều ra hiệu Thôi Ngọc cùng đi ra, “Ba, Thôi Ngọc cũng ở đây, chúng con tới liền!”

Ngoài cửa ba Kỷ nói câu gì đó, thắc mắc hỏi giữa ban ngày ban mặt sao đem cửa phòng khóa.

Thôi Ngọc mấp máy môi, không biết lúc nãy thân mật môi đụng ở đâu, máu chảy không dứt, cậu nhíu mày, “Kỷ Thiều, cậu ra ngoài trước đi.”

Kỷ Thiều không ra, “Tôi nhìn thử.”

Hắn duỗi hai ngón tay, bắt lấy cằm của Thôi Ngọc, nhìn kỹ một chút, miệng vết thương hơi sâu, lông mày hắn nhíu lại.

Nhìn giống như là bị cắn, “Lát nữa có thể ba mẹ tôi sẽ hỏi.”

Thôi Ngọc liếm máu đang chảy ra bên ngoài, “Không có việc gì.”

Kỷ Thiều đem máu dính trên khóe môi mút lấy một ít, hắn cười thở dài, “Cậu nói tôi vì sao lại thích cắn cậu như vậy?”

“Ừm.” Thôi Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ kiếp trước cậu là con cún nhỏ.”

“…” Kỷ Thiều liếc qua, “Con cún nhỏ chỉ thích gặm xương thôi.”

“Nói không chừng cậu cũng thích gặm xương của tôi.”

Thôi Ngọc thốt ra một câu khó hiểu, Kỷ thiều cúi đầu mang dép, nên không nghe thấy.

Thời điểm bọn họ đi ra ngoài, ba Kỷ và mẹ Kỷ đang cãi nhau, nguyên nhân là ba Kỷ hồ đồ, quên mua chai dầu ăn.

Kỷ Thiều lấy áo khoác len, “Để con ra ngoài mua.”

“Không cần đi.” Mẹ Kỷ nói với Kỷ Thiều, “Trận tuyết này rất lớn, mai mẹ sẽ kêu ba con đi.”

Bà quan sát đứa nhỏ bên cạnh con trai của mình, tựa hồ có điểm lạ, Thôi Ngọc hướng mẹ Kỷ nở ra một nụ cười.

Mẹ Kỷ chớp mắt vài cái, sao lại cảm giác gần gũi hơn rồi?

Giống như từ hôm qua cho tới hôm nay, thoáng cái đổi thành người khác, rồi lại đổi trở về.

Mẹ Kỷ than một tiếng, bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho choáng váng, thuận tiện cảm khái một phen tuổi già.

“Mẹ, cơm cháy để ở đâu rồi?” Kỷ Thiều lục lọi mấy cái túi nhựa để ở trên bàn.

Mẹ Kỷ lau tay, “Cái túi bên tay trái của con ấy.”

Bà lật khăn sang bề khác, lại tiếp tục lau, “Siêu thị vẫn hoạt động bình thường, không có nghỉ tết, tiểu Thiều, tiểu Thôi, các con có cái gì muốn mua, ngày mai đi đi.”

Kỷ Thiều lấy từ trong túi đựng rau ra một bịch cơm cháy, mở ra ăn hết hai miếng, sau đó đưa cho Thôi Ngọc.

Hắn cọ chân của Thôi Ngọc, “Ngày mai chúng ta đi không?”

Thôi Ngọc ăn một miếng, “Đi.”

Ba Kỷ từ phòng bếp đi ra vừa hay nhìn thấy con mình trêu chọc Thôi Ngọc, trước đây cũng đã từng trêu chọc, nhưng bây giờ thế nào lại cảm thấy… Dính như keo vậy.

“Tiểu Thiều à, giã hạt vừng đi con.”

Sau lưng đột nhiên có một giọng nói, Kỷ Thiều suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi, hắn kéo ra khoảng cách với Thôi Ngọc, sợ ba mẹ phát hiện ra cái gì đó.

Nếu để cho bọn họ biết, đoán chừng nóc nhà sẽ bị lật tung.

Kỷ Thiều bỏ hạt vừng vào hơn phân nửa cái cối, dùng sức giã, suy nghĩ vừa rồi của hắn không phải là nói đùa, hắn và Thôi Ngọc không thể công khai.

Sau này sẽ phát sinh cái gì còn chưa nói được, hắn ngược lại nghĩ tới, tương lai nếu mình và Thôi Ngọc tốt nghiệp rồi sẽ làm sao bây giờ.

Phiền toái lớn nhất chính là, làm cách nào để công khai với người trong nhà.

Kỷ thiều ánh mắt đảo qua Thôi Ngọc, Thôi Ngọc cũng nhìn Kỷ Thiều một cái, ánh mắt của bọn họ giao nhau, lưu luyến không rời.

Sau khi Kỷ Thiều thu hồi tầm mắt, Thôi Ngọc cũng rũ mắt xuống, ít nhất hiện tại cậu đã có được.

Mẹ Kỷ bỗng nhiên kinh ngạc hỏi, “Tiểu Thôi, miệng của cháu sao bị rách rồi?”

Thôi Ngọc xấu hổ đáp, “Lúc ăn bị trúng.”

“Đứa nhỏ này, ham ăn thành như vậy.” Mẹ Kỷ không có phát giác ra điều gì bất thường ở Kỷ Thiều, cùng Thôi Ngọc đối thoại, khách sáo nói, “Cháu ở lại đây ăn cơm, điện thoại báo với mẹ cháu một tiếng, hỏi chị ấy có tới được hay không.”

Thôi Ngọc nghe lời, đi chỗ khác gọi điện thoại, “Dì à, mẹ của cháu nói bà không tới được.”

“Vậy thôi.” Mẹ Kỷ cười nói, “Chú của cháu mua rất nhiều thịt dê, đợi lát nữa sẽ làm lẩu.”

Thời điểm ăn lẩu, bầu không khí trên bàn rất tốt.

Mẹ Kỷ nói rất nhiều, sau đó hỏi đến bạn gái của Kỷ Thiều, “Tiểu Thôi, cháu gặp cô bé đó chưa? Là người như thế nào?”

Quá bất ngờ, Kỷ Thiều bị sặc, hắn nuốt xuống miếng thịt dê trong miệng, lấy chân đá đá Thôi Ngọc ở dưới bàn.

Thôi Ngọc nghiêng đầu nhìn Kỷ Thiều, đáp lại mẹ Kỷ, “Cháu gặp rồi, là người tốt.”

Nếu cậu không nói rõ ràng, thì không đáng tin lắm, dù sao cậu và Kỷ Thiều đã quá thân thiết.

Thế gian nghiệp chướng quá nhiều, một người tốt, Thôi Ngọc cho rằng đây đã là đánh giá cao nhất, đối với người khác, cậu không dám nhận xét, cũng không quan tâm.

Nhưng cậu muốn Kỷ Thiều nghĩ cậu là người như vậy.

Ba Kỷ ho hai tiếng, “Người tốt?”

Ông sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy câu hình dung về người khác như thế.

Mẹ Kỷ cũng rất ngạc nhiên, “Vậy… Vậy hẳn là không sai đi.”

Kỷ Thiều vùi đầu ăn thịt, chân của hắn gác lên đùi Thôi Ngọc, người tốt? Có ai đánh giá mình như vậy sao? …

“Tiểu Thiều, con đừng ăn nhiều quá, coi chừng nóng trong người.”

“Mẹ, không sao đâu.” Kỷ Thiều âm thanh mơ hồ không rõ, “Con có chỗ tiết hỏa rồi.”

Chỉ có Thôi Ngọc ở gần bên nghe không sót chữ nào, đầu lưỡi của cậu đụng đụng khóe môi, xẹt qua vết thương kia, không đau, có loại cảm giác như đang mê hoặc cậu.

Vô luận là trải qua mấy kiếp, đều chưa từng thay đổi.

Buổi tối Thôi Ngọc lưu lại.

Trước đây cũng không ít lần qua đêm ở nhà Kỷ Thiều, lần này thì không giống.

Đó là một loại ám hiệu ái muội, đang ở trong lòng bọn họ yên lặng sinh sôi, sau khi nhận ra, hai bên đều vụng trộm che giấu.

Nán lại phòng khách một hồi, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đi về phòng ngủ.

Thôi Ngọc thu xếp quần áo trong va li cho Kỷ Thiều, từng cái từng cái bỏ vào trong tủ.

Nét mặt của cậu trầm tĩnh, không có dấu hiệu bực bội.

Kỷ Thiều nhàm chán cầm lấy áo len của Thôi Ngọc, vốn định ném tới cuối giường thì dừng lại, hắn thấy được một tấm gương màu đen, không biết từ chỗ nào rơi ra, cũng không biết là của ai.

Thuận tay cầm lấy tấm gương, Kỷ Thiều trợn mắt, quái, sao lại không có ảnh phản chiếu của hắn?

Kỷ Thiều vuốt vuốt tấm gương, hắn nhìn chăm chú vào hoa văn điêu khắc ở mặt sau.

“Không phải là kính chiếu yêu gì đó đi?”

Kỷ Thiều lại một lần nữa để sát vào, bên trong vẫn là không có hắn.

“Thôi Ngọc, lại đây,” Kỷ Thiều khó hiểu giơ tấm gương lên, “Tấm gương này bị gì ấy? Sao lại không thấy ảnh phản chiếu?”

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thôi Ngọc chợt thay đổi, cậu cố bày ra một nụ cười, “Kỷ Thiều, cậu đưa tấm gương đó cho tôi.”

Sơ ý rồi, cậu không nên quên, Kỷ Thiều và nghiệt kính đó tồn tại cảm ứng, không bị kết ấn ngăn cản.

Kỷ Thiều trêu chọc, “Cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì?”

Thôi Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, “Đó là ông lão lúc trước cho tôi đấy, pháp khí.”

Lại thêm một lời nói dối.

Trong Tam Giới, chỉ cần là người, thì ngiệt kính kia đều có thể chiếu ra tội ác kiếp trước của đối phương, cậu không thể nói.

Nhìn Thôi Ngọc nghiêm túc như vậy, Kỷ Thiều dở khóc dở cười, đưa tấm gương cho Thôi Ngọc, “Trả cậu trả cậu.”

Chẳng phải chỉ là một tấm gương cũ thôi ư, sao Thôi Ngọc lại khẩn trương đến thế.

Cầm tấm gương trong tay một lần nữa, bàn tay dán lên mặt kính, trong nháy mắt, cậu nói phải đi về lấy đồ đạc.

“Tuyết vẫn đang rơi.” Kỷ Thiều nói, “Nhớ cầm theo ô.”

Thôi Ngọc ừm, mặc áo khoác liền đi ra ngoài.

Kỷ Thiều ngồi trên giường híp híp mắt.

Sau một giây hắn đi đến chỗ sân thượng, mượn đèn đường nhìn xuống.

Hai ba phút trôi qua, thân ảnh của Thôi Ngọc từ trong hành lang đi ra, dọc theo đường cái, rồi đi đến bên kia, tiến vào ngõ nhỏ.

Kỷ Thiều thở dài một hơi, bật cười lắc đầu.

Hắn sao lại hoài nghi Thôi Ngọc nhỉ?

Thôi Ngọc sẽ không lừa gạt hắn, Kỷ Thiều đút hai tay vào trong túi, khóe môi nhếch lên, ngâm nga bài hát quay về phòng.

Ba Kỷ từ trong toilet đi ra, “Tiểu Thôi đâu rồi?”

Kỷ Thiều dừng bước, “Cậu ấy về nhà lấy đồ.”

Ba Kỷ nói, “Vậy đêm nay chắc nó không tới đây rồi.”

Lúc này về nhà, đang giữa mùa đông, nếu không phải quá rảnh, ai sẽ ở trong tuyết chạy tới chạy lui, cũng không phải tám trăm năm chưa từng gặp mặt.

“Tới.” Kỷ Thiều có cảm giác cả người mình nóng lên, “Một lát tụi con còn hẹn chơi trò chơi.”

Ba Kỷ thấy có chút cổ quái, dặn dò, “Thanh niên đừng chơi quá muộn.”

Kỷ Thiều gật đầu, thái độ rất thành khẩn.

Đóng cửa lại, có hơi thấp thỏm.

Thôi Ngọc đi gần nửa tiếng mới trở về, ánh mắt của cậu thoạt nhìn nhẹ nhõm hơn nhiều, trong tay cầm bản vẽ cùng bút chì.

Nhìn đồ đạc trong tay của cậu, Kỷ Thiều khóe miệng co rút, “Cậu lấy bản vẽ làm gì? Đừng nói cho tôi, là cậu chỉ về vì lấy nó thôi đó?”

“Còn có cái này.” Thôi Ngọc cầm bút chì xoay vòng, cười cười, “Cho cậu vẽ tranh.”

Kỷ Thiều duỗi một chân ra đá cậu, “Đi tắm mau.”

Thôi Ngọc bị câu nói đó làm đỏ tai, cởi quần áo tiến vào phòng tắm.

Kỷ Thiều nằm trên giường, lăn lộn từ bên trái đến bên phải, lại từ bên phải lăn về bên trái, lăn trong chốc lát, hắn bật dậy như cá chép, tháo vớ chân ra.

Sau một giây, lại kéo bỏ đai lưng.

Không đến một phút, Thôi Ngọc đang tắm, Kỷ Thiều mở cửa đi vào, hai ba cái đã cởi quần lót ra.

Phòng tắm không lớn, nhiệt độ tăng vọt, thâm nhập vào lỗ chân lông, rất nhanh đã bắt đầu ấm áp.

“Nước hơi lạnh rồi.” Kỷ Thiều điều chỉnh vòi nước, nhìn chỗ ấy xoắn xuýt, “Cậu tắm mà không thấy lạnh sao?”

Thôi Ngọc ướt át chớp mắt vài cái, “Cũng tạm.”

Kỷ Thiều liếc cậu, tóc đen ẩm ướt rũ xuống, giọt nước xuôi theo dòng, từ trán cậu, đến sống mũi, bờ môi, cái cằm, lại đến cổ, xương quai xanh, một đường rơi xuống.

“Nè,” Kỷ Thiều ôm Thôi Ngọc, bàn tay vuốt ve dọc theo sống lưng của cậu, trêu đùa nói, “Cậu là con trai, làn da sao lại còn trơn mịn giống như trứng gà vậy hửm?”

Thôi Ngọc đứng im cho hắn vuốt, “Trứng này không chỉ trơn trượt, mà còn có viên bi nhỏ.”

Kỷ Thiều chớp mắt, “Lột vỏ đây.”

Hắn hôn lỗ tai của Thôi Ngọc, đỏ ửng, còn có chút nóng.

Đứng dưới vòi sen, hai người giúp nhau xoa nắn, cậu xoa nắn giúp tôi, tôi xoa nắn giúp cậu.

Thôi Ngọc bỗng nhiên nói, “Nổi đỏ rồi.”

Kỷ Thiều híp mắt, nước ấm từ lồng ngực chảy xuống phía dưới, thân thể cao ngất ẩn chứa sức mạnh, đang chờ sức phát động, “Chỗ nào?”

Thôi Ngọc chỉ một chỗ, vẽ vòng trên ngực một cái.

Kỷ Thiều có chút ngứa, “Có thể do ăn nhiều thịt dê.”

Thôi Ngọc nhéo lấy hạt mụn kia, đầu ngón tay dùng sức.

Kỷ Thiều ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, “Ahhh, đau.”

*Ngũ Ngũ: tác giả đại nhân ơi! Thấy ngài tả chương này mà tui cứ ngỡ chuẩn bị bắt đầu một cảnh hot xịt máu mũi ấy:3