Phương Nghị ngồi trong phòng hút hết cả hộp thuốc, thoáng vuốt lại mái tóc lộn xộn, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, dựa theo địa chỉ tìm được một cô nhi viện mà lúc còn sống Ngô Lị Lị thường hay đến.
Bà viện trưởng biết được thân phận cùng mục đích đến đây của Phương Nghị, nên bà rất phối hợp, hỏi gì đáp đó, câu trả lời rất rõ ràng rành mạch.
“Lị Lị con bé đó lần trước đến đây còn nói muốn quyên góp cho viện mười cái máy tính.” Bà lau khóe mắt, “Trời ơi, tuổi còn trẻ mà sao lại…”
Phương Nghị nhìn con kiến bò dưới đất, “Viện trưởng, lần đó Ngô Lị Lị đến có biểu hiện nào bất thường không?”
“Không có.” Bà viện trưởng nghĩ nghĩ, “Cô ấy rất vui vẻ, kéo tay tôi nói mình sắp kết hôn, còn nói bạn trai của cô đối xử với cô rất tốt, người nhà đối phương cũng rất chiếu cố cô.”
Một cô gái rất hạnh phúc tại sao lại tự sát?
Phương Nghị nhặt nhánh cây bên chân lên đẩy đẩy con kiến đang bò chậm về phía trước, rốt cuộc là tại sao…
“Viện trưởng, bà có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Hắn đột nhiên hỏi câu này trước mặt bà lão gần 70 tuổi.
Biểu cảm trên mặt của bà thay đổi, sau đó lại lập tức nở nụ cười hiền lành, “Cảnh sát Phương gặp phải chuyện gì khó khăn sao?” Ánh mắt của bà chất chứa tang thương, phảng phất như là xuyên qua gốc cổ thụ già phía trước, ngóng nhìn một thứ gì đấy, “Ma quỷ đều là do con người bịa ra.”
Phương Nghị nhíu chặt mày, thần sắc nơi đáy mắt thay đổi bất định, thật sự như vậy sao?
Hắn tiếp nhận rất nhiều vụ án, trên tay đã từng dính máu, nếu như người sau khi chết thật sự biến thành ma quỷ, thì những người đó đã sớm hóa thân thành lệ quỷ đến tìm hắn rồi.
Bà viện trưởng thấy người trẻ tuổi không nói lời nào, bà nheo hai mắt phủ đầy nếp nhăn nói, “Cảnh sát Phương, không còn sớm nữa.”
Phương Nghị hoàn hồn, nhưng hắn chưa có đi ngay, “Viện trưởng, Ngô Lị Lị có thói quen nào không? Là kiểu có chút khác người thường ấy?”
Thật lâu sau, bà viện trưởng lắc đầu, “Hình như không có.”
Không tra thêm được gì nữa, Phương Nghị đứng dậy rời khỏi, lúc hắn bước đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, “Ngô Lị Lị có thích leo cây không?”
Bà viện trưởng sửng sốt, đưa tay vén mấy sợi tóc bạc vào tai, “Lớn tuổi rồi, không nhớ rõ lắm, cảnh sát Phương, tôi chỉ nhớ rõ hồi nhỏ Lị Lị rất ham chơi.”
Phương Nghị nhìn chăm chú vào mặt của bà lão đang ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói.
Cô nhi viện nằm ngay trung tâm, xung quanh rất ồn ào, đường xá chật chội không chịu nổi, Phương Nghị lái xe rời khỏi đó.
Xe rất khó nhích đi nổi, hắn bấm còi ô tô liên tục, bực bội chửi thề một tiếng, mở cửa xe đi xuống.
Hai bên đều là quầy hàng, xe tải, sạp thức ăn, sạp giầy dép, thật sự muốn cái gì cũng đều có bán, ven đường có một quầy hàng, bên cạnh treo một tấm vải, viết hai hàng chữ to sáng loáng, ‘đoán nhân duyên, hỏi tiền đồ, nói sự nghiệp, xem kiếp trước, luận kiếp này, không ngừng sinh tử, tâm thành tức linh.”
Cảm giác đầu tiên của Phương Nghị đó chính là chữ quá xấu rồi, cảm giác thứ hai là thấy thầy bói đang gục xuống bàn kia chính là thầy bói trẻ tuổi nhất mà hắn từng gặp, chắc không quá hai mươi.
Lúc đi qua chỗ đó, Phương Nghị bị gọi lại, giọng nói khó phân biệt là nam hay nữ, “Anh đẹp trai, tôi thấy ấn đường của anh có màu đen, đại hung…”
Phương Nghị co rút khóe miệng, bước chân đang đi chợt dừng lại.
Hắn bước nhanh qua, thiếu niên kia giật mình, “Này, anh làm gì đó?”
Phương Nghị cầm lấy bút trên bàn, rất nhanh đã viết xuống hai chuỗi số, “Cậu xem cho tôi một chút về hai ngày sinh này.”
Thiếu niên trừng hai mắt tròn vo màu hổ phách, như mắt mèo.
“Cái này đơn giản thôi.”
Y cười lộ ra răng nanh, chỉ chỉ ngón tay nói, “Anh đẹp trai, thấy không? Tâm thành tức linh.”
Phương Nghị day day huyệt thái dương, lấy ví ra, rút hai tờ màu hồng đưa qua.
Thiếu niên nhanh chóng lướt nhìn, y ho khục khục hai tiếng, khó xử nói, “Lòng của anh chưa đủ thành tâm.”
Cười lạnh hai tiếng, Phương Nghị dùng sức nắm chặt cổ áo của y, đem thẻ căn cước nện xuống.
Thiếu niên gượng cười, “Có chuyện gì từ từ nói, anh cảnh sát, tất cả mọi người đều là đồng bào một nước, kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì… Cmn… Đừng có đánh lên mặt!”
Một lát sau, thiếu niên xoa xoa mặt, thầm mắng trong lòng.
Khóe môi của Phương Nghị mím chặt, đây là ngày sinh tháng đẻ của Trương Đại Hổ và Ngô Lị Lị, bọn họ đều sinh vào giờ sửu (tức từ 1-3h sáng), có thể nói lên cái gì? Trùng hợp sao?
“Hai ngày sinh tháng đẻ này âm khí quá nặng.” Thiếu niên cắn cắn hạt dưa, khôi phục lại bộ dáng của tay thầy bói đáng bị ăn đòn, “Anh cảnh sát, bọn họ có quan hệ gì với anh?”
“Tranh thủ thời gian đi, anh trở về nói với bọn họ, muốn ăn gì thì ăn, sống ngày nào may ngày đó.”
Phương Nghị liếc mắt, thiếu niên có môi hồng răng trắng, trên người khoác một cái áo thêu chỉ màu vàng rối rắm, rõ ràng không hợp, như là đứa nhỏ lấy trộm quần áo của người lớn mặc, trên tay của y đeo một cái vòng, không biết làm bằng chất liệu gì, mất một cái sừng, giống như bị nứt.
Tùy tiện nói vài câu xong, thiếu niên rung chân cắn hạt dưa tiếp, trên mặt nở nụ cười, “Anh cảnh sát, còn chuyện gì nữa sao?”
Phương Nghị bất chợt thốt ra, “Bọn họ đã chết rồi.”
Thiếu niên gãi gãi cằm, cũng không kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
Đang lúc Phương Nghị cho rằng có thể nghe y nói thêm gì đó, thiếu niên nịnh nọt cười, “Anh cảnh sát, ăn hạt dưa không?”
Phương Nghị quay đầu rời đi.
Hắn đúng là mất trí thật rồi, mới bỏ ra 200 tệ ngồi nghe một tên nhóc miệng còn hôi sữa nói nhảm.
Phương Nghị tìm đến bạn trai của Ngô Lị Lị – Trần Vũ, đối phương xin nghỉ ở nhà, thoạt nhìn rất đau buồn, tinh thần có chút suy sụp.
“Cảnh sát Phương, anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút,” Phương Nghị nhấp một ngụm trà, Anh và Ngô Lị Lị đã quen nhau bao lâu rồi?”
Trần Vũ cảm thấy kỳ quái, Lị Lị không phải là tự sát sao? “Hơn ba năm rồi.”
“Anh hiểu cô ấy nhiều không?” Phương Nghị hỏi lại câu hỏi mà khi nãy đã hỏi qua bà viện trưởng, “Ngô Lị Lị có thói quen gì khác người hay không?”
Trần Vũ suy tư, “Lị Lị có bệnh mộng du, cái này có tính không?”
Hắn nói xong liền nghẹn ngào.
Phương Nghị không biết an ủi người khác, chỉ qua loa động viên vài câu.
Chạy bên ngoài đến khi trời tối, Phương Nghị mới trở về nhà, tâm tình trước giờ chưa từng trầm trọng như vậy, chủ nghĩa duy vật của hắn bắt đầu dao động rồi.
Lúc vào phòng mở ngăn kéo ra nhìn, vẻ mặt Phương Nghị biến sắc, hắn lớn tiếng hỏi ra ngoài cửa, “Mẹ, mẹ mở ngăn kéo của con hả?”
Mẹ Phương vội vàng lau tay đáp, “Không có.”
Phương Nghị đóng tủ lại, “Mẹ, trừ mẹ ra, buổi chiều còn có ai vào phòng con không?”
“Là tiểu Hiển.” Mẹ Phương nói, “Nó tới tìm con, nói có chuyện cần bàn, con không ở nhà, nên nó vô phòng đợi con một lát rồi đi.”
“Sao vậy? Mất cái gì hả?”
Phương Nghị vuốt vuốt mái tóc, khoác áo, chạy nhanh ra ngoài.
Cùng một thời gian, trong ký túc xá, cửa đóng chặt, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc, Phương Hiển và Trần Hạo đứng đối diện với nhau, sắc mặt bốn người cực kỳ quái dị, trên sàn nhà trước mặt bọn họ có một trang giấy.
Toàn thân Kỷ Thiều rét run, hắn thấy tên của Trương Đại Hổ trên đó.