Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 31

“Do chính mày đã nói cho tao biết đấy.” Tần Mạc đánh xong thì phủi tay nói.

“Tao nói cho mày lúc nào hả?” Tên cường tráng kia trợn trừng mắt.

Tần Mạc nhếch miệng mỉm cười: “Vừa rồi chúng ta đánh nhau bảy chiêu rưỡi, mỗi chiêu tao đều cố ý công kích vào vị trí bạc nhược trên người mày, Nhưng mày ỷ vào khí công mình tu luyện không tệ lắm, nên không hề né tránh. Mãi cho đến khi tao định vòng ra sau lưng mày, mày mới lộ ra vẻ căng thẳng. Bắt đầu chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công, hơn nữa còn vô thức bảo vệ đầu mình. Tao chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra được, chắc chắn tử huyệt của mày nằm ở sau tai phía trên huyệt Hạ Quan. Vốn dĩ tao chỉ muốn thử một chút, không ngờ thật sự lại bị tao đoán trúng.”

Lời giải thích này khiến tên cường tráng kia giật mình, nếu như không phải hôm nay Tần Mạc chỉ ra điểm này, gã vẫn không biết khắc phục nhược điểm này như trước, vậy thì lần sau khi đối chiến, vẫn sẽ gặp phải tình trạng giống như ngày hôm nay, sẽ chủ động để lộ ra tử huyệt của mình.

Nghĩ một chút, ánh mắt tên cường tráng kia nhìn Tần Mạc đã có chút thay đổi, gã ta đứng dậy chắp tay nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở.”

“Chỉ là nể tình ngươi tu luyện khí công coi như có chút thiên phú mà thôi.” Tần Mạc xua tay thờ ơ nói. Trên con đường tu võ, người có thiên phú không nhiều lắm, hiếm khi mới gặp được một người, Tần Mạc sẽ không keo kiệt nhắc nhở một chút.

Tần Mạc càng không thèm để ý như vậy, tên cường tráng lại càng cảm thấy khâm phục. Lúc này mình và anh ta đang ở phe đối địch, vậy mà anh ta có thể không để ý đến hiềm khích trước đó, sẵn lòng nhắc nhở bản thân, lòng độ lượng này, chỉ người tài trí xuất sắc mới có được.

Tần Mạc không biết mình chỉ thuận miệng nói vài câu đã làm tên cường tráng kia bội phục, lúc này anh đang cất bước đi về phía tên đầu heo.

Thấy Tần Mạc đang bước từng bước đến gần mình, tên đầu heo kinh sợ kêu lên một tiếng: “Cứu mạng, mau đánh anh ta đi. Ba đánh một không chột cũng què, các anh nhiều người như vậy, cùng nhau xông lên đi.”

Mười lăm người lúc trước vây chiến không ai dám xông lên tiếp, năm người lợi hại nhất đều bị một chiêu của anh ta đánh bại rồi, bọn họ chỉ là những kẻ đánh đấm lung tung, xông lên không phải chịu chết sao? Bọn họ đâu có ngu, dù sao Tần Mạc cũng không có ý định tìm bọn họ tính sổ.

Tên đầu heo trông thấy không ai cứu mình, lập tức la lớn: “Đường chủ, đường chủ cứu tôi.”

“Không ai cứu được mày đâu.” Tần Mạc bước đến nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất, tay bóp chặt cổ ghì anh ta vào tường: “Mày muốn bị chặt chân trái, hay là chân phải? Hay là cái chân thứ ba?”

“Không, đừng chặt chân tôi. cậu ba Tần, tôi quỳ lạy cậu, tôi quỳ lạy cậu có được không?” Tên đầu heo căng thẳng, một dòng nướƈ ŧıểυ lập tức chảy ra.

“Ồ…” Những người khác trông thấy tên đầu heo sợ hãi đái cả ra quần, không chịu nổi đồng loạt lui về phía sau một bước.

Tần Mạc cũng ghét bỏ vội vàng buông tay ra, bịt kín mũi: “Tao thấy cái chân thứ ba của mày không tốt lắm đâu, hay là dứt khoát không cần nó nữa nhé.”

Tên đầu heo gã ra đất thở hổn hển, tay che kín đũng quần nói: “Đừng mà cậu ba Tần, ba đời nhà tôi chỉ có mỗi một mụn con trai, ba tôi còn mong chờ tôi nỗi dõi tông đường cho ông ấy, cậu đừng khiến nhà tôi tuyệt hậu.”

“Không phải bây giờ chế độ sinh hai con đã cởi mở hơn rồi sao, để ba mẹ mày sinh thêm một đứa nữa là được rồi.” Nói xong Tần Mạc giơ chân lên.

Tên đầu heo bị dọa trợn trừng mắt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

“Dừng tay!”

Đúng vào lúc nguy cấp này, cánh cửa phòng riêng bị đẩy mạnh ra, một giọng nói ngăn cản của phụ nữ truyền vào trong tai Tần Mạc.

Chân Tần Mạc tạm dừng lại, ánh mắt từ từ nhìn về phía cửa ra vào.

Lúc này có một cô gái đang bước đến, gương mặt quyến rũ của cô ta khiến hai mắt Tần Mạc tỏa sáng. Người này cũng là một người đẹp, nhưng lại khác so với Đỗ Diệc Hạm và Diệp Cảnh Lam. Cô ta để một kiểu tóc ngắn, mái tóc chỉ chạm đến bờ vai, đuôi tóc uốn hơi cụp lại, khiến người ta cảm thấy vừa khí phách lại không mất đi hương vị phụ nữ.

Lại nhìn quần áo cô ta đang mặc, bên trong là một chiếc áo màu đen bó sát người, bên dưới là một chiếc quần ống côn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu trắng, dưới chân đi một đôi giày gót nhọn màu bạc cao bảy phân, khiến dáng người cao ráo của cô ta lại càng cao hơn.

“Đường chủ cứu tôi!” Cuối cùng cũng trông thấy cứu tinh đến, tên đầu heo kích động nước mắt văng tung tóe.

Sau khi vào phòng ánh mắt Hạ Mạt vẫn luôn dừng trên người Tần Mạc, khi nghe thấy tên đầu heo kêu cứu, cô ta mới nói: “Những người này đều do tôi sắp xếp, cậu ta cũng nghe lệnh tôi mới lừa anh đến đây, anh thả cậu ta ra đi, muốn tính sổ thế nào thì tính với tôi đây này.”

“Vậy số tiền xe cậu ta nợ tôi, cô định bồi thường thế nào?” Vấn đề Tần Mạc quan tâm nhất vẫn là tiền.

“Tôi bồi thường.” Hạ Mạt gật đầu.

“Hay lắm.” Tần Mạc lập tức xoay gót chân, gọn gàng dứt khoát dẫm nát đầu gối chân trái của tên đầu heo.

“A…” Một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc như tiếng heo bị chọc tiết vang lên từ trong miệng tên đầu heo.

Sắc mặt Hạ Mạt sa sầm xuống: “Anh đùa tôi đấy hả?”

“Không, không.” Tần Mạc vội vàng xua tay giải thích: “Lời tôi nói có ý là, nếu cô chấp nhận bồi thường tôi sẽ chặt đứt chân trái của cậu ta, còn nếu cô không bồi thường tôi sẽ chặt đứt cái chân thứ ba. Cô xem, cô vừa nói sẽ bồi thường, chẳng phải chân tôi đã đổi hướng sao.”

Nghe thấy thế, sắc mặt Hạ Mạt càng âm u hơn, làm vậy còn không phải đùa giỡn người khác?

“Đường chủ, anh ta khinh người quá đáng, chỉ cần cô ra lệnh, cho dù không đánh lại chúng tôi cũng xông lên.” Đám đàn em của Hạ Mạt lập tức giận dữ nói.

Hạ Mạt nhìn về phía người vừa nói chuyện: “Đi ra ngoài hết cho tôi.”

“Đường chủ…”

“Đi ra ngoài!” Ánh mắt Hạ Mạt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Đám đàn em nghe thấy thế thì run rẩy, căn bản không ai dám nói thêm một câu nào nữa, lập tức khênh tên đầu heo và người bị thương khác lui ra khỏi phòng.

Cạch!

Cửa phòng lại lần nữa đóng lại, trong căn phòng rộng lớn xa hoa như vậy chỉ còn lại hai người Hạ Mạt và Tần Mạc đang nhìn nhau, Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào Tần Mạc một phút đồng hồ, sau đó mới đến gần anh ta, giọng nói kinh ngạc hỏi: “Người tu võ?”

“Cô cũng vậy?” Tần Mạc cũng nhìn cô ta một phút đồng hồ, tuy rằng cô ta đã thu liễm khí thế, nhưng Tần Mạc vẫn có thể phát hiện ra được, cô ta là người có nội kình.

“Thử thì biết.” Hạ Mạt lập tức công kích Tần Mạc không hề báo trước.

Tần Mạc khẽ lui về phía sau một bước, tránh thoát công kích của cô ta: “Không phải chúng ta nên nói đến vấn đề bồi thường trước sao?”

“Đánh thắng tôi rồi nói.” Hạ Mạt lại lần nữa đánh tới.

Bộp!

Tần Mạc dùng tay nắm chặt cổ tay cô ta, ngăn cản nắm đấm đang chĩa thẳng về phía mình: “Chiêu thức không có gì bất ngờ cả, cô nhất định phải đánh sao?”

“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Mạt lập tức xoay người, chân mang theo đôi giày cao gót bảy phân đá nghiêng về phía Tần Mạc.

Tần Mạc cười ha ha, một tay giữ chặt cánh tay Hạ Mạt, một tay hóa thành mã tấu chém về phía đầu gối cô ta.

“A…” Hạ Mạt đau đớn kêu lên một tiếng, vón dĩ chân mang lực đạo rất lớn, chỉ trong nháy mắt đã mềm nhũn ra.

Tần Mạc nhân cơ hội ấy vòng ra sau lưng cô ta, chém một chưởng. Hạ Mạt lại lần nữa đau đớn kêu lên, nửa người dưới đột nhiên không còn chút sức lực nào.

“Hì hì, đã nói cô đánh không lại tôi rồi mà.” Tần Mạc thuận tay bẻ gập hai cánh tay cô ta ra sau lưng.

Hạ Mạt không cam lòng vùng vẫy vài cái, nhưng mà sức lực của Tần Mạc quá mạnh, lại cố ý muốn kiềm chế bản thân, khiến cô ta căn bản không thể nhúc nhích được. Điều đáng giận hơn chính là, một chân cô ta bởi vì vô lực đành phải quỳ trên mặt đất. Tần Mạc còn nhân cơ hội ấy đánh lén thêm một cái, khiến chân còn lại của cô ta cũng quỳ xuống theo.

Bởi vậy lúc này Hạ Mạt đang rơi vào trong tư thế hết sức xấu hổ, bị Tần Mạc kiềm chế, nửa người trên của cô ta hướng về phía trước khiến nửa người dưới thì đẩy về phía sau, nhất là bờ mông đã chĩa thẳng vào người Tần Mạc.

“Thả tôi ra.” Hạ Mạt nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

“Cô muốn đánh nhau thì đánh nhau, cô bảo tôi buông ra thì tôi phải buông ra, chuyện gì cũng nghe lời cô, thì thể diện của tôi vứt đi đâu?” Chẳng những Tần Mạc không buông cô ta ra, còn dùng một tay xốc áo khoác ngoài của cô ta lên.

“Anh làm cái gì thế, dừng tay, tôi bồi thường tiền cho anh, tôi lập tức bồi thường ngay bây giờ.” Hạ Mạt luống cuống, vội vàng nói.

“Tôi không còn tin cô nữa rồi.” Tần Mạc nhếch miệng mỉm cười: “Thôi bồi thường bằng thịt cũng được.”

Nói xong anh túm lấy thắt lưng cô ta, kéo cả áo khoác ngoài và dây lưng ra.

“Khốn nạn, mau dừng tay.” Hạ Mạt dùng hết sức giãy dụa, đột nhiên một tiếng “Roẹt” vang lên, áo khoác ngoài đã bị xé rách.