Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 21

Lần này, Lê Mỹ Gia khó mà giữ được bình tĩnh nữa. Trịnh Dũng Hạo nói rất đúng, Hoàng Tử Hiên đã làm được chuyện mà trong trăm mét này chẳng có ai làm được!

“Đậu xanh! Tôi không hoa mắt đấy chứ? Anh tiếp được bóng rồi sao?” Tiền vệ trái ngoài quay đầu nhìn Hoàng Tử Hiên với nét mặt hoảng sợ.

Hoàng Tử Hiên đưa tay lên, trong bàn tay rõ ràng có một quả bóng chày màu trắng nằm đó.

“Mẹ nó, chó chết!” Tiền Vệ trái ngoài sân lập tức đứng dậy: “Anh làm sao vậy? Chẳng phải anh nói mình không giỏi trò này à? Anh đang đùa chúng tôi đấy sao? Như anh mà còn bảo là không giỏi lắm, vậy chúng tôi đánh cái beep gì nữa!”

“Ừm… Nếu tôi nói trước nay mình chưa từng chơi bóng chày, anh có tin không?” Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi.

“Tôi tin anh mới lạ đấy!” Tiền Vệ trái ngoài đứng lên cười thật to: “Sướng quá đi thôi, đội của Tôn Nhất Hoa bị cậu pickup hết hai lần. Cảm giác này nó sướng mẹ gì đâu ấy, trước kia chúng tôi toàn bị gã đàn áp, cuối cùng hôm nay cũng được trở mình!”

Hoàng Tử Hiên xấu hổ mà bật cười: “May mắn, may mắn ấy mà.”

“Đừng có khiêm tốn, một lần có thể là may, nhưng hai lần còn may thế nào nữa?” Người này, mấy cầu thủ phòng ngự khác hay là cầu thủ chạy, đều không bao giờ… tin là Hoàng Tử Hiên ăn được bóng nhờ may mắn nữa.

Nghe được lời tán thưởng phía bên kia, biểu cảm của Tôn Nhất Hoa ngày càng trở nên khó nhìn hơn. Vốn là anh ta muốn khoe tư thế oai hùng của mình cho Lê Mỹ Gia xem, không ngờ lại may áo cưới thay cho Hoàng Tử Hiên, để người này đoạt hết sự nổi bật. Với chuyện này, Tôn Nhất Hoa làm sao nuốt trôi cục tức được!

“Anh Lâm, bây giờ chúng ta chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi. Nếu lại bị knockout lần nữa, là sẽ đến lượt bọn họ tấn công.” Lê Long Phi cũng vô cùng nóng ruột, anh ta cũng không ngờ Hoàng Tử Hiên có thể chơi trội đến vậy.

“Cần cậu nói tôi biết luật chơi chắc?” Tôn Nhất Hoa trừng mắt với anh ta một cái: “Không phải cậu nói nó chỉ là tài xế của chị cậu thôi sao? Tài xế nhà cậu giỏi vậy đấy à? Lực đánh lẫn tốc độ kia hoàn toàn có thể sánh ngang một vận động viên, mà chỉ đáng làm một tài xế? Không phải cậu còn gì chưa nói cho tôi biết đấy chứ?”

“Tôi, tôi không có giấu gì nữa đâu ạ. Trước đó tôi cũng không biết nó giỏi bóng chày như vậy, thật đấy, tôi không biết thật!” Thật ra thì Lê Long Phi thấy hơi chột dạ, vì đúng là anh ta đã che giấu chuyện Hoàng Tử Hiên biết võ. Anh ta sợ là sau khi Tôn Nhất Hoa biết khả năng của Hoàng Tử Hiên rồi, sẽ không dám đích thân lên đấu với người kia nữa.

“Tốt nhất nên là vậy.” Tôn Nhất Hoa liếc anh ta một cái đầy cảnh cáo, quay đầu lệnh cho một cầu thủ đánh bóng khác ra sân.

Sau khi cầu thủ đánh bóng thứ ba xuất hiện, áp lực của người này càng lớn hơn. Hai vị đội trưởng đều bị cho loại thẳng, kĩ năng của anh ta còn không bằng bọn họ, nếu bị pickup nữa, sợ là sẽ mất mặt lắm.

Nghĩ thế xong, cầu thủ này liền nảy ra một ý nghĩ khác trong đầu. Nếu hai đội trưởng đều do đánh quá xa nên mới bị người ở phía bên kia tiếp được, vậy anh ta sẽ làm ngược lại, không đánh xa như thế, xem đối phương còn bắt thế nào nữa.

Sau khi chuẩn bị tốt rồi, cầu thủ đánh bóng ra hiệu với cầu thủ ném bóng ở bên kia. Người này cũng đã sớm chuẩn bị tốt, “vụt” một cái, bóng được ném nghiêng sang một bên.

Những cầu thủ chạy và nhóm cầu thủ phòng ngự khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón bóng, ngờ đâu cầu thủ đánh bóng không hề tiếp được một quả này.

“Shit!” Tôn Nhất Hoa thấy đồng đội của mình mắc sai lầm thì giận giữ dậm chân một cái.

“Ha ha, đừng nóng nảy, cứ thoải mái thôi, cũng có phải đấu thật đâu, thua có là gì.” Cầu thủ đuổi bắt ném bóng cho cầu thủ ném. Dù là ngoài miệng nói thế, nhưng lòng cũng thấy vui vẻ. Ít ra có hai lần pickup của Hoàng Tử Hiên, bọn họ mới có thể có hy vọng thắng Tôn Nhất Hoa.

Nghe đối phương nói thế, cầu thủ đánh bóng càng nghiêm túc hơn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta mới gật đầu với cầu thủ ném bóng một lần nữa.

Cầu thủ ném bóng lập tức ném một quả mới.

Bốp!

Lần này thì không có lỗi nữa, bóng đã được đánh ra.

Cầu thủ đánh bóng ném gậy đánh bóng đi, bỏ chạy, lao về phía chốt gôn một như điên lên.

Bóng này không bay quá xa, là một lần đánh chưa ra khỏi sân. Cầu thủ đuổi bắt trong sân và cầu thủ rượt đánh lập tức bắt đầu chuyền và chặn bóng. Bọn họ phối hợp ăn ý, tốc độ lại nhanh, cầu thủ đánh bóng còn chưa chạy đến nơi đã bị cầu thủ đuổi bắt ngăn cản lại.

Toét!

Trọng tài thổi vang một hồi còi, ra hiệu tay yêu cầu đổi công - thủ.

“Yayyy!” Trừ Hoàng Tử Hiên ra, mấy đội viên khác của Trịnh Dũng Hạo đều hô vang thật to. Đội của Tôn Nhất Hoa không có điểm trong lượt đầu, đây là chuyện trước nay chưa từng có đấy!

“Hay hay hay, ha ha ha!” Trịnh Dũng Hạo cũng vui vẻ vỗ đùi. Tuy ông ta chỉ đánh bóng chày để vận động rèn luyện cơ thể, không cần thắng thua, nhưng nếu được thắng một lần, đó cũng là chuyện đáng để tự hào!

Khóe môi Lê Mỹ Gia cũng thấp thoáng ý cười, cô không thích Tôn Nhất Hoa, nên khi thấy người kia sợ hãi, tất nhiên cô thấy rất vui vẻ rồi!

Tới lượt của đội Trịnh Dũng Hạo tấn công, mấy đội viên khác không hẹn mà cùng đẩy Hoàng Tử Hiên lên vị trí cầu thủ đánh lượt đầu, dọa đến mức anh phải xua tay liên tục: “Không được không được, trước nay tôi chưa chơi bao giờ, không có kinh nghiệm gì cả!”

“Bớt gạt người đi, chúng tôi không tin. Hoàng Tử Hiên, anh cứ lên đi, cho chúng tôi lượt đầu thuận lợi, đánh phủ đầu bọn họ!” Mấy đội viên ôm Hoàng Tử Hiên bảo.

“Lần này không lừa được mấy anh nữa rồi.” Hoàng Tử Hiên vội vã nói: “Thế này được không, các anh lên trước, tôi sẽ đánh lượt thứ ba. Vậy thì dù các anh không chiếm được thế hơn, vẫn còn tôi vào đỡ.”

Mọi người suy nghĩ, thấy như vậy cũng hợp lý, bèn không ép Hoàng Tử Hiên lên làm cầu thủ đánh bóng đầu tiên nữa.

Người thay vào cho lượt đầu là phó đội trưởng của Trịnh Dũng Hạo, kỹ thuật của người này cũng không tệ, ngang bằng với khả năng của phó đội trưởng bên Tôn Nhất Hoa. Tuy nhiên, khi đối mặt với cầu thủ ném bóng bên kia, Tôn Nhất Hoa. Anh ta cũng khó tránh hơi thiếu tự tin một chút. Dù sao khả năng của bên Tôn Nhất Hoa cũng có tiếng là “xuất thần nhập hóa.”

“Đến đây đi, đội trưởng Lâm!” Sau khi vào vị trí, phó đội trưởng bình ổn cảm xúc, bảo.

Khóe môi Tôn Nhất Hoa nhếch lên một nụ cười khinh miệt, chậm rãi giơ quả bóng chày lên, “vụt” một cái, bóng được ném ra ngoài.

Vút…

Phó đội trưởng nhắm đường bóng đi, huơ cây gậy bóng chày ra ngoài một cái.

Phập!

Lòng bàn tay của cầu thủ bắt bóng vang lên một tiếng, cây gậy của phó đội trưởng đã đánh vào khoảng không.

Đây là kết quả trong dự kiến, không có gì là ngoài ý muốn. Phó đội trưởng tự bình ổn bản thân lần nữa, lại bảo Tôn Nhất Hoa ném lượt bóng tiếp theo.

Với lượt bóng tiếp theo, phó đội trưởng vẫn không tiếp được bóng, lần thứ ba cũng thất bại tương tự.

Strikeout!

Hai mắt Trịnh Dũng Hạo chợt lóe lên, rõ ràng là thực lực hôm nay của Tôn Nhất Hoa cao hơn một tầng so với bình thường. Như vậy nghĩa là bình thường khi đánh với mình, người kia đều cố ý nhường.

Tất nhiên những đội viên khác cũng nhận thấy điều này ở Tôn Nhất Hoa. Vậy nên, lúc cầu thủ đánh bóng thứ hai ra sân, tâm trạng người này vô cùng căng thẳng. Anh ta càng căng thẳng, kỹ năng càng khó được phát huy. Ba lượt bóng trôi qua, người này cũng bị strikeout tương tự.

“Hoàng Tử Hiên, đến anh rồi. Chúng tôi đành cậy vào anh cả đấy, anh tuyệt đối đừng để bị bên kia strikeout nhé!” Tất cả đội viên hướng ánh mắt van nài về phía Hoàng Tử Hiên.

“Ừm… tôi sẽ cố gắng!” Hoàng Tử Hiên nhận lấy gậy bóng chày từ phía Alexander, đi qua bên đó.

Thấy Hoàng Tử Hiên ra sân, Trịnh Dũng Hạo quay đầu hỏi: “Cô Lê, cô cảm thấy trận này ai sẽ thắng?”

Lê Mỹ Gia thật sự cũng khó đưa ra kết luận. Hoàng Tử Hiên lợi hại, nhưng Tôn Nhất Hoa cũng thật sự không kém cạnh. Tuy nhiên, dù sao cô cũng không mong Hoàng Tử Hiên bị thua, bèn do dự bảo: “Hẳn là Hoàng Tử Hiên sẽ thắng đi.”

“Nghe cái giọng điệu này của quý cô, hình như cô không chắc chắn lắm à?” Trịnh Dũng Hạo hỏi.

“Trước khi thắng bại chưa định, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Mong đợi điều tốt nhất và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là suy nghĩ nhất quán của tôi.” Lê Mỹ Gia trả lời.

Trịnh Dũng Hạo nghe vậy thì sửng sốt, nhưng vẫn tiện đó bảo: “Không hổ là con gái của giám đốc Đỗ, riêng phần thông minh này thì chắc là có mười truyền mười rồi!”

Lê Mỹ Gia bật cười, nếu được phép lựa chọn, cô thà bản thân không phải con gái Hoàng Hùng Vĩ còn hơn.

Lúc này, trên mặt đất, Hoàng Tử Hiên đã đứng tại vị trí đối diện với Tôn Nhất Hoa.

“Lần này anh sẽ không còn may mắn vậy nữa đâu. Trừ việc bị tôi strikeout ra, anh không còn cơ hội nào khác nữa!” Tôn Nhất Hoa tự tin bảo.

“Anh chưa nghe câu trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được à?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra dáng vẻ vô hại với cả người lẫn vật.