“Vậy à?” Có một loại cảm giác khó chịu khi bị người nhìn thấu, Bạch Thuần Khiết vẻ mặt tiếc nuối thở dài mà nói “Thật sự là tôi rất muốn tham gia, nhưng mà... Radio không có cách nào trưng gương mặt ra. Còn tôi đây là người không thích hợp với sự khiêm tốn như vậy. Loại độc thân quá lâu giống chúng tôi thiếu thốn tình yêu nghiêm trọng, càng thích hợp để dùng hình tượng thanh cao trong sáng để biểu diễn ở trước mặt mọi người. Cho nên, thật ngại quá!” Đưa trả lại danh thiếp về trong tay người đàn ông, Bạch Thuần Khiết lấy xuống bao “Kẹo” kia ở trên giá ném vào giỏ của xe mua sắm rồi nghênh ngang biến mất cuối giá hàng.
“Thanh cao trong sáng?” Cầm trong tay danh thiếp, cố nén khỏi bật cười.
***
Ở quầy tính tiền, Lục Cảnh Hàng nhặt những món sản phẩm mà thu ngân viên của siêu thị đã quẹt qua máy quét cất vào túi bảo vệ môi trường. Ngay khi hắn đưa tay cầm lấy bịch “Kẹo” để nhét vào túi thực phẩm túi thì Bạch Thuần Khiết quát to một tiếng. “Đây không phải để ăn!”
( Bịch Kẹo được hiểu nghĩa là BVS mà các chị em phụ nữ hay dùng nhá)
Anh cau mày rụt tay lại nhìn hàng chữ in trên mặt gói, lập tức xấu hổ tới cực điểm. Bị thu ngân viên mỉm cười nhìn nhìn thì mặt của anh lại càng nóng tợn. Đứng ở một bên nhìn người nào đó vẻ mặt ửng đỏ, Bạch Thuần Khiết khẽ cong môi, thời buổi này còn có thể nhìn thấy đàn ông biết đỏ mặt thì thật sự là quá may mắn.
Tất cả món đồ đều được quẹt mã vạch xong, thu ngân viên đọc con số trên màn hình computer rồi nói “Tổng cộng hai trăm lẻ một đồng. Nếu như tiên sinh và cô mua chẵn hai trăm năm mươi đồng thì có thể tham gia hoạt động rút thưởng trăm phần trăm của chúng ta.”
“Vậy có quà tặng gì?” Bạch Thuần Khiết lúc đầu chỉ là buồn chán mà hỏi qua, nhưng khi nghe thu ngân viên nói tới giải thưởng lớn cuối cùng là một notebook thì dưới đáy lòng tối âm u liền nảy sinh tâm lý may mắn nên sự điên cuồng lập tức sinh trưởng. “Vậy thì lấy thêm cho đủ hai trăm năm mươi đồng đi!” Vừa nói, cô tìm trên giá hàng bên cạnh quầy tính tiền một món có giá trị bốn mươi chín đồng chẵn liền bảo “Cho anh!”
Keng. “Tốt, vừa chẵn hai trăm năm mươi đồng.”
Bạch Thuần Khiết nhìn về phía Lục Cảnh Hàng không biết tại sao mà sắc mặt anh càng thêm khó coi “Trả tiền đi.”
Hắn móc ví lấy ra ba trăm đồng giao cho thu ngân viên. “Nhận của anh 300 đồng, trả lại anh 50 đồng. Xin cầm lấy ra cửa rút thăm, hoan nghênh lại lần nữa tới mua hàng.” Đem tiền thừa cất vào ví, Lục Cảnh Hàng mang theo túi liền đi. Hắn hoàn toàn không muốn cùng Bạch Thuần Khiết đi đến chỗ bắt thăm rút thưởng.
“Aiz, không phải là bởi vì tôi tiêu thêm của anh bốn mươi chín đồng liền trở mặt với tôi chứ, chốc về nhà tôi trả lại anh là được.” Đưa tay kéo đàn ông cao lớn chân dài đi phía trước lại, cô chỉ chỏ chỗ quầy rút thưởng ở bên phải cách đó ba thước “Chờ tôi một lúc đi, may không cần xếp hàng.”
Bị cô lôi kéo, Lục Cảnh Hàng đi cũng không xong nên cũng không thể làm gì khác hơn là theo sau cô để cùng nhau đến bốc thăm rút thưởng. Đi tới trước quầy rút thưởng, Bạch Thuần Khiết hà hơi vào hai tay sau đó mới ra sức xoa xoa, nhất định phải giành được laptop computer đó! Đưa tay thò vào thùng, cô còn không quên quay đầu lại canh chừng xem Lục Cảnh Hàng có nhân cơ hội mà chạy mất không. Thấy anh vẫn còn đó thì cô dùng tay kia vỗ vai anh. “Mượn anh một chút vận may!”
“...” Người nào đó sắc mặt sa sầm .
Sau khi Bạch Thuần Khiết lấy từ trong thùng ra một quả cầu thì giao cho nhân viên đổi tặng phẩm. “Quả cầu màu lam được thưởng gì?”
“Chúc mừng cô, quả cầu màu lam là giải thưởng hạng ba. Nó là hộp condom ( BCS)Loa Văn (có gai) gợi cảm Đỗ X Tư của Ngũ Mao Tiền có giá trị năm mươi mốt đồng.”
( tạm thời ta chưa biết đó là cái gì?)
Một người thì nhụt chí, một người bị sét đánh.
” Laptop của tôi — “
“...” Lục Cảnh Hàng cảm giác lần này đi siêu thị mua đồ ăn khiến cho khả năng ngôn ngữ của hắn bay mất tiêu.
Im lặng suốt dọc đường trở lại nhà, Lục Cảnh Hàng vào bếp làm cơm chiều. Ở bên ngoài Bạch Thuần Khiết vừa xem TiVi vừa sắp xếp lại ‘thượng vàng hạ cám’ ( theo ta hiểu là BCS dành cho nam giới nhá) do chính mình mua thêm. “Quái, làm sao lại có hai hộp Đỗ X Tư?” Cầm đến hóa đơn để nhìn, hóa ra là mình tiện tay cầm hộp trị giá bốn mươi chín đồng kia thì cũng là một hộp áo mưa, khó trách lúc ấy mặt Lục Cảnh Hàng khó coi như vậy. Bày hai cái hộp trước mặt, trong lòng cô cũng buồn bực.
Đúng lúc Lục Cảnh Hàng bưng món xào từ trong phòng bếp đi ra, Bạch Thuần Khiết xoay người đi đến đứng sau lưng ghế sa lon khiêm tốn học hỏi người ngồi trước bàn cơm. “Loại Loa Văn so với loại siêu mỏng thì cái nào đắt hơn?”
“...” Mặt đen.
“Thì ra anh cũng cóc biết.” Vừa cau mày, đang muốn ngồi trở lại ghế sa lon thì cô đột nhiên linh cảm chợt xuất hiện ” Tôi biết rồi!”
Lục Cảnh Hàng nhìn về phía cô, mặc dù không có hứng thú biết đáp án, nhưng mà anh quả thực bị tiếng hô của ncô dọa cho hoảng sợ.
“Tôi biết tại sao loại Loa Văn đắt hơn rồi! Bởi vì Loa Văn sẽ ca hát! Ha ha ha ha — ” ( í nói là khi dùng Loa Vưn, sẽ khiến hai bên đều rên rỉ không ngừng)
Cái…này chê cười hình như cũng không có gì đáng humor.( hài hước)
chú thích:
Đỗ Lôi Tư: nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, được tiêu thụ ở hơn 150 quốc gia trên thế giới, chiếm hơn 40 % thị phần, Đỗ Lôi Ti: nhãn hiệu chiếm 26% trong thị trường 40 triệu bao cao su cả thế giới, nhãn hiệu đứng đầu thế giớ về bao cao su.