Người ít hoạt động khi đã chơi 1 lần thì ngày hôm sau sẽ không nâng nổi cánh tay. Sau khi tỉnh lại Bạch Thuần Khiết phát hiện cánh tay mình đau nhức. Đang ở phòng trà rót nước giúp Lục Cảnh Hàng, cũng vừa vặn cô đụng phải Hàn Nghi Tĩnh, tay phải người ta bưng vững vàng cái chén, Bạch Thuần Khiết không khỏi hâm mộ trong lòng.
“ Trợ lý Bạch.” Ảm đạm cười, Hàn Nghi Tĩnh duy trì vẻ tao nhã, dù cô có cố gắng thế nào cũng không che dậy vẻ xấu hổ trên mặt.
Bạch Thuần Khiết xua đuổi ý nghĩ đó, dứt khoát e dè mà bắt đầu mở miệng: “ Quản lý Hàn thường xuyên chơi bóng chứ?”
“ Lúc ở nước ngoài thường hay chơi cùng cô chú.”
“ Mẹ tôi cũng thường xuyên chơi chứ?” Trên thực tế cô cũng chưa xác định Hàn Nghi Tĩnh biết quan hệ của mình với Liễu Chi Nhã, người phụ nữ thường có giác quan thứ 6.
Đầu tiên Hàn Nghi Tĩnh cả kinh sau đó gật đầu: “ Cũng thường đánh.”
“ Ngày hôm qua không tới thật đáng tiếc.”
“ Cũng bình thường, nếu cuối tuần này trợ lý Bạch không được ở bên cạnh mẹ, nhất định cô cảm thấy đáng tiếc đấy.”
Bạch Thuần Khiết nhíu mày lại: “ Cuối tuần này làm sao?”
“ Chẳng lẽ cô không biết sinh nhật mẹ?”
“ …” Quả thật cô không biết.
“ Bây giờ biết cũng không muộn , cuối tuần này hi vọng cô đến nhà tôi dự tiệc sinh nhật mẹ.”
“ Chủ ý của cô à?”
“ Đó là nguyện vọng của mẹ.” Mặt Hàn Nghi Tĩnh tươi cười bưng chén nước rời khỏi phòng trà.
Một người đứng sững sờ ở gần máy lọc nước, cô cũng không biết có muốn đi không. Bạch Thuần Khiết nghĩ chắc lúc đó xấu hổ lắm nhỉ, nhưng ….. chẳng phải lâu rồi cô cũng chưa nói chúc mừng sinh nhật mẹ nhỉ? Hình ảnh còn mơ hồ Liễu Chi Nhã, trong nháy mắt cô cảm thấy 1 tia ấm áp trong lòng.
Còn chút do dự, cô muốn thương lượng với Lục Cảnh Hàng, nhưng sau khi cô trở về văn phòng lại quên mất suy nghĩ đó. Cạnh tranh với hạng mục ở thành phố A đã khiến anh sứt đầu mẻ trán, cô không muốn thêm phiền phức cho anh. Hơn nữa, cô và Hàn Nghi Tĩnh có cùng người mẹ, chuyện này đối với Lục Cảnh Hàng có chút kinh sợ.
Phát giác đã có người nhìn không đảo mắt mà nhìn mình chằm chằm, Lục Cảnh Hàng từ tài liệu mà ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mỏi mệt nhìn phía Bạch Thuần Khiết: “ Có việc gì à?”
“ A!” Căng khoé miệng, cô nói: “ Buổi tối tan việc anh trực tiếp về nhà đi, em bắt xe đến đài phát thanh.”
“ Hôm nay lại muốn thu chương trình?”
“ Ừh.” Gặp người có ánh mắt đang lúc khó chịu, Bạch Thuần Khiết vội dỗ dành:” Hôm nay DJ bắt đầu đổi người, Cố Trữ đã bỏ việc rồi.”
“ Bỏ việc khi nào?”
“ Mấy ngày nay rồi.”
“ Cậu ta từ chức, em còn muốn đi làm tiếp à?”
Khẽ giật mình, Bạch Thuần Khiết hoàn hồn chống nạnh: “ Em đi đến đài phát thanh để đủ tiền lương, cũng không phải nhìn trai đẹp.” Đứng dậy lấy túi đi đến cửa, cô quay đầu miết mắt Lục Cảnh Hàng: “ 5 phút nữa tan việc, để lát nữa là không có xe bus đâu.”
Gật đầu ý muốn đuổi người, Lục Cảnh Hàng nói 1 câu không hơn kém: “ Anh sẽ trừ tiền lương em 5 phút.”
“ Không đến mức đấy mà.”
“ Vậy …” Người nào đó cười đến giống tên hề: “ Một cái GOODBYEKISS thay thế nhé!”
Zzzz, Bạch Thuần Khiết nheo mắt lại, từ nơi này học được chiêu này! Không thể nào tình nguyện mà bước đi thong thả đến trước bàn làm việc, cô nghiêng người hướng Bạch Thuần Khiết, mục tiêu vốn là muốn giáp mặt anh, nhưng nửa đường cô bị 1 bàn tay to đẩy phía trước, môi mềm nặng nề dừng ở trên môi Lục Cảnh Hàng.
“ Đi thôi.” Người nào đó cười vui lòng.
Liếc xéo mắt 1 cái, Bạch Thuần Khiết không thèm tranh cãi vội vã rời khỏi phòng.
******
DJ mới cho chương trình không ngừng quăng câu chuyện cho Bạch Thuần Khiết, chương trình thứ nhất có chút đối đáp hài hước, rốt cuộc cũng thu xong, cô dài giọng điệu, nếu không kết thúc cô cũng không còn lời nào dí dỏm. Trước khi đi, đạo diễn chương trình đưa phí dịch vụ, Bạch Thuần Khiết mở phong bì ra phát hiện bên trong ít hơn trước rất nhiều, định hỏi đạo diễn, nhưng lúc này cô mới biết 5000 cũng không dễ kiếm như thế.
Ra ngoài đang nghĩ ngợi Cố Trữ tên này đang làm cái gì nhỉ, nhắc Tào Tháo thì tào tháo từ ven đường nhảy ra dùng biển quảng cáo che mặt: “ Nghĩ muốn tôi đi đâu.”
“ Ra thế.” Cô gật đầu, “ Để xem Cố Trữ anh sẽ làm thế nào?”
Bày chiêu bài cười hớn hở, Cố Trữ từ trong túi đưa ra phí dịch vụ tốt: “ Tới chậm quá, tôi muốn đến sớm 1 chút, bây giờ sẽ không biết nói chân tướng sự thật, tôi nghĩ cô vĩnh viễn không bao giờ biết, có nhiều thành tích.”
“ Thành tích cái rắm.”
“ Cái cô này, nói chuyện sao thô lỗ thế!”
“ Được rồi, nói đi, tài khoản ngân hàng của cô.” Bạch Thuần Khiết lấy điện thoại cầm tay ra, lúc trước cô còn muốn đem phí dịch vụ trả lại cho anh ta, bây giờ cô rất nghèo , nhưng lòng tự trọng thật cao.”
Biết cô muốn làm cái gì, Cố Trữ mở miệng không được tự nhiên: “ Nếu cảm thấy cảm kích, vứt bỏ Lục Cảnh Hàng qua 1 bên rồi ôm tôi nhanh.”
“ Đang nói chính sự mà.”
“ Đây là chính sự mà, bây giờ tôi đường đường chính chính đến tập đoàn Hải Ninh, 1 ông tổng giám đốc tương lai, ít nhiều ngôi sao cũng dòm ngó đến tôi.”
“ Trước miễn bàn , nói tình cảm đã.” Nói xong, Cố Trữ giống chất nhờn rỉ ra ngã vào trên người Bạch Thuần Khiết: “ Muốn cảm ơn tôi thì cho tôi dựa vào 1 lát đi, công việc 1 ngày quá mệt mỏi.”
Không chút lưu tình đẩy anh ra: “ Anh ngoảnh đầu thì làm thế nào, ngoảnh đầu rồi lại kêu Lục Cảnh Hàng kêu y phục của tôi có tóc anh, việc này không thể nào.”
May là miệng Cố Trữ không chưa cái gì, bằng không nhất định phun ra bắn vào mặt Bạch Thuần Khiết, anh cười to có chút đùa giỡn mà nói: “ Hai người ở chùng 1 chỗ đúng là thích hợp.”
“ Phát hiện gì à?”
“ Nhưng tôi lại thấy chúng ta ở chung với nhau càng thú vị hơn.”
Đứng vững chắc, Cố Trữ vội nhíu mày: “ Chúng ta tìm chỗ ngồi đi, tôi mệt lắm.”
Gật đầu, Bạch Thuần Khiết chỉa tiệm cơm nhỏ bên đường: “ Tôi mời anh ăn cơm.”
Hai người 1 trước 1 sau đi vào tiệm cơm, Bạch Thuần Khiết ở phía sau, bóng dáng cao lớn đằng trước đang nhìn mình, cô không khỏi hâm mộ Cố Trữ. Hai người bọn họ quả thật có nhiều điểm giống nhau, lúc mới quen nhau thì giống nhưng giờ cuộc sống hai người đã thay đổi, cô không phải nhà giàu có, càng cùng tiêu sái thoát ly quan hệ.
Bàn ăn mặt đối mặt ngồi xuống, Bạch Thuần Khiết đem thực đơn đưa cho Cố Trữ để anh ta gọi vài món ăn, chờ người phục vụ đi rồi, cô nửa bàn bạc nửa quyết định nói: “ Tôi nghĩ không muốn làm khách quý chương trình đài phát thanh.”
Cỗ Trữ ngẩng đầu hỏi: “ Sao lại thế? Không phải bởi vì tôi bỏ việc chứ.”
“ Anh quá tự cao rồi đó.” Vặn nắp chai nước khoáng uống 1 ngụm, Bạch Thuần Khiết tiếp tục nói: “ Hiện tôi đang cố gắng làm 1 việc, hơn nữa rất quan trọng.”
“ Quan trọng cái gì?”
“ Anh nhớ rõ công ty ba tôi phá sản như thế nào không?”
Cố Trữ gật mình 1 chút, lần đầu tiên anh thấy ánh mắt phụ nữ có tia sáng lạng muốn trả thù như này: “ Muốn làm như thế nào?”
Bạch Thuần Khiết kéo căng miệng, khuôn mặt tươi cười: “ Muốn giúp tôi? Anh sẽ nhanh thành thánh mẫu đấy.” ( đức mẹ maria)
“ Giờ không phải đang thịnh hàng nguỵ nương sao?” ( mẹ giả).
“ Đừng lắm mồm. Tâm ý của anh, tôi nhận, nhưng lúc này đây Lục Cảnh Hàng sẽ giúp tôi.”
“ Anh ta giúp cô? Chẳng lẽ cô muốn cướp hạng mục đô thị ở thành phố A kia?”
Bạch Thuần Khiết cũng không kinh ngạc, cô nhớ tới lúc này tập đoàn Hải Ninh cũng tham gia cạnh tranh. “ Hạng mục này đối với 1 đại tập đoàn các anh cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“ Cô đây là đang dùng mỹ nhân kế à?”
“ Đừng hỏi lại tôi. Bạn chí cốt cũng đừng nói sàm.”
Cố Trữ bĩu môi: “ Không biết vì sao, ông già nhà tôi rất coi trọng hạng mục này.”
“ Thì nhất định phải tranh đến cùng à?”
“ Dù sao cũng không cho họ Tào kia nắm được hạng mục này là ổn rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng không phải tự tay đoạt lấy, Bạch Thuần Khiết không can tâm: “ Anh khuyên nhủ ba anh không được à?”
“ Việc buôn bán phải qua quyết định nhiều người.”
Khi nói chuyện, đồ ăn cũng đã mang lên, Cố Trữ đói bụng cầm lấy đôi đũa, nhưng Bạch Thuần Khiết đi làm những người cản đường, hai tay cô giữ đồ ăn lại: “ Không phải bạn chí cốt thì đừng ăn!”
“ Đừng như vậy mà, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.”
Hai người 1 công 1 thủ lôi kéo, người ở bên ngoài xem lại như 1 đôi tình nhân đang cãi nhau, ngoài cửa sổ có ngọn đèn sáng loáng hiện lên, đèn đường sáng lạn rất khó làm người ta phát hiện.