Chưa ai từng thấy bên người BOSS mang theo nữ nhân viên xuất hiện trong công cộng, đám nhân viên đang thoải mái tán gẫu toàn bộ im lặng.
Là chờ bản thân giới thiệu sao? Bạch Thuần Khiết theo sau Lục Cảnh Hàng vọt đến phía trước, hít một ngụm không khí chào hỏi mọi người: “Tôi tên Bạch Thuần Khiết, vài ngày sau cũng là nhân viên trong công ty chúng ta.”
“ Em Bạch thật sự muốn đến công ty của chúng ta sao? Nhóm đồng bào con trai bọn anh đây thật có phúc! Từ trước tới giờ công ty chưa có nữ đồng nghiệp dáng người S vào làm!”
“ Các người đừng đánh đồng chủ ý của người ta!” Nữ đồng sự mẫn cảm vội nói tạt ngay gáo nước lạnh nên đồng sự nam đang muốn nóng vội tìm vợ:” Có tổng giám đốc ở đây, em Bạch sẽ chú ý đến các người sao?”
Bạch Thuần Khiết nói tếu:” Em và Lục ……. Tổng giám đốc là bạn học hồi trung học thôi.” Những lời tiếp theo này căn bản cô không nghĩ nói, nhưng cô vẫn là nói:” Vốn cũng có thể thành bạn học đại học, nhưng Lục Tổng lại đi xuất ngoại du học.”
“ Có cần đem thành trước kia của tôi nói cho mọi người sao.”
Bạch Thuần Khiết quay đầu liếc nhìn anh, thản nhiên cười đến xán lạn: ” Anh nói như vậy đã nhắc nhở tôi. Lục tổng xuất ngọai du học cũng không phải bởi vì nhà có tiền, anh ấy hoàn toàn dựa vào thành tích tốt nên bị đại học ở nước ngoài cướp đi!”
Bởi vì quan hệ “ Lão bạn học “, nhóm nữ đồng nghiệp rất nhanh chấp nhận Bạch Thuần Khiết là tân đồng nghiệp, đều muốn hỏi thăm chuyện của BOSS. Nhóm đồng sự nam vốn vừa thấy cô là đã tiếp nhận cô rồi, mỗi người thay phiên nhau đi lên phía trước chạm cốc với cô. Lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng không bị làm phiền vô thanh vô tứcngồi ở một bên nhìn nhóm nhân viên của mình hòa thuận vui vẻ, nhìn thấy có người ánh mắt hoảng hốt, cái loại BOSS này không tha phản kháng ngữ khí:” Hôm nay ở đây đi.”
Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
**
Khi Bạch Thuần Khiết đến, Lục Cảnh Hàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng về vật chất cũng chưa chuẩn bị gì, bản thân ở phòng đối điện hoàn toàn mới, bên trong phòng cũng chưa có gì. Sở dĩ đêm nay, Bạch Thuần Khiết chỉ có thể ở tại nhà của anh.
Trong phòng yên tĩnh, kim giây mỗi lúc tí tách phá đi sự vắng vẻ của không gian, đem người phụ nữ đang say này quẳng đến trên giường, Lục Cảnh Hàng giúp cô cởi giày.
“ …” Miệng bẹp bẹp, giống như mấy tên “ Lão phật gia “ say rượu nhắm mắt lại kêu gọi:” Tiểu Bát, tay tớ rất bất tiện …….. giúp tớ cởi nút thắt nội y xuống.” Cảm giác không ý thức được có người ở bên cạnh, Bạch Thuần Khiết lại thúc giục nỉ non:” Nhanh chút đi, ngủ không thoải mái!”
Không biết là bất mãn do cô nói gọi sai người, vẫn là cái tên có biệt danh Tiểu Bát kia, Lục Cảnh Hàng nhíu mày.
“ Làm phiền cậu không được sao –“ Người nói làm nũng vẫn nhắm mắt như trước lại nói về đạo lý:” Chúng ta đều phải nghỉ ngơi, trước hết ngực của chị em cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt – mặc nội y đi ngủ cản trở máu tuần hoàn, cậu cũng là phụ nữ, phải biết chứ.”
Lông mày dần dần giãn ra, Lục Cảnh Hàng mất tự nhiên tới gần giường, tay mân môi, mang theo cảm giác anh dũng hi sinh đưa tay nhấc người Bạch Thuần khiết lên định cởi nội y ra, nhưng sờ soạng trên lưng một phen, căn bản không tìm thấy khóa áo. Lúc này người nói đột nhiên nghĩ ra sự việc quan trọng gì đó mở miệng nói:”Hôm nay mặc nội y có nút thắt ở phía trước –“ như chiếc bánh nướng áp chảo tự động xoay người, nhưng lại không muốn động tay, Lục Cảnh Hàng ngại ngùng hai gò má phiếm hồng đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
“ Hừ hừ, trước mắt không cần cậu, đứng ở một bên chơi đi –“ rầm rì, hai tay Bạch Thuần Khiết phóng tới ngực. Thấy cô muốn cởi quần áo, Lục Cảnh Hàng nhanh nhẩu lấy tấm thảm quăng đến chỗ cô, thản nhiên đi vào phòng tắm. Lúc trở ra, đã thấy cô cuốn thảm ngủ say.
Ngày hôm sau, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, đồng hồ báo thức trong phòng vang lên một tiếng phá vỡ không gian trầm tĩnh phòng ngủ.
Hơi hơi nhíu mày, Bạch Thuần Khiết giống như tỉnh rượu mở mắt, tầm nhìn lên trên trần nhà, không giống nhà cô …… trong lòng trống to thùng thùng nổi dậy, cô kinh sợ mở lớn con mắt, ánh mắt tập trung xuất hiện cái lưng của người đàn ông đang ngủ yên.
Đây không phải diễn phin truyền hình, sở dĩ Bạch Thuần Khiết tận lực khắc chế bản thân không muốn tranh cãi ầm ĩ, dường như cô vẫn không nhúch nhích, trong đầu nỗ lực tìm tòi trí nhớ ngày hôm qua.
“ Lục Cảnh Hàng!”
Người đàn ông đang ngủ cảm giác được có người đang gọi, bản thân miễn cưỡng ừ một tiếng, cũng không có mở to mắt.
“ Lục Cảnh Hàng, anh đứng lên! Không phải anh nói sẽ có phòng khác cho tôi sao, tại sao tôi lại ngủ cùng với anh thế này????! Mau đứng lên!”
Lay động người, trong đó còn kèm theo vài cái nắm tay, Lục Cảnh Hàng bất đắc dĩ rời khỏi giường ấm ngồi dậy. Ánh mắt còn buồn ngủ căm giận nhìn chằm chằm tóc lộn xộn của Bạch Thuần Khiết.” Có một phòng khác nhưng là trống, chưa có đồ đạc.”
Trừng to mắt lôi thôi nhìn:” Như vậy tiện nghi cho anh?”
“ Bị người khác chiếm giường của mình, tôi không biết là tôi đã chiếm tiện nghi.”
“ Không có chuyện gì xảy ra sao, hay là bản thân anh không có cảm giác?” Bạch Thuần Khiết ngây ngẩn cả người, lông mày tạo ra một đường, trong con ngươi hiện anh chút ánh sáng lạnh, Lục Cảnh Hàng cười hừ một tiếng nhanh tay lấy áo mặc bên người, quay đầu nhìn trên giường thấy cô đang run sợ hỏi:” Thế nào, bây giờ có cảm giác tiếc nuối à?”
“ ….” Người này trước mắt … thay đổi. Bạch Thuần Khiết nhìn không biết vì sao thấy được mi mày có chút đắc ý của Lục Cảnh Hàng. Đột nhiên nghĩ tới Tiểu Nòng Nọng biến Ếch, chuyện này quả thực chính là phát dục biến thái! Không đúng, phải gọi là đột biến gen – Lục Tiểu Bạch Thố rốt cuộc cũng luyện thành Lục Đại Sói Xám.
Tiểu bạch thố (con thỏ trắng = ngây thơ).
“ Rất lo lắng?”
“ … không, yên tâm!” Bạch Thuần Khiết giật mình một cái theo trên giường xuống dưới đứng trước mặt Lục Cảnh Hàng, ra vẻ trấn tĩnh nhanh miệng đáp lại lời của Lục Cảnh Hàng:” Tôi làm sao có thể không tin anh, mọi người trước kia là chị em tốt nha!”
Lại một tiếng hừ, Lục Cảnh Hàng nâng nhẹ tay trên vai, phía sao Bạch Thuần Khiết không hề phòng bị nháy mắt đem cô áp cả người xuống phía sau giường lớn.
Không biết đầu cùng nệm tiếp xúc quá gần vẫn có cảm giác hơi thở nam tính phả vào cổ, Bạch Thuần Khiết cảm giác trước mắt thình lình xảy ra một trận mê muội, tại thời điểm mơ màng thì bên tai có giọng nam truyền đến:” Tôi tưởng cô là nhớ lầm.”
Buổi sáng đạt được thắng lợi lớn như vậy, Lục Cảnh Hàng tâm tình sáng sủa gấp đôi, theo trên giường đứng lên nghêng ngang đi vào phòng tắm.
Bạch Thuần Khiết nằm đơ ngay trong phòng, nghe tiếng nước truyền đến mới dần dần khôi phục sinh khí, sắc mặt thập phần khó chịu, cô ở trên giường ngồi dậy. Bà nó, bà nội đây mà nhà ngươi cũng có thể chọc đùa sao? Hãy đợi đấy!
Cổ nhân nói rằng, muốn báo thù thì trước hết hãy làm từ việc nhỏ. Vì thế, Bạch Thuần Khiết tưởng tượng sữa đậu nành là Lục Cảnh Hàng hung hăng ăn bữa sáng, ăn uống no đủ, hai người lái xe đến Gia Cụ Thành. Ở thời điểm xuống xe làm cho cô một mặt nghi hoặc, Lục Cảnh Hàng liếc mắt một cái nói:” Tối nay cô còn muốn ngủ ở phòng tôi?”
“ Cũng không phải hoàng cung! Chẳng có gì hiếm lạ!” Quăng có anh một ánh mắt chán ghét, Bạch Thuần Khiết mở cửa đi vào Gia Cụ Thành. Đập vào mặt là một trận mùi gỗ, tâm tình thoải mái lập tức đến. Hồi còn nhỏ Ba Bạch thường xuyên mang cô cùng bạn bè của công ty đến bó củi. Vì vậy, từ nhỏ cô đối với nơi này lưu luyến không quên.
Lục Cảnh Hàng đứng ở khu sôfa dừng bước chân lại, cô quay đầu phát hiện lôi anh đi: ” Anh muốn tài trợ đồ đạc cho người mua à?”
“ Tôi có lý do tài trợ sao?”
“ Nhưng, anh muốn dẫn tôi đi theo, ba tôi bảo đang lúc không có nhiều tiền. Sofa đừng mua, tôi thích cửa ra vào gần giường!” Cô giảng lời này thanh âm rất lớn, khiến khách hàng khác nhìn vào. Nhìn đến trước mặt buổi sáng bắt nạt tên này lộ vẻ xấu hổ, Bạch Thuần Khiết hết giận:” Đi, chúng ta đi mua giường , về sau anh thường ngồi chỗ tôi, giúp tôi chọn một chiếc giường thoải mái chút nha!” Lại bị ánh mắt kì quái của người khác đánh giá, mặt Lục Cảnh Hàng giống như chiếc đèn tín hiệu giao thông, lúc đỏ lúc xanh.
Xét thấy ông Bạch không cho cô nhiều tiền, Bạch Thuần Khiết chỉ đặt một chiếc giường ở cửa hàng sau đó rời đi , một số đồ cần thiết còn chưa mua được. Thế nhưng cô không phải lo quần áo. Buổi sáng hôm nay ở nhà Lục Cảnh Hàng, cô thấy một đống y phục màu trắng.
…..
“ Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa!” Bản thân ôm ấp một đống nữ trang ở trong phòng hướng Lục Cảnh Hàng quát to. Vào sau cửa Bạch Thuần Khiết trách cứ liếc mắt đứng cạnh cửa:” Gấp gáp cái gì, tôi còn chưa dọn xong.”
Có xích mích một chút nên không nói chuyện, Lục Cảnh Hàng ngồi trước bàn xem TV tiếp tục theo dõi tin tức, tùy ý cô ép buộc tới ép lui.
Nửa giờ sau, Bạch Thuần Khiết cuối cùng sửa sang lại quần áo của bản thân, thể lục hoàn toàn tiêu hao, bản thân cô ở trong phòng hướng về phía cửa đối diện nhà Lục Cảnh Hàng kêu gọi:” Được rồi, anh có thể đóng cửa!”
Đối với cô, không tự giác nên cũng không có nhiều ý kiến lắm. Lục Cảnh Hàng đứng dậy đi đến cửa, mỉm môi nhìn cửa đối điện kia đã khép lại, thời gian giống như trở về năm năm trước kia