Chương 4
Sau khi người đàn ông nhìn thoáng qua điện thoại thì trong nháy mắt, sắc mặt anh ta sầm xuống.
Anh ta đứng lên tạm biệt: "Hiểu Hiểu, bên hội học sinh có việc gấp, anh phải trở về một chuyến."
Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Phù Hiểu mà đứng dậy mở cửa đi luôn.
Để lại tôi và Phù Hiểu ở đó mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Phù Hiểu đứng lên gọi anh ta hai tiếng, sau đó xin lỗi tôi rồi vội vàng rời đi trong hoang mang.
Tôi đứng phía sau mỉm cười tạm biệt cô ấy.
Đến khi cửa nhà đóng lại, tôi mới nhịn không được mà khóc nức lên.
Lúc nào tôi cũng truyền thụ tư tưởng đừng để f*ckboy lừa gạt cho Phù Hiểu.
Nhưng lại không ngờ rằng, người rơi xuống hố lại là tôi.
Đúng là mất hết mặt mũi.
Vừa nghĩ vậy, Quý Tuần đã nhanh chóng gọi điện đến.
Tôi ho khan hai tiếng để giọng mình nghe không bị khàn quá, rồi mới nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, tôi còn chưa kịp nói gì thì Quý Tuần đã sốt ruột lên tiếng:
" An An, sao thế? Em tức giận à? Giờ anh qua tìm em luôn nhé?"
" Tìm tôi? Anh đến một mình..." Tôi cố gắng khiến giọng mình lạnh lẽo tuyệt tình nhất có thể, " Hay là dẫn theo bạn gái mới của anh cùng đến luôn?"