Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 19: Tiểu khu ấm áp đang được xây dựng (8)

Khương Tiều đương nhiên chú ý tới ánh mắt tín nhiệm của bọn họ, cô rất muốn nói: Thực ra, tôi cũng đang hoảng!

Loại quy tắc đã bị thao túng này, chắc chắn phải có một người không hoàn thành yêu cầu trò chơi, Khương Tiều cũng không biết phải làm sao.

Tiếc là những cảm xúc rối bời của cô không thể truyền đạt ra ngoài…

Ít nhất có một người…… làm sao đây……

Khương Tiều banh mặt, đại não suy nghĩ thật nhanh, sau đó cô chợt nảy ra một ý: Đúng, cần phải loại bỏ ít nhất một người, vậy nếu "bớt" một người trong số họ thì sao?

Lúc này, Khương Tiều mới thật sự bình tĩnh.

Hoạt động 2 bắt đầu.

"Gia đình Biệt thự 4 rất hạnh phúc."

"Chủ nhân Biệt thự 7 mắc bệnh nan y."

"Chủ nhân Biệt thự 7 là người tốt."

"Chủ nhân biệt thự 7 là người xấu."

"Chủ nhân Biệt thự 7 có một quá khứ và bí mật không muốn cho người khác biết."

Năm quái vật hàng xóm đang đọc bản tư liệu, đột nhiên bị Tần Phương ngắt lời, "Cái quỷ gì vậy? Sai hết rồi!"

Đây không phải bí mật mà đám Khương Tiều nên nghe!

Tư liệu đã được thay đổi! Các bản tư liệu hiện tại đều nói về bí mật của Khương Tiều, còn có một bí mật về Biệt thự số 4. Rõ ràng, đây đều là những câu hỏi cho không điểm!

"Sao vậy? Anh sẽ không muốn đổi lại chứ?" Khương Tiều nhẹ giọng hỏi.

Không sai, tư liệu là cô và bảo an đổi.

Chủ đề "bí mật" này rất nhạy cảm, vì có một quy tắc được nêu trong thông báo ban đầu: 【Không được tìm hiểu bí mật của hàng xóm】

Quy tắc này được trộn lẫn với các quy tắc khác và không dễ thấy. Nhưng cô biết, những quy tắc trông càng không nổi bật thì càng dễ xuất hiện hố.

Nếu nó không quan trọng, vậy tại sao lại đề cập đến nó?

Khương Tiều đã sớm chia nhỏ từng quy tắc ra rồi ghi nhớ lại, để tránh bị đánh lừa.

Trò chơi này hố cha ở chỗ, bạn cho rằng nó đào hố ở đây, nhưng thực ra nó còn đào hố ở chỗ khác.

Khi Tần Phương nói chủ đề của hoạt động mới là, cô đã bắt đầu cảnh giác: Nếu họ biết bí mật thực sự của các hàng xóm từ tư liệu, thì có bị coi là vi phạm quy tắc không?

Cách tốt nhất là lấy bí mật của mình ra làm tư liệu.

Những bí mật của mình, bản thân cô biết rất rõ, chắc chắn sẽ không bị kết án 【Tìm hiểu bí mật của hàng xóm】

Ngay khi Khương Tiều vừa nói xong, Trần Vân lập tức hùa theo, "Quy tắc là do anh đặt ra, tài liệu cũng là do anh gửi tới. Bây giờ anh lại nói sai là sao?"

Không khí lâm vào trầm mặc.

Một lúc sau, Tần Phương mới chấp nhận lui một bước, nói: "Được rồi. Trò chơi vẫn tiếp tục. Tuy nhiên, nếu sau này tôi phát hiện có kẻ gian lận và vi phạm quy tắc của trò chơi, thì kẻ đó cũng sẽ bị "xử lý"."

Hắn đoán chính Khương Tiều là người đã thay đổi tư liệu, nhưng hắn không biết cô làm thế nào.

Hai bảo an đứng đằng sau hắn nghiêm mặt, trông rất chỉnh tề, chỉ là hắn chắc chắn không ngờ tới tình huống người của mình lại phản bội mình.  

"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, tôi còn muốn báo cáo các anh gian lận đấy." Khương Tiều thong dong mà nói, bộ dáng bình tĩnh như thể cô thực sự không làm gì cả.

Tần Phương âm trầm nhìn Khương Tiều: Cứ vui đi, dù các người có trả lời đúng cả ba câu hỏi, thì vẫn sẽ có một kẻ phải chết.

Quả nhiên, bọn họ đều trả lời đúng ba câu hỏi tiếp theo.

Trần Vân và Trương Quyên đều có thêm hai điểm, duy chỉ có Khương Tiều, vẫn là 0 điểm.

Dung Luyện Trì như cảm động mà la lên, “Ô ô ô, thật cảm động, tình nguyện hy sinh chính mình để nhường câu trả lời cho người khác, cô gái này thật tuyệt vời ~!”

“Hắc hắc hắc, cùng mỹ nhân hoà làm một sao ~, tôi rất muốn xem cô "bơi" thế nào đó!” Giọng điệu Dung Luyện Trì chợt thay đổi.

Tần Phương cũng thúc giục nói: “Khương tiểu thư, hoạt động đã kết thúc, cô là người duy nhất không có điểm nào, phải tiếp nhận trừng phạt.”

Khương Tiều liền nói: “Chờ một chút, chúng ta nói rõ ràng trước đã. Cư dân phải tham gia trò chơi, nhưng bảo an là trọng tài, đúng không?”

“Đúng. Khương tiểu thư, lúc này cô có muốn kéo dài thời gian cũng vô dụng.”

Lúc này, Khương Tiều nhanh chóng mặc đồng phục bảo vệ rồi lấy giấy chứng nhận ra, "Ồ, tôi cũng là bảo an. Vừa rồi thân phận của tôi là bí mật, hiện tại đã khôi phục thân phận thực sự."

Đồng phục và giấy chứng nhận đều có sẵn. Mặc tất cả những thứ này vào, cô liền trở thành một bảo an được quy tắc công nhận.

Khóe miệng Tần Phương hạ xuống, "Sao tôi lại không biết cô Khương đây là đồng nghiệp của chúng tôi nhỉ?"

"Ồ, cũng coi như đây là sa thải rồi lại tuyển dụng vậy? Anh không biết là chuyện bình thường, vừa mới nhận chức, anh xem tôi vui chưa này! Lao động là vinh quang!” Khương Tiều nghiêm mặt nói hươu nói vượn.

Tần Phương:…

Làm gì có chuyện ngắm mỹ nhân bơi - Dung Luyện Trì:…

Bọn họ đều biết, một tai hoạ như Khương Tiều mà vào đội bảo an, trở thành một trong những trọng tài, vậy thì trò chơi hôm nay sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Dung Luyện Trì nghĩ nghĩ, dứt khoát bỏ qua chuyện này, "Vậy chúng ta hãy đến phần cuối cùng của bữa tiệc! Lễ hội hóa trang ở hồ bơi đã bắt đầu! Để thúc đẩy mối quan hệ hài hòa giữa cư dân và bảo an trong tiểu khu, tất cả mọi người kể cả bảo an cũng phải tham gia. "

"Quy tắc của bữa tiệc là, không có quy tắc! Yêu cầu duy nhất là, vui vẻ!"

Lúc này, Khương Tiều phát hiện khung cảnh trước mắt đã thay đổi.

Chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng và sang trọng.

Chất lỏng quỷ dị trên bàn đã biến thành rượu vang đỏ và sâm panh thật, tản ra hương vị êm dịu. Bên cạnh còn có chồng bánh ngọt và trái cây tươi mới.

Người xung quanh bàn tròn ngổn ngang, họ đều là những người bình thường, sao có thể có hàng xóm quái vật hay bảo an khủ ng bố được?

Đây dường như là một bữa tiệc bình thường.

Ô nhiễm và dị biến đã trở thành mảnh ký ức khép kín trong đầu Khương Tiều, cô cũng quên mất lý do tại sao mình đến đây, mà chỉ nhớ rằng cô thực sự đang tham dự một bữa tiệc.

Bên bể bơi, vô số nam nữ thanh niên mặc đồ bơi khoe dáng, nước trong bể bơi chảy róc rách như có sức hút chết người, họ cứ văng vẳng bên tai Khương Tiều: Nào, xuống đây tận hưởng đi...

Người trong hồ bơi cũng đang vẫy tay với Khương Tiều, "Khương Tiều, mau xuống đi!"

"Đúng vậy, cô đừng chần chờ nữa!"

"Mọi người đều đang chờ cô đó, nhanh lên."

Giọng nói thúc giục mang theo cảm giác khẩn trương, giống như nếu Khương Tiều không làm theo lời bọn họ thì sẽ xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm vậy.

Trước sự thúc giục của bọn họ, bước chân Khương Tiều chợt dừng lại, cô lạnh giọng nói: "Các người khiến tôi rất mất hứng. Chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ mà còn muốn tôi phải nghe theo các người? Ai cho các người lá gan lớn như vậy?"

"Kẻ nào đã tạo ra bữa tiệc này? Muốn tôi bị mất mặt đúng không! Chị Trần cũng sẽ không để tôi đến một bữa tiệc thấp kém như vậy chứ!” Lời của Khương Tiều phun ra như rắn độc.

Xét về khả năng làm mất lòng người, chắc chắn cô là người giỏi nhất.

Vẻ mặt vô cảm đó, cùng với giọng điệu nghiêm túc của cô sẽ khiến người ta nghĩ rằng cô không phải đang mỉa mai, mà là đang nói sự thật. Đó là lý do tại sao cô giỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Khương Tiều không giỏi hòa đồng, không chỉ vì căn bệnh đặc biệt của cô, mà còn vì bản chất cô không phải là một người thích hòa đồng.

Trần Vân biết tính cách của cô, nên đã đẩy tất cả các sự kiện xã hội, hoặc cô ấy sẽ tự thay cô đi dự.

Dù vậy, danh tiếng của Khương Tiều trong giới vẫn không được tốt lắm. Cũng may là cô có tiền, lỡ có khiến người khác khó chịu thì họ cũng vẫn phải nhịn.

Khương Tiều đang nghĩ: Tại sao cô lại đến bữa tiệc này một mình? Trần Vân không sợ cô làm người ta tức chết sao?

Đám người trong hồ chợt dừng động tác, nhìn chằm chằm vào Khương Tiều.

Đây là thủ đoạn gây áp lực đơn giản nhất, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người sẽ khiến họ cảm thấy sợ hãi, rồi bắt đầu suy nghĩ: Có phải mình đã làm sai chuyện gì?

Nếu người đó là một bệnh nhân mắc chứng lo âu xã hội, ảnh hưởng sẽ rõ rệt hơn.

Tiếc là, dùng thủ đoạn này để đối phó với cô thì cũng quá tệ rồi, lúc trước những đứa trẻ mười tuổi kia còn không cần dùng đến biện pháp này…

Trong tầm mắt quỷ dị của đám người, Khương Tiều kéo một chiếc ghế tới, thong thả ung dung mà ngồi xuống, sau đó cô nâng đôi chân dài của mình lên, quét hết đống đồ điểm tâm cùng hoa quả tinh xảo trên bàn xuống đất.

Cô đã không còn là cô bé tùy người bắt nạt như xưa nữa. Họ càng làm vậy, cô càng cảm thấy thích thú.

"Sao vậy, ngại mất mặt à? Đúng rồi, ánh đèn này cũng cay mắt quá đi mất, có thể có thẩm mỹ hơn chút được không?" Khương Tiều nhặt một quả táo lên, hướng về phía chiếc đèn mà ném.

Ngọn đèn pha lê rơi xuống đất liền nát vụn, tầm mắt cô đột nhiên tối sầm lại.

Mà lúc này, ảo giác trước mặt Khương Tiều đã biến mất, không hề có bữa tiệc nào hết.

Trong bể bơi vẫn là máu đen, trái cây và điểm tâm bị cô quét xuống mặt đất đều là thịt nát, tứ chi hư thối, còn quả nho mọng nước khi nãy lại là tròng mắt được xâu lại.

Vẻ mặt của Trương Quyên và Lý Nghiêu thẫn thờ, vẫn đang đắm chìm bên trong ảo giác.

Mà Trần Vân là một tân nhân, khả năng chống lại ô nhiễm kém nhất và là người bị ảnh hưởng nhiều nhất. Cô mờ mịt nhặt một cái tròng mặt lên, chuẩn bị cho vào miệng.

Tiếng đèn vỡ đã thành công đánh thức bọn họ.

Sau khi bọn họ tỉnh lại, lập tức kinh hãi, nếu cứ theo ảo giác, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở thành một vũng máu trong hồ.

Không một con mồi nào bị dụ, Dung Luyện Trì hiển nhiên không vui, nó âm u nói: "Còn mười phút nữa là đến 10 giờ. Nếu các người không chịu hưởng thụ, bữa tiệc này sẽ không bao giờ chấm dứt."

"Tôi làm vậy là vì lợi ích của các người! Chỉ bằng cách tạo ra ảo ảnh, mọi người mới có thể thực sự đắm chìm trong bữa tiệc này! Nếu các người đã không biết ơn, vậy thì cũng hết cách!"

Máu bẩn trong Dung Luyện Trì bắn tung tóe như những giọt nước bắ n ra từ hồ bơi. Năm quái vật hàng xóm vồ lấy bọn họ, "Cùng hưởng thụ đi!!!"

Bọn chúng còn đặc biệt chiếu cố Khương Tiều. Những người khác được hưởng dịch vụ 1 kèm 1, nhưng riêng cô lại được hưởng dịch vụ 2 kèm 1, "Cảm ơn chiếc gương cô đã cho chúng tôi mượn, giờ, hãy để chúng tôi báo đáp cô!"

Khương Tiều:…

Này mẹ nó mà là báo đáp sao? Rõ ràng là lấy oán trả ơn thì có!

Khương Tiều trở tay đẩy chúng vào Dung Luyện Trì, nhưng chúng đã là một phần của nó, tất nhiên sẽ không sợ bị ăn mòn.

Tay bọn chúng như muốn dính chặt vào người Khương Kiều, nửa người đã chìm vào trong vũng máu, nhưng nửa người còn lại vẫn đang bám lấy cô, cố gắng kéo cô xuống.

Trông như hai người đang kéo Khương Tiều, nhưng thực chất là, sức mạnh của cả Dung Luyện Trì đang kéo cô xuống!

Lực lượng kinh hoàng suýt nữa đã khiến cô trực tiếp rơi xuống, may mà Khương Tiều từng cắn nuốt sức mạnh của Cố Minh Châu và một bảo an, nếu không bây giờ cô đã ở trong bể từ lâu rồi.

Nhưng cứ cái tình trạng này, cô cũng không thể trụ được lâu.

Hai bảo an thấy cô gặp bất lợi thì muốn bước lên giúp đỡ, nhưng Tần Phương lại không có động tĩnh gì, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động, nếu không lỡ mà Tần Phương gia nhập, hai người bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của hắn, càng đừng nói đến Tần Phương còn có một bảo an trợ giúp.

Đúng lúc này, Khương Tiều đột nhiên hỏi: "Muốn ta tận hưởng bữa tiệc? Không có quy tắc? Mi cũng không thể ngăn cản chúng ta tận hưởng niềm vui, đúng không?"

"Đúng vậy ~ Nhìn hồ rượu và rừng thịt này, cô không thích sao?"

“Thích, rất thích!” Trên tay Khương Tiều đột nhiên xuất hiện một con dao găm, tiếp tục nhúng nó vào trong hồ, cô nhắc nhở Trần Vân và những người khác, “Này, các người không muốn vui vẻ sao? Những đạo cụ chưa được luyện chế đâu, mau đem chúng ra đi! "

Nó đã chủ động mời, bọn họ liền mang một chút "đồ ăn" về, vậy cũng không quá đáng lắm, đúng không?