Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 11: Hiện thực (2)

Thông tin tất nhiên là có giá trị, việc trao đổi một số tin tức quan trọng trong phó bản để đổi lấy đạo cụ là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, để nắm bắt được “tin độc quyền” và đáp ứng được nhu cầu của khách hàng không phải là điều dễ dàng.

Vạn Sự Thông này là ai?

Khương Tiều rất muốn biết, đây là cạm bẫy hay hắn thật sự có năng lực, nếu thật sự là người có năng lực, có thể hỏi qua tình huống Thanh Long thôn, hoặc là hoa văn quỷ dị kia?

Khương Tiều lái xe đến quán cà phê thì thấy rất nhiều ô tô đậu gần đó.

Trong quán cà phê, hầu hết các chỗ ngồi đều đã kín.

Ngồi bên cửa sổ là một người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả bộ ria mép cũng gọn gàng khó tả, trước mặt hắn là một bó hoa hồng, là ám hiệu Vạn Sự Thông đã báo từ trước.

Không nghi ngờ gì nữa, việc “làm ăn” của quán cà phê này tốt như vậy là nhờ Vạn Sự Thông, e rằng hầu hết những người có mặt trong đây đều là người chơi.

Lúc này, một người đàn ông đang ngồi trước mặt Vạn Sự Thông.

Vạn Sự Thông đưa cho người đàn ông một mảnh giấy, sau khi đọc xong, anh ta liền vui vẻ rời đi.

Hắn thu tờ giấy trở về, như có ma thuật mà khiến tờ giấy trên tay tự bốc cháy.

Rõ ràng, cảnh này không còn là cảnh mới mẻ trong quán cà phê nữa, nhưng những người đến sau thì không khỏi ngỡ ngàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Có một số người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn bắt chuyện với Vạn Sự Thông.

Một số khác chỉ đơn giản là lợi dụng Vạn Sự Thông, hét lên trong quán cà phê, "Một đoàn đội đang tuyển người chơi, có đãi ngộ đặc biệt dành cho người chơi có kinh nghiệm vượt qua năm phó bản trở lên, ngoài ra, các thiên phú giả sẽ được nêu lên yêu cầu của mình."

Khoảnh khắc Khương Tiều bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô.

Không phải do cô ăn mặc kỳ quái, thật ra trong quán cà phê cũng có không ít người lén lút ăn mặc khác người, họ không muốn lộ mặt cũng là chuyện dễ hiểu.

Mà do mọi người thường có thói quen đánh giá người mới tới, mặc kệ là ai bước vào cũng sẽ nhận được đủ loại ánh mắt quét đến.

Khương Tiều đi tới chỗ Vạn Sự Thông ngồi xuống, liền ngửi được một mùi nước hoa nhè nhẹ.

Vạn Sự Thông hơi hơi mỉm cười, "Người đẹp, lúc vào quán thì nên order món, nếu không sẽ có quá nhiều người không liên quan, gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng."

Trong nháy mắt, Khương Tiều còn cho rằng đây là thủ đoạn marketing mới của quán.

Cô ngồi im bất động, Vạn Sự Thông cảm nhận được áp lực, liền chủ động giải thích: "Khụ khụ, tôi có nợ ông chủ cửa hàng một ân tình nên mới giúp ông ấy buôn bán."

Khương Tiều yên lặng gọi hai ly cà phê, rồi về trước mặt Vạn Sự Thông, "Tin tức của anh bán thế nào?"

"Cô có thể hỏi những gì cô muốn, nếu tôi có thể trả lời, tôi sẽ báo giá. Thanh toán xong tôi sẽ nói cô biết."

"Tin tức của anh đến từ đâu?"

“Giảm giá dành riêng cho người đẹp, một câu hỏi đổi lấy một đạo cụ trung cấp không dùng một lần.” Vạn Sự Thông không trả lời mà trực tiếp báo giá.

Khương Tiều rất muốn lật bàn, đạo cụ trung cấp, hiện tại báo cảnh sát còn kịp không?

Còn giảm giá dành riêng cho người đẹp thì lại càng vô nghĩa, mặt mũi cô không lộ ra ngoài thì thấy thế nào? Đây sợ là cũng không phải giảm giá đặc biệt gì…

Vạn Sự Thông đã bị hỏi câu này nhiều lần nên rất bình thản nói: "Xin lỗi, đây là bản lĩnh kiếm cơm, cũng là bí mật của tôi. Giá cả này thực sự rất ưu đãi. Nếu cô cảm thấy đắt, có thể đổi lại câu hỏi cô thực sự muốn biết."

Khương Tiều im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên.

Vạn Sự Thông nghĩ Khương Tiều rời đi, cũng không quan tâm lắm, dù sao việc kinh doanh như vậy cũng không tệ.

Ai ngờ, Khương Tiều đứng dậy liền quay qua nói với những người trong quán cà phê: "Có ai muốn biết hắn lấy những tin tức này từ đâu không? Nếu muốn biết thì cùng đặt hàng với tôi để chia sẻ thông tin, tuyệt không có gian thương."

Vạn Sự Thông choáng váng.

Người trong quán trầm mặc một lát, sau đó bắt đầu trở nên ồn ào.

Bọn họ có tò mò chuyện tin tức được Vạn Sự Thông cung cấp từ đâu mà ra không?

Đáp án là có.

Nhưng hầu hết mọi người đều không có ý định trao đổi đạo cụ trung cấp không dùng một lần để lấy thông tin có thể không liên quan gì đến họ.

Tất nhiên, khi Vạn Sự Thông đưa ra mức giá này đủ đã cho thấy nếu hắn có thể nhận được đạo cụ trung cấp, thì việc tiết lộ "bí mật" cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Chỉ một tin tức mà có thể kiếm được nhiều đạo cụ trung cấp như vậy, việc kinh doanh này cũng quá tốt.

Suy nghĩ của mọi người đều bị dẫn dắt: Thông tin mà mọi người thực sự muốn hỏi đều tương đối riêng tư, vì vậy, bọn họ đều không mong đợi để thực hiện đơn đặt hàng với người khác, trừ khi là người cùng đội.

Nhưng bí mật của Vạn Sự Thông không phải là bí mật của ai khác nên hoàn toàn không cần phải bảo mật, đúng không? Cứ như vậy, hùn vốn để đổi lấy tin tức mọi người đều muốn chính là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi tôi tôi!"

"Tính tôi nữa!"

"Tôi có một lọ linh dược trị thương cấp thấp!"

"..."

Lát sau, trước mặt Khương Tiều đã có một đống đạo cụ cấp thấp.

Cô cũng bỏ vào đó một lọ linh dược cấp thấp.

Mặc dù có sự khác biệt giữa đạo cụ cấp thấp và đạo cụ trung cấp, nhưng tích tiểu thành đại, với rất nhiều đạo cụ cấp thấp được đặt cùng nhau, giá trị của chúng đã vượt qua đạo cụ trung cấp bình thường.

Khương Tiều nhìn Vô Sự Thông, "Có cần tôi giúp anh đổi thành đạo cụ trung cấp không?"

Vẻ mặt của Vô Sự Thông thực sự khó nói hết, hắn dám làm ăn ở đây, đương nhiên là có sự tự tin của chính mình, dĩ nhiên cũng không sợ có người đến làm phiền.

Nhưng Khương Tiều không làm phiền, bọn họ là đang lợi dụng chuyện này!

Vạn Sự Thông cũng hết cách.

Hắn sẽ không để người khác phá vỡ quy tắc, kể cả đó là bản thân mình…

Thật lâu sau, Vạn Sự Thông mới thu thập những đạo cụ cấp thấp, nói: "Không cần."

Sẽ rất phiền nếu Khương Tiều đổi những đạo cụ này thành đạo cụ trung cấp.

Tốt xấu gì thì nhiều đạo cụ cấp thấp như vậy đều là những vật hữu dụng, tổ chức lại có rất nhiều người, những vật phẩm tiêu hao này nhiều lúc sẽ cần dùng đến, nếu đạo cụ trung cấp mà Khương Tiều đưa ra là thứ râu ria, vậy thì sẽ khó ăn nói với tổ chức...

Sau khi nhận đạo cụ, Vạn Sự Thông bất lực nói: "Đây là thiên phú của tôi, toàn trí. Chỉ cần cho tôi đủ manh mối, tôi có thể cảm ứng được tin tức. Nếu không có đủ manh mối, hoặc vượt quá khả năng của tôi, tôi không thể nào biết được."

Thiên phú cần được rèn luyện để tiến bộ, nên hắn đã nghĩ đến một cách hay: Bán tin tức.

Người khác có thể lấy thông tin, nhưng hắn không chỉ có thể luyện tập nâng cao thiên phú, mà còn có thể giúp ích cho bản thân và tổ chức, đồng thời có thể giúp tổ chức thống kê tình hình của người chơi trong thành phố H.

Người khác không mệt, hắn lại không lỗ, cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Không ngờ khi người trước mặt ra tay, hắn liền thua thê thảm…

Những người chơi khác nhìn Vạn Sự Thông bỗng đầy chua xót: Toàn trí không hề yếu hơn thanh lọc! Thanh lọc chỉ để hạn chế ô nhiễm, nhưng toàn trí giống một nhà tiên tri, nó hữu ích hơn nhiều, ai mà không hy vọng trong đội ngũ có thể có thiên phú giả như vậy chứ?

Khương Tiều nói một cách chắc chắn: "Anh đến từ Cục Quản lý Đặc khu."

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, "Làm sao cô biết?"

Khương Tiều chìa tay, "Muốn biết? Lấy giá hữu nghị cho anh thôi, một đạo cụ cấp thấp sẽ biết đáp án."

Vạn Sự Thông gần như ói ra máu, thứ mà Khương Tiều thực sự phải trả chỉ là một lọ linh dược phục hồi cơ thể cấp thấp!

Nhưng một lọ linh dược cấp thấp thật sự không đắt... Vạn Sự Thông bất đắc dĩ ném lọ thuốc do Khương Tiều đưa lại.

"Loại thiên phú đặc biệt như anh, nếu không dựa vào một tổ chức hùng mạnh, anh cũng không dám làm thế này. Kiếm đạo cụ là một chuyện, còn thu thập thông tin người chơi ở Thành phố H lại là chuyện khác, cũng có thể là anh muốn nhân cơ hội này để chọn một số đồng đội đáng tin. Nhưng đem cả thành phố thành hậu hoa viên để lựa người chơi, đây là điều mà chỉ có phía tổ chức của chính phủ mới có thể làm được, đúng chứ? "

Cục Quản lý là tổ chức gồm những người chơi chính thức, Văn Trình là một trong số đó, đương nhiên, sự tồn tại của Cục Quản lý trước đó không được công bố, Khương Tiều chỉ biết Văn Trình làm việc trong bộ phận đặc biệt.

Khương Tiều tổng kết đặc biệt bình tĩnh, "Đây là lý luận logic đơn giản."

Đầu óc Vạn Sự Thông đã tê rần: Lý luận logic đơn giản sao?!! Cho nên nói, những người chơi có trí óc là rắc rối nhất!

Hiện tại tâm tình Khương Tiều rất tốt, hỏi: "Hiện tại Thanh Long thôn ở thành phố A tình huống thế nào rồi? Tôi cần biết những người bên trong đã xảy ra chuyện gì."

Mặc kệ thiên phú của Vạn Sự Thông hay chỗ dựa của hắn là gì thì việc hỏi thăm tin tức đều là lựa chọn hàng đầu của Khương Tiều.

Biểu cảm của Vạn Sự Thông đã được che giấu rất tốt, nhưng Khương Tiều vẫn thấy vẻ kinh ngạc không giấu được, "Đạo cụ cao cấp không dùng một lần."

Khương Tiều: …

Đây là điều hắn muốn nói?

Nhưng cô vẫn cảm thấy được an ủi một chút khi thấy Vạn Sự Thông rất bình thường, chứng tỏ khả năng sống sót của Văn Trình cũng không đến nỗi tệ.

Cô hỏi Vạn Sự Thông mượn một cây bút và giấy, rồi đổi câu hỏi khác, "Anh có biết thứ này không?"

Những gì cô vẽ là hoa văn quỷ dị trong ký ức của Cố Minh Châu.

Khoảnh khắc nhìn thấy hoa văn kia, một ngọn lửa bùng lên từ tay Vạn Sự Thông, thiêu rụi cả tờ giấy, giây tiếp theo, hắn chụp lấy tay Khương Tiều với vẻ mặt ngưng trọng, "Cô là ai?"

Phản ứng này, Khương Tiều không ngờ tới.

Điều này cũng cho thấy một vấn đề: Tổ chức chính phủ đã biết thứ này là gì, hay đúng hơn, họ đang theo dõi những người đứng sau nó.

Nhận thức này khiến Khương Tiều yên tâm hơn rất nhiều.

Thay vì vạch trần bí mật, Khương Tiều thích trở thành một quần chúng bình thường, nhiệt tình tán thưởng các anh hùng.

Nếu phía chính phủ đã tra xét, thì cô hoàn toàn có thể bỏ gánh không làm…

Khương Tiều không muốn dính vào những chuyện này, nên nói: "Nói cho anh biết tôi là ai, cần một món đạo cụ cao cấp."

Sau đó, cổ tay Khương Tiều vặn vẹo một cách kỳ quái, trực tiếp cởi bỏ gần hết sức lực của Vạn Sự Thông, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Khương Tiều đứng lên, lớn tiếng nói: "Cục Quản lý hẳn sẽ không lỗ m ãng đến nỗi xuống tay với cả một người chơi nhỏ nhoi như tôi chứ."

Mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn vào hai người họ, Khương Tiều coi tiêu điểm lúc này chính là một loại bảo hộ, cô ung dung cầm cà phê bước ra ngoài.

Khương Tiều chắc chắn không có ác ý với Cục Quản lý, hay nói đúng hơn, cô rất biết ơn sự tồn tại của những người này, chính họ đã giữ cho xã hội ở trạng thái ổn định sau khi ô nhiễm xuất hiện, còn cô thì có thể yên tâm làm cá mặn ở nhà.

Nhưng Khương Tiều cũng rất rõ ràng, cô không giống Văn Trình, bản thân cô là một người có nhiều tật xấu: Thiếu tinh thần cống hiến và sự hy sinh, không muốn làm hại bản thân để giúp đỡ người khác, điển hình của giúp thân không giúp lý.

Nếu cô chỉ là một công dân bình thường thì cô không làm gì sai cả. Nhưng nếu cô thực sự gia nhập đội ngũ, thì bản thân cô không thấy thoải mái, hơn nữa còn hủy hoại danh tiếng của đội.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vạn Sự Thông không dám làm gì, Khương Tiều trực tiếp vạch trần thân phận của hắn, mà Cục Quản lý đại diện cho chính phủ, hắn thật sự không thể bất chấp tất cả để bắt người đi.

Những người khác muốn tiếp tục hỏi thăm tin tức với Vạn Sự Thông, nhưng hắn đã đặt hoa hồng đỏ lên bàn, "Hôm nay tạm thời ngừng tại đây."

Một người phụ nữ tóc xoăn duyên dáng bước ra từ phía sau quầy của quán cà phê, nói với mọi người, "Thực xin lỗi, hôm nay quán cà phê sẽ đóng cửa."

Sau khi mọi người rời đi, cô ta giễu cợt nhìn Vạn Sự Thông, "Tôi đã khuyên anh đừng quá huênh hoang rồi. Sao, bây giờ lại bị lật xe?"

"Tôi chỉ muốn giúp việc kinh doanh của quán tốt hơn thôi. Được rồi, đừng nói nữa, mau đuổi theo!"

Người phụ nữ tóc xoăn nắm lấy tay Vạn Sự Thông, một giây sau, quán cà phê liền trống không.

Khương Tiều đi rất nhanh, nhưng cô cũng biết, nếu đám người Vạn Sự Thông kiểm tra lại tính xác thực của lời cô nói, thì vẫn tra ra được.

Khương Tiều không hề chột dạ, hung thủ lại không phải cô, cô có thể phối hợp điều tra.

Cô bỏ chạy vì không thích thái độ của Vạn Sự Thông, cũng muốn thể hiện rằng cô không muốn gặp rắc rối.

Bên trong xe, mùi thơm của cà phê quyện với hương thơm hoa hồng khiến lòng người thư thái.

Sau đó, Khương Tiều nhìn thấy trong gương chiếu hậu, đột nhiên có hai người xuất hiện ở băng ghế sau.

Mẹ nó!

Khương Tiều rất muốn nắm cổ áo những người này để chất vấn: Các người có biết làm vậy doạ người lắm không? Lỡ tâm lý của tôi không ổn định rồi xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao?!!

Dù nội tâm rất hoảng loạn nhưng trên mặt cô vẫn bình thản như cũ, đôi tay cũng tuyệt đối vững vàng điều khiển chiếc xe đều đặn chạy về phía trước, như thể cô không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vạn Sự Thông và người phụ nữ tóc xoăn.

Ngược lại, hai người họ rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của Khương Tiều, liền lộ vẻ kinh ngạc, "Là cô? Hừ, Khương tiểu thư, cô nên biết chúng tôi là ai, chúng tôi cần cô hợp tác một số chuyện."

Khương Tiều mặt không cảm xúc, nói: "Tôi nghĩ hai người đang làm trái quy định."

Người phụ nữ có mái tóc xoăn khẽ nở nụ cười duyên dáng, "Cô nói đúng. Yêu cầu hợp tác điều tra và đột nhập không gian cá nhân cần phải có văn kiện đặc biệt và con dấu chính thức. Có điều..."

Cô ta nâng bàn tay trái lên, Vạn Sự Thông lập tức từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy và một con dấu, rồi ấn xuống.

Cô cười nói với Khương Tiều: "Cô xem, thủ tục hoàn tất."

Khương Tiều: Xong, gặp đối thủ!