Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 21: Thị trấn Siren (21)

Edit: Meng Meng

Beta: JaniceD

Mặc dù Bạch Liễu biết thừa kế hoạch của mình có tỉ lệ thành công khá cao, nhưng nói thật, kết quả cuối cùng còn tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của cậu.

Đạo cụ trong trò chơi này dường như đã được cải tạo đi ít nhiều, mấy thùng rượu mạnh khi cháy lên trông còn hoành tráng hơn hẳn mấy cái cồn đốt Bạch Liễu từng thấy ngoài đời thực. Đèn pin công suất lớn lúc trước cũng thế, chói mù cả mắt.

Mặt trời dần ló dạng chiếu những tia nắng đầu lên mặt biển, sắc trời hửng sáng, lũ người cá ngày ngủ đêm bay bắt đầu thi nhau trốn hết xuống dưới đáy biển sâu, mất tăm mất tích.

Bạch Liễu xác nhận xung quanh đã không còn con quái vật nào nữa, mới có tinh thần click mở giao diện trò chơi.

Lúc trước cậu chưa kịp xem vì đang bận rộn nướng BBQ, à không, bận chiến đấu với người cá chứ, nhưng, nhìn qua mấy tin tức trên giao diện hiện giờ, Bạch Liễu không nhịn được khẽ nheo mắt.


[Nhiệm vụ nhánh: Âm mưu đẫm máu của Jeff, tiến độ hoàn thành 90%]

Andre đã bị xé xác chết tươi, gã tài xế nó cũng bị cậu nướng chín. Thế mà cái nhiệm vụ này vẫn còn hẳn 10% chưa hoàn thành... 10% còn lại của [Âm mưu đẫm máu] này phải chơi thế nào đây?

[Số dư hiện tại: 684, người chơi có muốn mua thêm đạo cụ không?]

Bạch Liễu nhìn chằm chằm số điểm đã tăng lên một cách bất thình lình trong chốc lát, tiếp đó cậu chọn vào ô kiểm tra điểm tích lũy trên giao diện, phát hiện 500 điểm của mình toàn là nhờ [nạp] mà có.

Có nghĩa là, bản thân cậu vật lộn suốt đêm qua, hoàn thành 80% tiến độ, nhưng điểm kiếm được đều không đến từ hệ thống khen thưởng, mà đều là quà của [khán giả] tặng cậu.

Bạch Liễu nghĩ vu vơ…. Nói cách khác, kiếm điểm từ [khán giả] còn khả quan hơn so với hệ thống trò chơi, hơn nữa còn chênh lệch một khoản không hề ít.


Điều này nghe có hơi bất cập, bởi nếu phần thưởng của trò chơi ít hơn so với quà tặng của người bên ngoài, sẽ khiến người chơi nản lòng thoái chí, dần dà họ sẽ lấy luôn ý kiến và sự hài lòng của khán giả để làm mục tiêu hướng tới, hoặc tệ hơn nữa là dứt khoát bỏ mặc không thèm chơi, dùng một vài mánh lới chiêu trò hấp dẫn người xem là đủ, chỉ cần được mọi người tặng điểm khen thưởng là được rồi, đúng không?

Đặc biệt là dưới tình huống điểm có thể mua được đạo cụ, nếu chỉ nhờ vào quà cáp khen thưởng mà số điểm tích lũy đã thoải mái dư dả, thì Bạch Liễu cậu đây có thể gom được cả đống vật phẩm, sau đó cứ thế xông luôn ra khỏi cửa, vậy thì còn gì là trải nghiệm đáng nhớ nữa.

Nếu là Bạch Liễu, cậu sẽ không bao giờ thiết kế ra loại trò chơi như thế, cái hệ thống này cũng vậy, tuyệt đối không.


Bên trong đây nhất định phải có một cơ chế khen thưởng nào đó có thể cân bằng giữa hệ thống và khán giả, khiến cho người chơi muốn nhận phần thưởng từ hệ thống hơn là phụ thuộc vào những người xem bên ngoài kia.

Bạch Liễu xoay xoay cái đồng xu trong tay, tất cả các nhiệm vụ trong trò chơi đều có khen thưởng ngay lập tức, cũng có nghĩa là nhiệm vụ vừa hoàn thành là sẽ có thưởng ngay, nhưng có một thứ ngoại lệ —— —— chính là sách quái vật.

Để đạt được phần thưởng ấy cần phải gom đủ tất cả các quái vật trên trang sách, sau đó còn phải chờ qua được ải mới có thể nhận, dựa theo lẽ thường mà nói, phần thưởng được trao theo phương thức như thế chắc chắn không thể nhỏ được.

Nhưng, Bạch Liễu nhìn số điểm được tặng hiện tại, cậu cảm thấy mình vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của sách quái vật quá rồi.
Lúc này, Bạch Liễu cảm thấy phần thưởng cuối cùng của sách quái vật rất có khả năng không chỉ lớn thôi đâu, mà còn cực kỳ quý giá, hơn nữa là thứ mà có nhiều điểm tích lũy cũng chưa chắc mua được, có vậy mới cân bằng nổi cơ chế khen thưởng trong và ngoài của trò chơi.

Bạch Liễu mở sách quái vật ra, lật tới trang nào cũng dừng lại xem trong chốc lát, cuối cùng tầm mắt cậu dừng lại ở trang [Siren King], còn chưa mở khóa hoàn toàn, sau đó quan sát kĩ một chút.

[《 Sách quái vật thị trấn Siren》——  Siren King ( 2/4 ) ]

[Tên quái vật: Siren King]

[Nhược điểm: Tạm thời không có (không yêu cầu người chơi thăm dò)]

[Phương thức công kích:??? (chưa biết, chờ tìm hiểu) ]

[Chú thích: Vì đây là NPC lang thang cấp Thần, cấp bậc nguy hiểm cực cao, xin người chơi hãy thật cẩn thận khi thăm dò]
Chuyện thăm dò phương thức công kích này... Nếu đánh giá tổng quan dựa trên mấy con quái vật trước đó, thì chỉ khi chúng chủ động tấn công, người chơi mới có thể thăm dò được.

Nhưng loại quái vật có cấp bậc cao như Siren King, Bạch Liễu cảm thấy nếu mình bị hắn tấn công thật thì chỉ có nước đi đời nhà ma.

Nhưng, quà khen thưởng quý giá như miếng mỡ ngon treo trước miệng như thế kia mà bắt cậu bỏ đi, đó không phải tác phong quen thuộc của vị thần giữ của Bạch Liễu đây.

Giá như Bạch Liễu biết được NPC ấy hung hãn đến nhường nào, hoặc nghe thủng mấy lời đồn về sự tồn tại tựa như bug của hắn, có khả năng cậu đã chịu từ bỏ rồi.

Suy cho cùng, trong quá trình thiết kế game, thứ đáng sợ nhất chính là bug, bởi nó không phải là một thứ thuộc về trò chơi, còn không hề có thứ gọi là tính logic, khiến người chơi khó mà chống lại được.
Nhưng Bạch Liễu của hiện tại nào có biết.

Không chỉ không biết, cậu còn coi tên NPC ấy như boss giữ cửa, Bạch Liễu cảm thấy nếu mình đánh bại được đối phương, phần thưởng nhận được nhất định cực kỳ to, hơn nữa trò chơi nào mà chả có cách giải, có là boss gì đi nữa thì cũng có thể phá đảo cả thôi.

Bạch Liễu nhìn chằm chằm trong chốc lát, nhẹ giọng “chậc” một tiếng, cậu đóng quyển sách lại, mở cửa hàng trò chơi ra:

[Tôi muốn mua đạo cụ]

[Xin hỏi người chơi cần loại đạo cụ nào? Gần đây có bong bóng khí đang được giảm giá mạnh, bạn có muốn mua không?]

Bạch Liễu nhìn sơ qua, quả nhiên, cái vật phẩm [Bọt khí trong nước] của 《 Thị trấn Siren 》 này giảm từ 70 điểm/cái xuống còn có 40.

Mà đạo cụ [Rượu mạnh] nằm ngay kế bên, thứ Bạch Liễu đã mua lúc trước, giờ lại yết giá cao tới giật mình, trước đó [Rượu mạnh] chỉ có 9 điểm/ thùng, bây giờ lại leo lên tận 13.
Nhìn sự biến động giá cả ấy, Bạch Liễu mỉm cười.

Suy đoán của cậu không hề sai, quá trình phá giải trò chơi của cậu sẽ tạo nên hiệu ứng xoay chiều cho khán giả, khiến cho xu hướng mua sắm của bọn họ xảy ra biến chuyển, giống như livestream bán hàng vậy.

Chỉ cần Bạch Liễu có thể sử dụng được những đạo cụ giá rẻ để đạt được hiệu quả tương tự như những vật phẩm đắt tiền, như vậy người chơi sẽ đổ xô tới mua, dẫn đến việc biến động giá cả.

Hơn nữa, lượng người chơi trong phó bản《 Thị trấn Siren》 này hẳn là không cao, cho nên giá cả mới thay đổi nhanh đến như vậy.

Ví dụ: Trước đó Bạch Liễu đã dùng máy chiếu 3D và đèn pin công suất cao để lấy được bản đồ trong nhiệm vụ [Bảo tàng tượng sáp Siren], thông thường hẳn là nên dùng ngọn đuốc, nhưng riêng cậu lại chọn những món đồ có tính bền vững, không chỉ nhẹ nhàng qua ải, mà còn vả một cú đau điếng vào cái ngọn đuốc cứ dùng là hao kia.
Giá cả không chênh lệch là bao, người chơi nhất định sẽ ưu tiên mua những đạo cụ có tính bền kia hơn, vì thế giá của ngọn đuốc liền tụt xuống, còn máy chiếu lại tăng lên.

Lần này Bạch Liễu quyết định chơi lại mánh cũ, mục đích của cậu chính là khoảnh khắc này đây, khi đạo cụ [Bong bóng khí] hạ giá, Bạch Liễu sẽ tiết kiệm được cả đống tiền.

Cậu mỉm cười: [Tôi muốn mua một cái bong bóng khí]

[Được, 40 điểm, hân hạnh được phục vụ]

Nhìn thấy Bạch Liễu chuẩn bị mua đạo cụ bong bóng khí, Vương Thuấn, người đã bám theo cậu từ phân khu [Tử vong hài kịch] đến khu [Một người chơi] này tức thì hoang mang tột độ, anh khó hiểu dán sát mặt vào màn hình TV nhỏ.

Sau khi chính thức xác nhận rằng, Bạch Liễu thật sự mua một cái bong bóng khí, Vương Thuấn càng quay cuồng trong mơ hồ hơn: “... Tự dưng cậu ta quay ra mua bong bóng khí làm gì? “
“Nếu tôi nhớ không nhầm, phần còn lại của《 Thị trấn Siren 》 chỉ toàn là truy đuổi chiến đấu trên đất liền, chẳng có khúc nào cần dùng bong bóng khí hết...”

Người bên cạnh phân trần: “Hiện tại Bạch Liễu có nhiều điểm tích lũy, hơn nữa cậu ta cũng không biết phần sau là truy đuổi trên đất liền mà, có khi là định mua một cái đề phòng bất trắc thôi, dù sao cũng không đắt, có mỗi 40 điểm.”

“Cậu ta bây giờ có tới 600 điểm lận, vung tiền mua một cái bong bóng khí cũng tương tự như đang mua một cái bảo hiểm vậy, suy cho cùng thì độ nguy hiểm của rượu mạnh vẫn quá cao.”

Nhưng Vương Thuấn đã đi theo Bạch Liễu từ đầu đến giờ, anh biết con người này chỉ tiêu điểm tích lũy vào những thứ cần thiết.

Lúc trước, Bạch Liễu can tâm tình nguyện mạo hiểm mua rượu mạnh là vì cậu thà chọn phương án có độ nguy hiểm cao mà rẻ, còn hơn là con đường an toàn nhưng lại tốn quá nhiều.
Nhưng bây giờ lại vì lẩn tránh nguy hiểm mà dùng tận gần 50 điểm mua một cái bong bóng khí, cái loại phương thức phòng ngừa bất trắc kiểu này…

Tuy Vương Thuấn không thể lý giải rõ ràng, nhưng anh tin Bạch Liễu sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Thậm chí Vương Thuấn còn có một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, đó là lý do Bạch Liễu chờ tới tận bây giờ mới mua bong bóng khí là vì cậu muốn thao túng giá cả, chờ nó giảm giá rồi mua thì sẽ tiết kiệm được một khoản nhỏ.

Anh vừa nghĩ vừa tự lẩm bẩm.

Bởi vì đang đắm chìm trong dòng suy tư của chính mình, nên âm lượng của Vương Thuấn không hề thấp, mấy câu lầm bầm lầu bầu sau đấy của anh đều bị người bên cạnh nghe không sót một chữ.

Hắn không nhịn được mà lên tiếng phản bác: “Đừng nói là anh đã trở thành fan não tàn gì gì đó của Bạch Liễu rồi nha? Lại còn thao túng giá cả nữa chứ? Cậu ta chỉ là một tay chơi mới, còn chưa qua nổi một cửa nữa kìa, tôi thừa nhận cách chơi của cậu ta có chút thú vị đấy, nhưng cái vụ thao túng giá cả là hơi quá rồi.”
Người kia cảm thán qua loa: “Tôi cảm thấy cậu ta đã trải qua một đêm kinh hoàng như thế, nên giờ sợ tới mơ hồ, vừa thấy có tiền liền mua vài cái đạo cụ bảo mệnh, lúc trước cậu ta dùng rượu mạnh tôi đã cảm thấy độ mạo hiểm có hơi cao…”

Hắn nói xong câu cuối cùng còn chép chép miệng, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ là đánh cược một phen thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm, vậy mà cũng lên được khu [Một người chơi].”

Nói tới đây, trên mặt người nọ lại lộ ra vài phần ghen ghét không sao giấu nổi, hắn dường như cảm thấy, Bạch Liễu có thể lên được khu [Một người chơi] này xác thực cũng có chút thông minh, nhưng phần lớn đều chỉ dựa vào đầu cơ trục lợi mà thắng.

Trên diễn đàn game cũng đang bàn tán sôi nổi về chuyện Bạch Liễu dùng rượu chứa độ cồn cao để gϊếŧ người cá, sau nhiều làn sóng khen ngợi, những lời trào phúng cậu là tên đầu cơ trục lợi dần dần dâng lên.
Giống như người đang đứng phán xét Bạch Liễu hiện tại, trên diễn đàn đa phần toàn là mấy con người ghen ăn tức ở, họ bày tỏ [Để tôi làm thì tôi cũng làm được]:

[Chơi như này thì hay ở đâu hả trời, lúc trước tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng mà có phương án ổn thỏa hơn bày ra ngay trước mặt, tôi ngu gì mà đâm đầu vào con đường mạo hiểm?]

[Haizz, giả bộ lợi hại thôi, cũng không phải lần đầu tiên thấy, bên khu “Tử vong hài kịch” kia thiếu gì mấy thành phần như này?]

[Tôi cười tôi ỉa, mua tận chín bình rượu cơ đấy, dùng bốn bình, năm bình còn lại tính đưa cho lũ người cá uống đấy hở? Những ai đang thổi phồng lên là con hàng này biết tiết kiệm tiền ấy, bơi vào đây để mị nói cho mà nghe, chỗ này tốn tận 81 điểm, so với cái bọt khí kia còn nhiều hơn tận 11 điểm!]
[Xùy, mấy người nhắm mắt tâng bừa đấy hả? Cái kiểu chơi này của cậu ta ấy, ngoại trừ tạo ấn tượng về mặt thị giác ra thì còn được tích sự gì nữa đâu.]

[Còn nữa, cái kiểu người mới vừa nhận được điểm thưởng, rồi chưa gì đã quay ra tậu ngay một cái bong bóng khí, không phải sợ thì là gì, chắc là nhận thấy rượu vẫn không sánh được với bong bóng khí, có bản lĩnh thì đổ rượu xuống đốt tiếp đi, tôi chống mắt lên nhìn coi cậu ta đốt trên đất liền thế nào, lũ tượng sáp người cá có thiêu thế thiêu nữa cũng chẳng xi nhê gì đấy!]