Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 31: Chương 31


Editor: HannahChữ viết thật sự rất đẹp, so với đồng chí nam thì thanh tú một chút nhưng lại so với đồng chí nữ thì nhiều hơn vài phần tùy ý cùng sắc bén.Khi nhìn kỹ Hứa cán sự liền kinh ngạc: “Đây là linh kiện máy kéo? Chú Lưu máy kéo của đội chú...!sửa được rồi?! Chuyện khi nào vậy?”“Sửa được rồi! Chuyện mới hôm qua thôi.” Tâm trạng đội trưởng Tiểu Lưu rất tốt, vẻ mặt đắc ý, một bộ nhà giàu mới nổi.Máy kéo sửa được rồi, thu hoạch vụ thu năm nay đội bọn họ nhất định không thể áp chót.


Hơn nữa thôn bọn họ có hai người lái máy kéo, đến lúc đó thay phiên dùng, không chừng còn có thể tranh vị trí thứ nhất.Đội trưởng Tiểu Lưu còn chưa hoàn toàn từ bỏ Lưu Xuyên Trụ, chủ yếu Lâm Ái Thanh là một cô gái yêu kiều đến từ trong thành, đội trưởng Tiểu Lưu còn sợ đến lúc thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi, cô làm không nổi, nhất định phải để Lưu Xuyên Trụ chống đỡ, Lưu Xuyên Trụ cũng coi như là có ưu thế nhất trong thôn bọn họ.Mắt thấy sắp đến mùa vụ, lãnh đạo công xã cũng đau đầu vấn đề máy kéo của thôn Bạch Than Bình.

Máy kéo không sửa được thật sự quá ảnh hưởng đến sản xuất, vấn đề là ở chỗ bọn họ cũng không tìm được ai có thể sửa máy kéo, công xã đã mở họp nhiều lần chính là vì chuyện máy kéo.Đội trưởng Tiểu Lưu và Hứa cán sự bên này nói chuyện hăng say, thư ký công xã vừa lúc đi ngang ngoài cửa, bước chân ngừng lại, vừa hay nghe thấy rõ ràng, sự vui mừng trên mặt không giấu được: “Thật sửa được rồi? Lão Lưu, việc này không thể đùa.”“Thư ký Chiêm!” đội trưởng Tiểu Lưu vội vàng chào hỏi, nhanh chóng đưa tay tiếp nhận thuốc lá thư ký đưa và bắt tay với thư ký “Tôi cũng đang định bảo với ngài chuyện này trong cuộc họp đây.

Thôn chúng tôi không phải mới đến ba thanh niên trí thức sao, vừa hay trong đó có một cô gái đến từ xưởng dệt bông của tỉnh ta, cha cô ấy rất lợi hại, là ....”Hứa cán sự đã nghe đội trưởng Tiểu Lưu nói với hắn một lần rồi, lắc đầu bật cười, chờ hắn nói xong thì đẩy đơn xin gửi mua kia tới, thư ký Chiêm nhìn kỹ cũng không nói sẽ mở cuộc họp xem xét mà kêu Hứa cán sự đưa bút ký tên vào tờ đơn kia.“Nhân tài như vậy chúng ta phải đối đãi thật tốt, nhất định đưa ra ưu đãi thích hợp, nhất định phải giữ lại nhân tài.” Tình hình của trạm máy móc nông nghiệp không ai rõ ràng hơn thư ký Chiêm, hắn e rằng sau này thanh niên trí thức Lâm kia sẽ còn có tác dụng, nhiều lần giao cho đội trưởng Tiểu Lưu phải chăm sóc Lâm Ái Thanh thật tốt.Chuyện này không cần thư ký Chiêm nói, đội trưởng Tiểu Lưu tất nhiên sẽ để bụng, bản thân hắn cũng tự cân nhắc không ít.


Lâm Ái Thanh ở đội sản xuất bọn họ, đó chính là bảo bối nha, sau này đừng nói đội sản xuất của mình mà lúc đội sản xuất khác muốn nhờ đến Lâm Ái Thanh thì còn phải đến cầu hắn còn nhiều lắm đấy.Nhưng mà được một lời khẳng định của thư ký Chiêm, trong lòng đội trưởng Tiểu Lưu càng có dự định.Việc biết lái máy kéo với việc vừa biết sửa máy kéo vừa biết lái máy kéo là không giống nhau, cần phải thêm nhiều trợ cấp hơn cho người lái máy kéo trong đội mới được.

Quay về họp với kế toán xem xét xem trợ cấp này thêm nhiều ít mới thích hợp.Lâm Ái Thanh không biết phúc lợi của mình lại tăng lên, sau khi cô về chỗ ở của thanh niên trí thức dọn dẹp một chút thì viết thư cho cha Lâm.Trước tiên giải thích vì sao cần linh kiện vội như vậy, rồi đem chuyện mình đã sửa được máy kéo và lên làm người lái máy kéo trong thôn, sau đó cẩn thận nói với cha Lâm sau này mình không cần xuống đất làm việc nữa, để mọi người yên tâm.Lúc cha Lâm nhận được thư của Lâm Ái Thanh, mẹ Lâm đến lượt nghỉ ở nhà, đang sắp xếp gửi một ít đồ ăn qua cho Lâm Ái Thanh.Lâm Vệ Hồng nhìn thoáng qua liền ra ngoài, chỉ là một ít đồ ăn mà thôi, nhiều lắm là thêm mấy tờ phiếu và một ít tiền.


Kiếp trước cô cũng nhận được, ở nông thôn rất khổ, gửi cho Lâm Ái Thanh ít đồ cũng không có gì, chỉ cần nó không trở về là được..