Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 19: Chương 19


Editor: HannahÁnh mắt Mãn Nữu nhìn Lâm Ái Thanh không khác lắm với Từ Hướng Dương, ánh mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái.“Ái Thanh, cô thật lợi hại.”Thanh niên trí thức bất hòa là chuyện thường, đừng nói cãi nhau, đánh nhau cũng có.


Bình thường thì người chủ động gây sự sẽ châm chọc, người bị gây sự thường sẽ chỉ biết khóc, không nghĩ tới hôm nay có ngoại lệ.Lâm Ái Thanh bị cô ấy nói vậy hơi mờ mịt, cô không cảm thấy mình lợi hại chút nào, gặp loại chuyện này phản ứng như cô mới là bình thường nhất, chẳng lẽ để mặc Trần Ái Đảng nói bậy bắt nạt sao?“Nhưng mà anh ta là ai vậy?” Mãn Nữu nhìn Lâm Ái Thanh, trong ánh mắt vẫn lóe ánh sáng như trước, chẳng qua ý vị lại thay đổi.Lực chú ý của Từ Hướng Dương vẫn ở trên người của Lâm Ái Thanh, mãi vẫn chưa dịch chuyển.Từ khi nào đã bắt đầu thích Lâm Ái Thanh chứ?Từ Hướng Dương cẩn thận suy nghĩ, hình như là từ tiểu học, lúc hắn bị bọn nhỏ ở xưởng sắt thép ức hiếp, cô đi ngang qua giúp hắn mắng những kẻ đó chạy đi.

Kỳ thật lúc đó rất mất mặt, đặt biệt là sau đó biết được Lâm Ái Thanh còn nhỏ hơn hắn hai tuổi.Từ Hướng Dương rất khó đối mặt được chuyện này, cho đến khi Lâm Ái Thanh lên cấp ba có mấy lần cô đến lớp của bọn họ đưa cơm trưa cho Lâm Vệ Hồng, hắn mới bắt đầu chú ý đến cô lần nữa.Lâm Ái Thanh lớn lên thật xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt, trong các con cháu học cấp hai rồi lên tới cấp ba, đại diện học sinh mới phát biểu trong lễ khai giảng chính là cô, Từ Hướng Dương mơ hồ nhớ rõ, là đứng đầu toàn khóa.Lần đầu tiên cô đến đưa cơm cho Lâm Vệ Hồng, đã làm cho các anh em lớp bọn họ chú ý, nhưng mà bình thường Lâm Ái Thanh mặt không biểu tình, rất ít nói, rất khó dỗ, hình như cô cũng không hiểu vì sao các bạn học của chị cứ xuất hiện trước mặt cô, mỗi lần cô đều cau mày tránh ra, sau thì dứt khoát không tới nữa.Bạn của cô cũng không nhiều lắm, chỉ có hai ba người thường xuyên chơi chung, cũng chỉ có lúc ở cùng những người bạn đó mới có thể thấy biểu tình cô tương đối hoạt bát.Nhưng mà cô bé kỳ quái tính tình hơi quái gở như vậy ở trong mắt Từ Hướng Dương lại đáng yêu hết mức.Nhưng yêu thích của thiếu niên thường giấu ở trong lòng, có đôi khi chính bản thân cũng không chú ý đến.

Kiếp trước căn bản Từ Hướng Dương không cảm giác được mình thích Lâm Ái Thanh, cho đến khi Lâm Ái Thanh kết hôn sinh con.Kiếp này...Là bởi vì đột nhiên Lâm Vệ Hồng tìm hắn, nói Lâm Ái Thanh phải xuống nông thôn, nói không chừng sẽ lấy chồng ở nông thôn luôn thì hắn mới cảm thấy không đúng, sau đó mới ý thức được tâm ý của mình.Đương nhiên chuyện kiếp trước Từ Hướng Dương khẳng định không biết cho nên mặc dù chán ghét Lâm Vệ Hồng chơi xấu hại Lâm Ái Thanh xuống nông thôn nhưng hắn cũng chỉ nghĩ Lâm Vệ Hồng ích kỷ, căn bản không nghĩ nhiều.


Ngược lại cảm thấy Lâm Vệ Hồng làm chuyện này cũng không tệ lắm, để hắn kịp thời thấy rõ tâm ý của mình, còn có cơ hội nước chảy đá mòn.“Ái Thanh, chuyện là, tôi đến đưa thịt cho em.” Thấy Lâm Ái Thanh nhìn mình, lỗ tai Từ Hướng Dương lặng lẽ đỏ lên, theo bản năng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng.Nói rồi nhanh chóng đưa chân thỏ trong tay cho Lâm Ái Thanh nhìn.Thỏ hoang ở bên này không ít, đặc biệt là trong núi bởi vì thỏ thích đào hang lại ăn hoa màu, cơ thể cũng nhỏ nên căn bản không dễ chia.


Bình thường khi bắt được những con thú nhỏ như con thỏ này thì ai bắt được thì thuộc về người đó, không tính vào của công.“Anh đem về ăn đi, tôi không cần.” Thái độ Lâm Ái Thanh đối với Từ Hướng Dương vẫn như trước, không hề dịu giọng.Lòng Từ Hướng Dương hơi hụt hẫng nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, hắn muốn nói gì đó nhưng phát hiện trong lòng trống rỗng, căn bản tìm không ra lời nói, dứt khoát đi một bước tính một bước, nhét dây cỏ vào tay Lâm Ái Thanh.“Em cứ coi như vì mọi người đều đến từ xưởng dệt bông, cho em thì em cứ nhận, giúp đỡ lẫn nhau, em đừng nghĩ nhiều.”Nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, Lâm Ái Thanh đuổi theo hai bước nhưng lấy tốc độ kia của Từ Hướng Dương, cô có lấy hết sức bú sữa ra cũng không đuổi kịp, mới đuổi theo tới cửa viện đã không thấy bóng dáng đối phương.Chỗ ngã rẽ của bức tường, Từ Hướng Dương cúi mặt xuống, Từ khóe mắt đến đuôi mày đều lộ vẻ không vui..