Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 39: 39 Một Ăn Mười


Chỗ lão George mang đám người Trình Hào tới, là một chỗ ăn chơi cỡ lớn.

Chỗ ăn chơi này chia tổng cộng thành vài tầng, bên trong có cung cấp đủ thứ có thể chơi đùa, từ rạp chiếu phim đến sòng bạc, từ quán bar đến phòng bi-a, đầy đủ mọi thứ.

Dưới tầng ngầm của tòa nhà, còn có một miếng đất rất lớn, có thể tiến hành thi đấu quyền anh.

Ngày hôm nay ở đây, có rất nhiều cuộc tranh tài được tiến hành, đương nhiên, trong đó được người ta chú ý nhất, là trận đấu của người mới Bart khiêu chiến Trâu Điên.

Trình Hào cũng rất chờ mong cuộc tranh tài này, đồng thời cũng có chút đồng tình với Trâu Điên.

Một tay đấm nổi tiếng, bị người mới khiêu chiến rồi thất bại, cũng đã rất thảm, kết quả còn ném mặt mũi trên đài như vậy.

Trình Hào muốn nhắc nhở Trâu Điên một chút, bảo hắn đừng nhét đồ trong quần của mình.

Nhưng đây là không thể, đầu tiên là anh vừa đến nên sẽ không có cơ hội nói chuyện với Trâu Điên, thứ hai...!Nếu anh thật sự nói như thế với Trâu Điên, sợ là Trâu Điên còn chưa đối chiến với Bart, đã đánh anh một trận trước!
Trình Hào cũng không muốn bị Trâu Điên đánh.

Trình Hào nghĩ gì lão George không biết, hắn rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng mang đám người Trình Hào vào trong một cái phòng nhỏ dưới tầng ngầm.

Lô ghế riêng ở bên cạnh sân đấu.

Vị trí của bọn họ được nâng lên, phải đi cầu thang lên lầu, mà phía dưới là khu bán rượu cùng khu bán thực phẩm, ở trong phòng khách như vậy, có thể nhìn thấy võ đài thi đấu ở chính giữa căn phòng, tầm nhìn rất tốt.

Mà nơi này cũng không được hoan nghênh cho lắm, dù sao thì mọi người vẫn hi vọng có thể cách các tay đấm gần một chút, càng gần càng tốt.

Nơi này âm thanh rất vang dội, lão George nói chuyện đều phải gào: "Chết tiệt, những người kia làm hỏng hết những đồ chơi chạy bằng điện rồi! Trẻ con không thể chơi ở bên ngoài, chỉ có thể đợi ở chỗ này!"
Nơi này kỳ thực cũng không tồi, Trình Hào không muốn để cho Danny nhìn thấy mấy thứ quá mức đen tối, nhưng nghĩ tới việc Danny sống từ nhỏ ở xã khu nghèo, lúc đói bụng còn ở trong nhà hoang, lại cảm thấy không cần quá nghiêm khắc.

Chỉ cần anh bảo vệ tốt Danny, không cho Danny bị thương là được.

"Những tên kia càng làm càng thụt lùi, chỉ biết mở rộng sòng bạc!" Lão George còn đang oán giận, một bên oán giận, một bên gọi nhân viên phục vụ tới, muốn ăn một chút.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên rất nhanh, có một đĩa khoai tây chiên lớn, còn có xương sườn nướng, bánh ngô, cánh gà chiên, bánh quy cùng kem, hắn còn gọi sữa bò cùng rượu.

Phí lô ghế riêng, tiền đồ ăn, còn phải trả một phần tiền thuế và tiền boa, tính gộp lại, phải hơn một trăm đôla Mỹ.


Trước kia Trình Hào không để ý đến món tiền nhỏ này, nhưng gần đây anh rất nghèo, cho nên nhìn thấy lão George trả tiền xong, âm thầm cảm thán lão George thật sự là người có tiền một phen.

Lâm Vũ Tầm thì lại siết chặt túi trên tay.

Lần này ra ngoài, Lâm Vũ Tầm đem theo tất cả tiền của bọn họ.

Bọn họ đều không ở nhà, để tiền ở trong nhà không chừng bị người khác ăn cắp, vẫn nên mang ở trên người thì tốt hơn, cũng có thể mua một ít đồ cần thiết.

Bọn họ có khoảng một ngàn đồng, cậu đã cảm thấy rất nhiều, kết quả hiện tại, lão George tiện tay vung một cái, một trăm đôla Mỹ liền bay ra ngoài.

Lâm Vũ Tầm có chút xấu hổ.

Cũng chỉ có hai người Danny cùng Claude hoàn toàn không chú ý đến điểm này, lúc này bọn họ đang chia nhau ăn thức ăn trên bàn, từng người ăn đặc biệt vui vẻ.

Những đồ ăn này mùi vị đều rất giống nhau, sữa bò thậm chí cũng không phải sữa tươi, mà là dùng sữa bột pha, nhưng trước đây bọn họ không có cơ hội ăn đồ ăn vặt như vậy.

Danny uống một ngụm sữa bò, ăn một miếng bánh quy, vui vẻ tới mức đôi mắt đều nheo lại, còn Claude, cậu ta chuyên môn chọn thịt mà ăn.

Lão George nhìn thấy cậu ta ăn, mắng một tiếng, sau đó lại gọi hai cái đùi gà nướng, cho cậu ta cùng Trình Hào mỗi người một cái: "Hai người các cậu ăn đùi gà nướng đi, để đồ ăn vặt cho bọn trẻ!"
"Cám ơn ông, lão George." Trình Hào nói.

"Cám ơn ọng, lão George." Claude học theo Trình Hào nói.

Chờ bọn họ dàn xếp xong, lão George liền rời đi, bảo là muốn đi tìm mấy người bạn cũ.

Chờ lão George đi, Lâm Vũ Tầm hỏi Trình Hào: "Trình Hào, tôi nhìn thấy có người đặt cược...!Anh thật sự cảm thấy Bart sẽ thắng sao?"
"Tôi cảm thấy Bart sẽ thắng...!Đặt cược thực sự là ý kiến hay, cậu dự định đặt cược bao nhiêu?" Trình Hào hỏi Lâm Vũ Tầm.

"Năm đồng." Lâm Vũ Tầm nói, cậu dự định lấy tiền mà cậu thắng từ trước đến giờ, lấy ra năm đồng đặt cược vào Bart.

Có thể thắng là tốt nhất, thua cũng không đến nỗi không chịu đựng nổi.

Trình Hào nói: "Năm đồng quá ít! Cậu lấy ra năm trăm đồng, tôi giúp cậu đi đặt cược."
"Năm trăm đồng?" Lâm Vũ Tầm hít vào một ngụm khí lạnh, toàn bộ gia sản của bọn họ cũng chỉ có một ngàn đồng!
"Không có chuyện gì đâu, không phải là không tiêu hết toàn bộ sao?" Trình Hào nói: "Hơn nữa năm trăm đồng đối với tôi mà nói, chỉ cần một tháng là có thể kiếm về."

Trình Hào hiện tại đã cực kỳ xác định, cuộc tranh tài này chính là trận mà Bart viết trong tự truyện kia.

Nếu như vậy, Bart nhất định sẽ thắng.

Đương nhiên, cũng có thể xảy ra bất ngờ, cho nên anh không đem toàn bộ số tiền của mình ra đặt cược, lấy ra năm trăm đồng là được rồi.

"Được." Lâm Vũ Tầm cho Trình Hào năm trăm đồng.

Cậu tin tưởng ánh mắt của Trình Hào.

Trình Hào để Lâm Vũ Tầm ở lại trong phòng khách, mình đi ra ngoài tìm được chỗ tập trung.

Phương pháp đặt cược ở nơi này, không giống với chỗ của lão George.

Trình Hào vừa đi qua, liền thấy bên kia nhằm vào cuộc tranh tài này, đặt ra vài điểm đặt cược.

Trâu Điên Ngưu đạt được thắng lợi trong vòng ba phút, là một ăn hai.

Cũng chính là đặt cược mười đồng, nếu như Điên Ngưu thật sự thắng trong vòng 3 phút, sòng bạc sẽ trả cho người đặt cược cả gốc lẫn lãi tổng cộng mười hai đồng.

Ngoài ra, còn có Điên Ngưu đạt được thắng lợi trong vòng ba đến sáu phút, một ăn năm, Điên Ngưu đạt được thắng lợi trong vòng sáu đến chín phút là một ăn hai, ngoài ra còn có thêm nhiều lựa chọn khác
Trận quyền anh này cũng không phải chính quy, cũng không phải thi đấu theo hiệp, mãi cho đến khi có người ngã xuống mới coi như kết thúc, mà hiện tại...!người đặt cược Trâu Điên có thể thắng trong vòng 3 phút là nhiều nhất.

Mà tỷ số cao nhất, một ăn mười "Bart thắng", trên căn bản không ai đặt cược.

Trình Hào không chút do dự mà đặt cược năm trăm nguyên, đánh cược Bart thắng.

"Cậu muốn đánh cược Bart thắng? Cậu điên rồi sao?"
"Cái tên Bart kia chỉ là một tiểu tử ngông cuồng mà thôi!"
"Tuy rằng năm trăm đôla Mỹ không nhiều, nhưng tiểu tử, cậu ném tiền như thế sẽ không bị ba ba của cậu đánh chứ?"
...!
Ở chỗ đặt cược, có người chế giễu Trình Hào.


Trình Hào không lên tiếng, chẳng qua là cảm thấy người nơi này, thật sự rất có tiền.

Ở đây, năm trăm đôla Mỹ không coi là nhiều...!
Nhưng mà cũng đúng, người nơi này đặt cược, trên căn bản đều đặt cược mấy trăm, ngay cả đặt cược một ngàn hai ngàn cũng không phải là không có, so sánh cùng người ở đây, khách trong quán bar của lão George, tất cả đều là nghèo rớt mồng tơi.

Trình Hào chưa nhiều lời với bọn họ, anh đặt cược xong liền rời đi, đi một đoạn, lại quay đầu lại nhìn chỗ đặt cược.

Sòng bạc thật sự rất lợi hại, cũng tuyệt đối sẽ không lỗ, bọn họ có nhiều lựa chọn đặt cược tốt như vậy, cuối cùng bất kể thế nào, nhà cái cũng sẽ không thua.

Trình Hào đặt cược trở về, liền thấy lão George.

Lão George nhìn thấy anh, giọng rất lớn: "Cậu chạy đi đâu! Nhanh chuẩn bị một chút, trận thi đấu của cậu sắp bắt đầu!"
"Ngay đây!" Trình Hào đem bằng chứng đặt cược đưa cho Lâm Vũ Tầm, sau đó nắm lấy cái đùi gà nướng kia, gặm sạch sẽ phần còn lại.

Lão George bất mãn mà nhìn cậu: "Lát nữa còn phải cân cậu biết không? Cậu sẽ cùng người có cân nặng tương tự thi đấu! Ông trời ơi, cậu đúng là điên rồi, những lúc như thế này còn ăn!"
Trình Hào yên lặng mà nuốt xuống miếng thịt cuối cùng.

Anh dặn Claude không được đi, lại để cho Lâm Vũ Tầm trông chừng Danny, lúc này mới cùng lão George rời đi.

Lão George đưa Trình Hào đến chỗ chờ của nhóm võ sĩ, nói: "Cậu chờ ở đây! Tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt, cho nên tôi đi trước, tạm biệt!"
Nói xong, lão George trực tiếp đi mất.

Trình Hào biết hắn lo lắng cho đám người Claude, giơ tay lên nói: "Tạm biệt! Lão George!"
Mà một tay đấm ở chung một chỗ với Trình Hào, cảm thấy hành vi của lão George bất khả tư nghị: "Này, người anh em, đó là người đại diện của cậu à?"
Trình Hào nói: "Đúng, đó là người đại diện của tôi."
"Hắn ta vứt cậu ở đây rồi đi..." Người kia đồng tình nhìn Trình Hào.

"Tôi có thể tự mình xử lý tốt." Trình Hào cười cười, nhưng mà trên thực tế cũng không cần anh xử lý cái gì, rất nhanh, liền có một người da đen cầm một quyển vở và một cây bút tới đây, hắn vừa đến đã nói với Trình Hào: "Chính là cậu, người da vàng duy nhất, cậu là người lão George mang đến nhỉ? Ông ta bảo tôi trông cậu một chút! Cậu mau tới đây!"
"Cảm ơn!" Trình Hào nói cám ơn, thuận theo mà đi qua.

Sau đó, anh liền bị mang đi cân nặng.

"140 pound!" (pound là đơn vị đo trọng lượng của Anh, Mỹ.

Một pound bằng 453,5 kg)
Người cân nói, sau đó Trình Hào liền bị sắp xếp một đối thủ, không chỉ như vậy, chẳng mấy chốc nữa anh sẽ lên đài so tài.

Những tiểu tử như bọn họ, sẽ so tài trước khi trận thi đấu giữa Bart cùng Trâu Điên bắt đầu.

Trình Hào bắt đầu làm nóng người, thuận tiện quan sát người chung quanh, cùng với đối thủ của mình.


Tay đấm lần này cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ mười mấy, mà đối thủ của anh, là một người da đen thân cao tầm một mét bảy.

Người da đen này thoạt nhìn rất cường tráng, nhưng Trình Hào hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi.

Claude thân hình không cao, cũng chỉ tầm 1 mét bảy, nhưng cậu ta nặng tới hai trăm pound.

Từng gặp qua Claude hai trăm pound, lại nhìn cái người chỉ có 140 pound, Trình Hào liền cảm thấy hắn có chút không đáng chú ý.

Phải biết, đối thủ của anh ở quán bar lão George, trên căn bản tất cả đều vượt quá 150 pound, một trăm bảy mươi, tám mươi pound cũng không có thiếu.

Lúc anh cùng Carpenter đối chiến quả thật bị Carpenter đánh cho rất thảm, nhưng Carpenter có hơn 200 pound!
Trình Hào chỉ để ý điều chỉnh trạng thái của mình.

Mà đối thủ của anh, cũng không nói chuyện với anh, đồng dạng đang điều chỉnh trạng thái.

Trình Hào bên này làm chuẩn bị, một bên khác, lão George cũng đã biết đối thủ của anh là ai, là bạn của hắn để một nhân viên phục vụ chạy tới nói cho hắn biết.

Nhận được tin tức, lão George gật đầu, không nói gì nữa.

Lâm Vũ Tầm hỏi: "Trình Hào sắp so tài, có thể đặt cược không? Tôi muốn đặt anh ấy thắng."
Lão George nhìn Lâm Vũ Tầm một cái: "Không cần suy nghĩ, tôm tép nhỏ như vậy thi đấu, sòng bạc sẽ không gầy sòng."
Lâm Vũ Tầm chỉ có thể bỏ qua, rồi lại có chút đứng ngồi không yên.

Lão George nói: "Trình Hào không có việc gì, cậu uống chút sữa bò đi."
Lâm Vũ Tầm uống một ngụm sữa bò.

Lão George lại nói: "Ăn thêm một chút gì đi!"
"Cảm ơn." Lâm Vũ Tầm nói cám ơn, cầm một cọng khoai tây chấm tương cà ăn.

Cậu cũng không phải rất đói, cũng không ăn đồ trên bàn.

Trình Hào đánh xong nhất định sẽ muốn ăn, giữ lại cho Trình Hào tốt hơn.

Lão George cũng không nói, hắn nhìn về phía võ đài, mặt lộ vẻ mong đợi.

Nhưng mà ra trận trước tiên, cũng không phải Trình Hào, mà là một đôi khác.

Lão George thấy thế, liền giảng giải cho Claude, Claude "Ừ" mà đáp lời, cũng không biết nghe hiểu không.

Rốt cuộc, Trình Hào ra sân..