Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 18: 18 Đắp Chăn


Giọng chủ nhà trọ vang dội như tiếng sấm, ầm ầm ầm phá vỡ bầu trời đêm, ngay sau đó, lại có nhiều tiếng “sấm” vang lên —— hắn nổi giận mắng thao thao bất tuyệt.

Trình Hào không dám tiếp lời, làm bộ không nghe thấy.

Anh cũng muốn sửa cửa, mà loại cửa sắt này, tấm sắt đã biến hình, muốn sửa tốt hoàn toàn là không có khả năng, trừ phi đổi một tấm… Nhưng anh không có tiền.

Cho dù hiện tại anh có ba mươi lăm đồng tiền, phỏng chừng cũng không đủ mua một tấm cửa cuốn.

Hơn nữa cái cửa này cũng không phải là không thể dùng, chỉ có thể để đó đã.

Trình Hào nhỏ giọng nói với Lâm Vũ Tầm: “Tôi mua hamburger về, hai người ăn đi.


Khóe miệng Lâm Vũ Tầm cong cong.

Sau khi Trình Hào đi làm việc, cậu vẫn luôn rất bất an.

Nơi này của cậu không có thứ gì, cậu sợ Trình Hào sẽ rời đi, cũng không bao giờ về nữa.

Thậm chí cậu còn không nhịn được nghĩ đến hướng xấu, ví dụ như ngày hôm nay Trình Hào thấy được dáng vẻ làm công của cậu, không chịu được bộ dạng của cậu, cho nên bỏ đi.

Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn bị ghét bỏ, cũng từng bị vứt bỏ.

Lúc trước cũng bởi vì cha cậu không có tiền, nên cuối cùng mẹ cậu rời khỏi bọn họ.

Cậu rất bất an, cho nên sau khi cùng Danny ăn xong cơm tối xong, liền một mực chờ đợi Trình Hào trở về.

Lúc Trình Hào ở nhà, sẽ thừa dịp sau bữa cơm chiều dạy cậu tiếng Trung, dạy Danny tiếng Anh, còn có thể chơi với Danny.

Trong cái phòng nhỏ này, tràn ngập tiếng cười cười nói nói, nhưng khi Trình Hào không ở, nơi này cũng trở nên đặc biệt quạnh quẽ.

Cậu biết dạy Danny tiếng Anh thế nào, nhưng không biết phải chơi với Danny ra sao, dù sao trước đây chưa hề có ai chơi đùa với cậu.

Trước khi Trình Hào xuất hiện, ngoại trừ cho Danny được ăn được mặc, thì không biết phải làm gì với Danny, cho dù là hiện tại, cậu cũng không biết phải gần gũi với Danny ra sao.

Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cửa cuốn, may là, mới hơn chín giờ, Trình Hào đã trở lại.

Lúc này nhìn thấy Trình Hào bởi vì lời của chủ nhà trọ nên đè thấp âm thanh như vậy, dáng vẻ lén lén lút lút, Lâm Vũ Tầm không biết tại sao, đột nhiên muốn cười, tâm tình cũng trở nên sáng sủa.

Vào lúc này, lực chú ý của Danny cũng đã nằm trên cái túi đựng hamburger.


Tuy rằng nó mất đi thính lực, nhưng khứu giác phi thường nhạy bén, mà hamburger hôm nay, thật sự quá thơm rồi!
Trình Hào lấy ra hai cái hamburger, cho bọn họ một người một cái.

Trên đường trở về, anh vẫn luôn ôm hamburger vào trong ngực, hiện tại hamburger này còn nóng hầm hập, vừa vặn thừa dịp nóng mà ăn.

Danny lấy hamburger, cắn một miếng, cao hứng đến mức đôi mắt đều híp lại.

Lâm Vũ Tầm lại không vội vã ăn, cậu thậm chí có chút không biết làm sao.

Hamburger như thế này cũng phải tầm ba mươi cent một cái, trước đây, cũng chỉ khi có sinh nhật cha mới mua cho cậu ăn…
Ngược lại là mẹ cậu, bình thường cũng sẽ mua để ăn, nhưng bà thường tự mình ăn trước, còn bao nhiêu thì cho Danny, cậu không được ăn.

Hiện tại Trình Hào cho cậu ăn hamburger, cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Trình Hào thúc giục: “Nhanh ăn đi.


“Anh ăn đi, tôi không đói bụng…” Lâm Vũ Tầm nói.

“Ăn đi, còn nữa mà, hơn nữa trên đường trở về, tôi đã ăn sáu cái.

” Trình Hào nói.

Lâm Vũ Tầm khiếp sợ nhìn Trình Hào, cho dù Trình Hào tìm được công việc, dưới cái nhìn của cậu, một lần mua mười cái hamburger cũng có chút khó mà tin nổi… Trình Hào lừa cậu sao?
Trình Hào nói: “Là khách đưa cho tôi, ông ta làm rơi bóp tiền bị tôi nhặt được sau đó trả lại, ông ta liền mua mười cái hamburger đưa cho tôi coi như cám ơn.


Trình Hào cũng không tính để Lâm Vũ Tầm biết chuyện mình đánh quyền, dù sao anh đánh là Hắc quyền, rất nguy hiểm.

Giống như việc anh không muốn để cho Lâm Vũ Tầm đi làm việc quét tước, Lâm Vũ Tầm hơn nửa cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh đi đánh quyền.

Nhưng tạm thời anh chỉ có phương pháp kiếm tiền này, anh cũng thích phương pháp kiếm tiền này… Cũng chỉ có thể lừa gạt Lâm Vũ Tầm.

“Đúng rồi, ngày hôm nay tôi đã dự chi tiền lương một tuần.

” Trình Hào đem ba mươi lăm đồng kia lấy ra đưa cho Lâm Vũ Tầm.

Bên nước Mỹ phát lương, đặc biệt là phát cho tầng chót, đều phát theo tuần.

Trình Hào cảm thấy, hẳn là bọn họ không thể không làm như vậy, người nơi này có thói quen tiền vừa tới tay lập tức tiêu hết, nếu phát tiền theo tháng, rất nhiều người sẽ phải chịu đói nửa tháng!
“Thật nhiều!” Lâm Vũ Tầm có chút giật mình: “Sao bọn họ lại trả trước tiền lương?” Chuyện này quả thật là không có khả năng lắm… Theo lý mà nói, mới vừa vào thường bị giữ tiền lương một tuần.


“Đại khái là bởi vì tôi nhìn rất đẹp trai? Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, đã có người cảm thấy tôi phục vụ tốt, khen ngợi tôi, ông chủ cũng rất thích tôi.

” Trình Hào ăn nói bừa bãi.

Thật ra ngày hôm nay anh toàn bị người ta mắng… Mà cái này không cần nói cho Lâm Vũ Tầm.

Nghe Trình Hào nói như vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Vũ Tầm là gật đầu.

Cậu cũng cảm thấy dung mạo Trình Hào rất được, khí chất càng tốt hơn, một người như vậy, cùng những người da đen kia đứng chung một chỗ, nhất định sẽ hạc đứng trong bầy gà, người khác cho tiền boa là bình thường.

Nếu cậu có tiền, cũng vui vẻ cho Trình Hào thêm một chút.

Nhưng sau đó, tim cậu liền nâng lên.

Từ nhỏ cậu đã sống ở xã khu nghèo, quá rõ bề ngoài tốt ở đây đại biểu cho cái gì, hơn nữa chỉ cần có bề ngoài tốt, không quan trọng giới tính.

Thậm chí đàn ông đẹp trai, rất có thể sống thoải mái hơn cả phụ nữ đẹp.

Trình Hào thật sự rất dễ nhìn, lại là người da vàng hiếm thấy…
Lâm Vũ Tầm nhất thời lo lắng, sợ Trình Hào sẽ chịu thiệt.

Trình Hào cũng không biết cậu đang xoắn xuýt, anh nói: “Được rồi, chúng ta ăn đồ ăn đi, ăn xong rồi nhanh đi ngủ.


Ngày hôm nay anh đánh một hồi, cảm giác cũng đã trở về, còn phát hiện vết thương của mình nhẹ hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Cũng phải, nguyên chủ bị chọc vào trên bụng, máu thì chảy nhiều hơn thật, nhưng tốt xấu gì thì cũng không thương tổn đến gân cốt, nuôi khỏe cũng tương đối nhanh.

Trình Hào cảm thấy, bắt đầu từ ngày mai, mình phải tiến hành huấn luyện, anh cũng nhất định phải huấn luyện, bằng không, anh rất khó thắng được các trận quyền anh sau.

Bây giờ, bọn họ ăn xong, liền đi ngủ sớm một chút.

Lâm Vũ Tầm cùng Danny mỗi người ăn một cái hamburger.

Hamburger mà Trình Hào mang về là ở quán nhỏ ven đường, so với hamburger gà rán mà anh ăn ở Trung Quốc đời trước phải lớn hơn một vòng, cho dù là một người đàn ông trưởng thành, ăn một cái cũng đủ no rồi, kết quả, một đứa trẻ như Danny, có thể ăn hết sạch, Lâm Vũ Tầm cũng không lãng phí một chút nào.

Mỹ thực quả nhiên có thể khiến người ta mở rộng khẩu vị.

Chỉ là, đem đồ ăn người khác chán ngấy làm mỹ thực, hai người này cũng rất đáng thương.


Lâm Vũ Tầm ăn sạch hết hamburger, lại không chịu lấy ba mươi lăm đồng mà Trình Hào đưa, nhất định muốn đem tiền trả lại cho Trình Hào.

Trình Hào chỉ có thể nói: “Tiền này coi như là tiền sinh hoạt phí của tôi cùng tiền thuê nhà, cậu không chịu nhận, là không muốn tôi ở nơi này à?”
Lâm Vũ Tầm thu tiền ngay lập tức.

Sau khi rửa mặt, ba người liền lên giường ngủ.

Giường 1m60 nằm ba người, có chút chen lấn, cũng may tư thế ngủ của ba người bọn họ cũng không tệ, không có ảnh hưởng lẫn nhau.

Trước kia, Trình Hào nằm xuống liền ngủ, nhưng ngày hôm nay thì không.

Tuy rằng trận đấu kia đã kết thúc, nhưng anh vẫn rất phấn khởi, trong lúc nhất thời có chút ngủ không được, bắt đầu cân nhắc chuyện sau này.

Anh đã kiếm được tiền, nhưng anh cũng không bảo Lâm Vũ Tầm không đi làm, dù sao toàn bộ gia sản của anh chỉ có ba mươi lăm đồng, không có sức làm như vậy, hơn nữa để Lâm Vũ Tầm không làm việc đi học ở cái trường hỏng bét kia, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Nhưng anh cũng không thể không làm gì…
Buổi tối đó, Trình Hào suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm giác được Lâm Vũ Tầm ngủ ở chính giữa nhích lại gần phía mình.

Ngày này có chút lạnh, cho nên bọn họ đắp chăn, Trình Hào đắp một cái, hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny đắp một cái.

Bây giờ thấy Lâm Vũ Tầm nhích đến, người vốn nằm thẳng tắp còn rúc thành một đoàn, Trình Hào cho là cậu lạnh, liền vươn tay xốc chăn mình lên, trùm lên mặt chăn của Lâm Vũ Tầm cùng Danny.

Trình Hào làm xong, liền an tâm ngủ, lại khiến Lâm Vũ Tầm sợ hết hồn.

Cậu không ngờ Trình Hào còn chưa ngủ.

Cũng may sau khi đắp chăn, Trình Hào không có động tĩnh, Lâm Vũ Tầm không nhúc nhích nằm một lúc, cuối cùng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau là thứ bảy, trường học không lên lớp, cũng không có bữa sáng cùng cơm trưa miễn phí để ăn.

Trình Hào cảm thấy rất đáng tiếc, tiền của bọn họ không nhiều, cho nên anh rất tình nguyện ăn đồ ăn miễn phí, nhưng đáng tiếc hiện tại không có…
Cuối cùng Trình Hào đem hai cái hamburger còn lại đêm qua chia làm ba phần, lại lấy ra thêm bánh mì Lâm Vũ Tầm mua ngày hôm qua, ăn cùng Lâm Vũ Tầm và Danny.

Tối hôm qua Danny cùng Lâm Vũ Tầm ăn hamburger trước khi ngủ nên vẫn chưa đói, cho nên sáng sớm ăn hơn một nửa cái hamburger là đủ rồi, bánh mì mua thêm ngày hôm qua, kỳ thực đều tiến vào bụng Trình Hào…
Ăn uống no đủ, Trình Hào liền nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: “Đi, chúng ta cùng đi làm!”
Anh không muốn Lâm Vũ Tầm đi làm việc, nhưng anh có thể cùng Lâm Vũ Tầm đi làm việc.

Hai người nhanh chóng làm xong công việc cùng nhau, Lâm Vũ Tầm cũng có thể thoải mái hơn.

Về phần Danny…
Trình Hào cũng đã nghĩ tới, có cần mang theo Danny hay không, tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy mang theo cũng không sao.

Đối với phương pháp giáo dục Danny của Lâm Vũ Tầm, kỳ thực dưới cái nhìn của anh, không quá thích hợp.

Bản thân Danny thì có khuyết thiếu, nhất định sẽ gian nan hơn những người khác, để cho nó tìm hiểu một chút sinh hoạt gian khổ cũng không phải là chuyện xấu, hơn nữa, nó cần được làm bạn.

Để cho nó giúp đỡ làm vài việc, chắc chắn tốt hơn việc nhốt nó ở nhà.


Về phần nó có khả năng nhìn thấy thứ không nên nhìn… Có một người mẹ như vậy, phỏng chừng nó đã sớm thấy rồi.

Lâm Vũ Tầm không muốn Trình Hào cùng đi làm: “Anh không cần đi, một mình tôi là được rồi.


Mà Trình Hào đã quyết định, làm gì có chuyện Lâm Vũ Tầm có thể phản đối?
Trình Hào một tay ôm lấy Danny, một tay gác ở trên bả vai Lâm Vũ Tầm, “Mang theo” Lâm Vũ Tầm đi đến tòa cao ốc kia: “Đi thôi!”
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đồng thời vào trong tòa cao ốc kia, trước cùng Danny tiến hành quét dọn đơn giản, lại để lại nước cho Lâm Vũ Tầm, giúp Lâm Vũ Tầm thuận tiện tiến hành bước cuối cùng.

Lúc chạy tới chạy lui, anh thường thường sẽ cõng Danny ở trên lưng, hoặc là ôm vào trong ngực.

Danny thích được anh ôm, quan trọng nhất là anh còn có thể nhờ vào đó rèn luyện thân thể một chút.

Đương nhiên, anh cũng không quên dùng phát âm tiếng phổ thông chính gốc nói chuyện cùng Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm biết chữ rất nhanh, khẩu âm thay đổi cũng không phải là chuyện giây lát, nhưng cứ từ từ đi như vậy, hoàn toàn có thể thay đổi được.

Ba người cùng hợp tác, buổi chiều chưa tới hai giờ đã làm xong mọi việc.

Vì vậy, Trình Hào liền dắt Lâm Vũ Tầm cùng Danny đi siêu thị, mua cơm tối cho bọn họ.

Ngày hôm qua cầm tiền về nhà, đã đưa ra ý kiến tốt… Trình Hào muốn ba quả táo, lại muốn mấy trái cà chua, còn muốn dưa leo, ngay cả bánh mì, anh cũng muốn bánh mì chà bông.

Đương nhiên, bánh mì bình thường nhất anh cũng muốn ba cái, anh muốn rèn luyện, tiêu hao lớn, cần phải ăn nhiều một chút.

Kỳ thực so với việc mua đồ ăn thành phẩm, Trình Hào càng muốn mua gạo mua thức ăn hơn, sau đó nấu cơm xào rau ăn, mà trong siêu thị bên này căn bản là không có gạo không nói, anh còn không biết làm cơm.

Tuổi còn nhỏ đã vào đội quyền anh, vẫn luôn huấn luyện không ngừng, anh chưa từng vào phòng bếp.

Cho dù anh biết làm cơm, Lâm Vũ Tầm thuê phòng nhỏ cũng không có cách nào nhóm lửa —— chủ nhà trọ căn bản là không cung cấp ống dẫn và bình gas.

Trình Hào cũng chỉ có thể mua một ít rau dưa ăn sống tương đối tốt.

Sau khi về nhà, thời gian bữa tối vẫn chưa tới, trước hết Trình Hào dạy Danny nhận biết từ đơn, rồi viết vài dòng thu chi để Lâm Vũ Tầm học nhận chữ.

Danny không nghe được âm thanh, chỉ có thể nhìn vật thật học từ đơn, như vậy rất không tiện, từ đơn có thể dạy cũng không nhiều, Trình Hào rất muốn có sách văn hay tranh đẹp hoặc là sách giáo khoa để làm tài liệu giảng dạy, nhưng đáng tiếc hiện tại bọn họ không có điều kiện này.

Chờ kiếm nhiều tiền một chút, anh nhất định phải nghĩ biện pháp dọn khỏi nơi này, mang hai người này đi đến một xã khu tốt hơn.

Trình Hào vừa nghĩ chuyện này vừa ăn cơm tối, sau đó liền nói với Lâm Vũ Tầm: “Tôi đi ra ngoài làm việc, cậu không cần chờ tôi.


Ngày hôm nay anh không cần “làm việc”, nhưng anh muốn đi ra ngoài rèn luyện.

.