Tôi Nhặt Được Bạn Trai Ở Ven Đường

Chương 16: 16 Viếng Thăm


Biên tập: Aimee
Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ
Sau khi Tiêu Viễn đánh Hà Lãng thì phủi mông bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu chuyện này đã lan rộng trong giới, kéo theo đủ thứ rắc rối.
Đấu tiên là anh đào hôn, bỏ nhà ra đi, sau đó đánh Hà Lãng hai lần liền, lần này còn đánh nhập viện luôn.

Tuy nhà họ Hà và nhà họ Tiêu có hợp tác làm ăn, nhưng cũng không chịu nổi cái vả mặt này của anh.
Sau khi Tiêu Hà biết chuyện lập tức gọi điện mắng Tiêu Viễn một trận.
Qua điện thoại cũng có thể hình dung được nét mặt như rồng phun lửa của ông: “Anh làm việc có biết chừng mực không? Cứ phải chăm chăm vào nó làm gì? Anh có biết dự án hai nhà hợp tác đáng giá bao nhiêu không? Anh có gánh được những gì mình gây ra không? Từ nhỏ đến lớn anh gây rối đều là anh trai anh đi chùi mông thay, anh hiểu chuyện chút được không? Người ta còn nằm trong bệnh viện kìa, tôi nói cho anh biết, nhất định anh phải đi xin lỗi cho tôi.”
Tiêu Viễn nghe ông càm ràm một trận, không nén nổi cáu kỉnh.

Nghe ông già bắt đi xin lỗi, anh lập tức lên giọng: “Xin lỗi? Không đời nào! Đáng đời nó! Cha bảo nó có vấn đề gì thì đến tìm tôi, không cần mấy người bận tâm!”
“Không cần bận tâm cái gì? Chỉ cần anh còn mang họ Tiêu, thì những gì anh làm không thể không liên quan đến nhà họ Tiêu! Chừng nào anh mới biết suy nghĩ đây?” Tiêu Hà giận dữ hét vào điện thoại: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không trực tiếp xin lỗi, thì tôi không cần đứa con trai này! Đừng bao giờ bước vào cửa nhà họ Tiêu nữa! Đừng tưởng tôi không biết anh hai anh lấy tiền cho anh, anh có giỏi thì đừng xin tiền nó! Tách khỏi Tiêu Dương, anh chẳng là gì cả!”
“Không cần thì thôi, một mình tôi thì chết được chắc!” Cơn giận và lòng tự trọng của Tiêu Viễn bị khơi dậy, trong lòng anh như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, anh hét vào điện thoại: “Chắc cha mong tôi bỏ nhà đi lâu rồi, giờ tôi có khác gì bị đuổi ra khỏi nhà đâu, không về thì không về!”
Mặc kệ đầu bên kia còn nói hay không, anh trực tiếp cúp điện thoại, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt muốn ném cả điện thoại ra ngoài, tay đã giơ lên, nhưng anh khựng lại, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Đã nói sẽ không xin tiền anh hai rồi, nên tạm thời không thể đập điện thoại được.


Nhưng lửa giận trong lòng không thể dập tắt, anh liếc thấy thùng rác bên đường, bèn bước tới đá nó hai cái cho hả giận.
Thùng rác ngã xuống cái rầm, tấm sắt bị đá biến dạng, bốc ra mùi hôi rình, các loại vỏ trái cây và giấy vụn lẫn với chất lỏng không rõ nguồn gốc chảy khắp mặt đất.
“Đậu má.” Tiêu Viễn như đã mất khứu giác, đá liên tiếp vào cái thùng rác, mãi đến khi lửa giận trong lòng dịu đi một chút.
Người đi đường thấy anh đá thùng rác như đá banh, còn tưởng đây là một tên nát rượu, nên không dám tiến tới khuyên nhủ, ai cũng nép sang một bên, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Tiêu Viễn đứng đó một lúc, sau đó nghiêm mặt đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi đờ ra.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù xảy ra chuyện gì, chuyện đầu tiên cha làm chính là mắng anh.

Cho nên việc cha gọi điện mắng anh cũng không có gì lạ, nhưng mà anh hai…
Cơn gió cuối thu phả vào mặt mang theo cảm giác mát lạnh, thổi vào cổ áo khiến Tiêu Viễn rùng mình, lý trí dần trở về.

Sau một lát, Tiêu Viễn cầm điện thoại gọi cho Tiêu Dương.
“A Viễn?” Giọng Tiêu Dương vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, không nghe ra cảm xúc.
“Họ làm phiền anh hả?” Tiêu Viễn hơi hạ giọng, chuyện do anh làm ra, nhưng đám người đó lại tìm đến anh hai.
Tiêu Dương im lặng một lúc mới nói: “Cha gọi em à?” Tiêu Viễn không nói gì, Tiêu Dương lại bảo: “Đừng lo, có anh đây.”
Mỗi khi gặp rắc rối, Tiêu Dương luôn nói câu này, Tiêu Viễn hơi ủ rũ: “Anh à, em xin lỗi.”
“Giải thích chi tiết anh nghe nào.” Giọng Tiêu Dương rất thoải mái: “Chắc chắn phải có lý do.”
Tiêu Viễn kể với anh toàn bộ sự việc.

“…”
“Cậu Lộc An này…” Tiêu Dương suy ra vấn đề: “Chắc là đẹp trai lắm.”
“…” Tiêu Viễn rầu rĩ ừ một tiếng.

Anh nghe thấy Tiêu Dương cười khúc khích ở phía bên kia: “Rồi, anh hiểu rồi.

Em không cần quan tâm cha nói gì, trong lòng em tự biết là được, bên nhà họ Hà anh sẽ giải quyết.”
Tiêu Viễn thở dài.
“Hãy cứ là chính mình.” Tiêu Dương thấy anh đang chán nản, bèn lên tiếng an ủi.
“Em biết rồi… Em cúp máy trước.”
Tiêu Dương cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi thở dài một hơi, dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý: “Anh đã mua thứ tôi yêu cầu chưa?”
“…”
“Được rồi, chuẩn bị xe đi, chiều tôi sẽ ra ngoài.”
Bất kể là nguyên nhân gì, lần này nhà họ Hà đã mất mặt, muốn hai nhà hòa thuận phải tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Dương nhờ trợ lý mua đủ loại thuốc bổ cao cấp và trang sức quý giá.


Trang sức dành cho Lý Anh, chỉ cần xử lý được người phụ nữ này thì những việc khác sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng buổi chiều Tiêu Dương đến phòng bệnh thì Lý Anh không có mặt.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, thoang thoảng hương hoa loa kèn, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên giường một vầng sáng màu vàng nhạt.
Hà Lãng đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm điện thoại.

Dưới ánh mặt trời, nét mặt nó dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng cơ thể lại cứng ngắc, từ khe hở của chăn có thể nhìn thấy hai chân bó bột.
Hà Thanh Thanh lẳng lặng ngồi bên giường đọc sách, nghe tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Dương, cô cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng chào hỏi: “Sếp Tiêu đến à.”
“Tôi đến thăm Hà Lãng.” Tiêu Dương bước vào cửa với một nụ cười lịch sự, đặt món quà lên bàn rồi thoáng nhìn Hà Lãng nằm trên giường.
Sau khi bôi thuốc, mặt Hà Lãng đã bớt sưng, ít nhất hiện tại có thể nhìn ra biểu cảm trên mặt nó, nhưng vẫn còn xanh xanh tím tím, nom như con gấu trúc.
Khi Tiêu Dương bước vào cửa, ánh mắt nó đã dán vào người anh, đến lúc này mới ngại ngùng lên tiếng: “Anh Tiêu.”
“Việc này là do Tiêu Viễn gây ra, là anh trai, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.” Tiêu Dương nhìn Hà Lãng, áy náy nói: “Tôi xin lỗi.”
Hà Thanh Thanh rót cho anh chén trà: “Anh ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Hà Lãng mím môi cụp mắt, nó không ghét Tiêu Dương, nhưng rõ ràng không thể xóa nhòa ân oán với Tiêu Viễn.
Tiêu Dương cũng không vội, trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng: “Cậu cần gì cứ nói, miễn là tôi có thể làm được.

Mọi chi phí trong thời gian nằm viện cứ tính cho tôi.”
Hà Lãng ngước mắt nhìn Tiêu Dương.


Tuy có khuôn mặt tương tự Tiêu Viễn nhưng người này lại hòa nhã, lễ độ, làm việc không có gì để chê trách.
Trong đầu đấu tranh hồi lâu, nó mới chậm rãi mở miệng: “Ừm… dạ.”
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm: “Không biết bà Hà đâu rồi, tôi vốn muốn đến thăm bà ấy.”
Hà Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy ngày nay mẹ rất giận vì chuyện của Tiểu Lãng, nếu anh gặp mẹ, nhất định sẽ chịu trận.”
Tiêu Dương không bận tâm, anh cười: “Có thể khiến người lớn bớt giận, thì chịu trận một chút cũng không sao.

Lần này không gặp được bà Hà, lần sau tôi lại đến vậy.”
Hà Thanh Thanh vén tóc ra sau tai, dịu dàng, đoan trang đáp một tiếng.
Tiêu Dương thấy trên bàn có quýt, bèn cầm một trái lên bóc: “Bác sĩ nói bao lâu thì xuất viện?”
“Phải hai tháng.”
Tiêu Dương đưa quả quýt đã bóc vỏ cho Hà Lãng, Hà Lãng giật mình nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm, cảm ơn anh Tiêu.”
Sau đó ăn từng chút một.
Tiêu Dương nở nụ cười ấm áp.
Cả ba ngồi một lúc, Tiêu Dương chuẩn bị ra về, khi bước tới cửa, anh quay lại nhìn Hà Thanh Thanh: “Cô Hà, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Sau đó, anh bình tĩnh xoay nắm cửa và bước ra ngoài.
Mặc dù Hà Thanh Thanh không biết chuyện gì nhưng cô vẫn lịch sự phối hợp ra khỏi phòng với anh.
Tiêu Dương đứng ngoài hành lang, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, giọng anh chân thành: “Cô Hà, tôi có một giao dịch, không biết cô có hứng thú không?”
Khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt của Hà Thanh Thanh hơi thay đổi, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt khó đoán..