Vương Tiểu Mị nằm trong quan tài nhìn những đám mây trắng được khắc trên nắp, mở to hai chân mắt chó đờ đẫn, quần áo còn chưa kịp mặc, bánh chưng nhỏ lộ hết cả ra ngoài.
Những chùm dâu tây chín mọng dài từ sau tai đến bắp chân hệt như vừa đi xăm trổ.
Vương Tiểu Mị: Tôi chỉ là một cái bánh chưng vất đi.
Còn tên đầu sỏ ngồi trong quan tài như vừa được tiêm thuốc hưng phấn, quần áo quấn quanh eo lộ ra nửa người trên rắn chắc cùng cái eo chó đực đáng hâm mộ, tóc dài như mực đưa lưng về phía Vương Tiểu Mị. Miệng gã vừa ngâm nga giai điệu gì đó vừa dùng ngón tay gõ nhẹ nắp quan tài.
Túm cái váy lại… tâm trạng ông đây rất tốt, rất vui vẻ!!!
Nhìn lại mặt mình hệt như cái hố bị ai đào rỗng lại nhìn người ta không đau không khóc gì, cái đuôi gã cứ phải nói là vung văng vung vẩy vung thẳng lên trời uống rượu!
Vương Tiểu Mị tỏa ra hơi thở của ngọn lửa ghen ghét….
Hắn nghiến răng nghiến lợi kêu: “Tiểu Văn Tử….”
“Ơi?” Văn Phong Tẫn quay đầu lại, cái mặt tươi cười như ánh mặt trời tí thì chói mù mắt chó Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị: “…” Đại ca anh vui thế luôn hả? Thiết lập lạnh lùng tà mị của anh ở dưới đất kia kìa, mau nhặt lên đi.
Văn Phong Tẫn đang ngồi bỗng nằm sấp xuống quan tài, dùng một cánh tay xoa xoa mặt Vương Tiểu Mị, ôi cái biểu cảm cùng ánh mắt có thể nói là ‘tình ý dịu dàng, lay động lòng người’.
Hận không thể nhét đối phương vào ngực bum ba la bum cho đủ.
“Tiểu Mị, hôm qua….” Nhắc đến ngày hôm qua, cơ mặt của Văn lão đại không nhịn được cười lên, ánh mắt phát sáng nắm chặt bàn tay hắn: “Hôm qua ta vui lắm, ta nhất định sẽ chăm sóc huynh đời đời kiếp kiếp, sẽ phụ trách với huynh, tuyệt đối không phụ tình cảm cùng lòng tin của huynh!”
“…”
“À đúng rồi, mình là vợ chồng già rồi mà ha ha ha ha…”
“…”
Tôi chỉ muốn nói là cái mặt ba phần tà mị bảy phần lạnh lùng như anh không thích hợp cười cái nụ cười ngớ ngẩn như vậy đâu, cảm ơn.
Anh đừng như vậy, tôi sợ lắm.
Vương Tiểu Mị nuốt nước miếng, lại nghe Văn Phong Tẫn nói trước: “Ở Bắc Quốc của chúng ta… khi người vợ phá thân sẽ ăn một chén cơm đậu đỏ. Tuy rằng ở đây không có nhưng ta đã đi lục trong balo đám trộm mộ, nào, ta giúp huynh mặc quần áo.”
Vương Tiểu Mị được gã đỡ dậy khỏi quan tài, Văn Phong Tẫn dịu dàng mặc quần áo cho hắn rồi bế hắn lên, mái tóc dài màu đen uốn lượn đáp trên áo cưới đỏ rực như máu.
Vương Tiểu Mị quàng tay ôm lấy cổ gã rồi rúc vào tít bên trong, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
Chồng tôi siêu ấm áp, siêu dịu dàng!
Đi mãi mới đến cạnh mạch nước ngầm lần trước hai người ăn lẩu, Văn Phong Tẫn cẩn thận đặt hắn xuống: “Huynh ở đây chờ ta.”
“Được.” Vương Tiểu Mị chớp mắt, nhanh chóng gật đầu chờ mong nhìn Văn Phong Tẫn đem dụng cụ bọn họ dùng lần trước ra, bắt đầu nổi lửa nấu cháo.
Nhưng chả hiểu sao đến khi nấu Văn Phong Tẫn thần thần bí bí che đậy như mèo giấu cứt, Vương Tiểu Mị tính ngó thử nhưng nắp nồi kín mít.
Trong lòng hắn cười ngọt ngào nhưng ngoài miệng thiếu đánh lẩm bẩm: “Hứ, ai thèm nhìn, tôi chả tò mò đâu!”
Văn Phong Tẫn nghe xong chỉ cười chứ không đáp.
Hai người hôm qua mới làm chuyện thân mật, giờ nhìn nhau thôi đã thấy tình yêu bay tứ tung, Vương Tiểu Mị sợ không kìm lòng được chiến thêm hiệp nữa, đỏ mặt tía tai quay đầu sang chỗ khác.
Nấu cháo rất lâu, bầu không khí yên lặng lạ thường. Vương Tiểu Mị muốn nhìn chồng, kết quả vừa quay đầu, ha ha, sếp lớn cũng đang ngắm hắn.
Ài dồ ui~ người ta mới yêu đương mà!
Vương Tiểu Mị đột ngột đứng phắt dậy: “Tôi, tôi, tôi ra bờ sông nghịch bùn!”
Văn Phong Tẫn ngây ra một lúc, âu yếm gật đầu.
Tay chân Vương Tiểu Mị cứ xoắn vào nhau, vừa nghịch bùn vừa nhớ tới cảnh tượng hôm qua, ôm đầu đỏ mặt cười phớ lớ.
Awww ~ eo Văn Phong Tẫn rất mạnh ~
Awww ~ nhấp một cái ~ í hí hí hí ~
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, khối bùn trong tay đã ra hình người anh em của Văn Phong Tẫn!
“…”
A a a –!
Vương Tiểu Mị hết hồn ném thẳng hung khí xuống đất dẫm, đỉnh đầu nóng tới mức hận không thể tìm khe nào chui thẳng vào! Đôi mắt hắn ầng ậc nước, gương mặt thanh tú đỏ bừng dùng cánh tay sạch sẽ che miệng.
… Mẹ ơi, con mẹ lần đầu nếm mùi làm đàn ông, làm xong… đầu óc cứ kiểu gì ấy!
Chỉ là hắn không biết gã bánh chưng đứng đó không xa nhìn hắn thẹn thùng, chầm chậm dùng lưỡi đếm răng.
Ừ, đáng yêu quá.
Ừ, muốn đè xuống làm thêm mấy lần.
Quanh năm suốt tháng làm bạn với đôi tay đột nhiên được ăn mặn – gã bánh chưng càng không khống chế được đầu óc của mình.
Giữa bầu không khí tràn ngập mùi thối của tình yêu, cháo đã xấu xong, mùi thanh mát bay bổng trong không khí, Văn Phong Tẫn mở nắp nồi ra khuấy, gương mặt ánh lên vẻ thỏa mãn.
“Tiểu Mị, ăn cơm thôi!”
“Được, được.” Vương Tiểu Mị nhanh chóng bỏ cục bùn xuống đất, ngâm nga rửa tay rồi hưng phấn chạy như quả tên lửa tới gần nồi cơm!
Chắc chắn là cháo đậu đỏ, từ nhỏ hắn mới chỉ được ăn một lần do bà nội nấu, đây là lần đầu tiên có người khác nấu cho hắn ăn!
Văn Phong Tẫn múc cho hắn một bát, cháo mới nấu xong còn nóng, gã đàn ông chu đáo vừa thổi vừa nói: “Lần đầu ta nấu không biết có ngon không, huynh ăn kẻo nóng.”
Vương Tiểu Mị nhìn chằm chằm gương mặt dịu dàng của gã, cười ngây ngô: “Không sao, không sao! Tôi nhất định sẽ ăn hết!”
“Ừ, cẩn thận bỏng.” Văn Phong Tẫn vui vẻ đưa bát cho hắn.
Vương – cái đuôi vểnh cả lên trời – Tiểu Mị nhanh chóng nhận, đôi mắt lấp lánh chuẩn bị cúi đầu húp cả bát…
Vương Tiểu Mị: “…”
Văn Phong Tẫn đã húp được mấy ngụm, thấy hắn cứng đờ cả người vội vàng buông đũa hỏi: “Sao thế, ăn không ngon hả?”
“…Không, ờ nãy anh bảo không tìm được đậu đỏ nên thay bằng loại khác hả?”
“Ừ.”
“…” Vương Tiểu Mị mặt lạnh dùng đũa gắp hạt đậu xanh mướt mườn mượt lên: “Anh dùng nó để thay?”
Văn Phong Tẫn nghiêng đầu đáp: “Đậu xanh có tác dụng giải độc, không đúng sao?”
“…..”
Vương Tiểu Mị mặt gỗ nhặt cái túi đậu xanh dưới đất nhìn thử.
Lịt pẹ!!! “Đậu xanh chuyên dụng dùng trong trộm mộ” là cái thứ thổ tả gì? Lại còn đậu được ngâm đủ 49 ngày chuyên gia trị cương thi bánh chưng, nấu lên với nước có tác dụng tiễn hết các thể loại yêu quái về quê cha đất mẹ nữa!
“…”
Tổ sư cha nhà đậu xanh chuyên dụng dùng trong trộm mộ!
Tổ sư cha đậu ngâm đủ 49 ngày!
Tổ sư cha chuyên trị cương thi yêu quái!
Lại nói nhà sản xuất ngâm đậu đã hỏi qua ý đậu chưa! Nó tức nó hiện hồn về chết cụ mấy người!
Vương Tiểu Mị trừng mắt nhìn hạt đậu xanh, phảng phất nó đang muốn nói: “Anh iu ơi nhìn em xanh nè, ăn em đi rồi sau này anh cũng xanh thế lun á ~”
Hắn che mặt, âm thầm chảy hai hàng nước mắt đầy chua xót.
Hỏi: “Ngày đầu tiên sau khi động phòng, chồng tôi (bánh chưng lớn) cho tôi (bánh chưng nhỏ) ăn cháo đậu xanh ngâm đủ 49 ngày có tác dụng trừ tà, tôi có thể kiện gã tội mưu sát không? Online chờ gấp.”
“Tiểu Mị sao huynh không ăn?”
Vương Tiểu Mị bưng chén cháo lên định hất luôn vào cái mặt lợn của gã, nhưng nghĩ đến chênh lệch vũ lực giữa hai người lại thôi, thở dài ngao ngán: “Tiểu Văn Tử…”
“Ơi?”
“Anh có biết nón xanh nghĩa là gì không?”
Gã bánh chưng lạc hậu nhíu mày lắc đầu.
Vương Tiểu Mị cười hiền từ như bà mẹ già, cầm đũa lên kẹp hạt đậu xanh đặt vào bát gã: “Hôm qua anh vất vả rồi, ăn nhiều bồi bổ cho khỏe.”
Nhắc tới chuyện hôm qua, gương mặt dữ tợn của Văn Phong Tẫn ánh lên chút dịu dàng, gắp lại hạt đậu xanh thả vào bát bánh chưng nhỏ: “Huynh cũng ăn nhiều vào, dù sao…”
“…” Vương Tiểu Mị vừa nhai đậu xanh vừa than thân trách phận, ông trời ơi, mối tình đầu ông ban cho con như cái quần què!
Mà cũng chả hiểu có phải là do cương thi kiêng đậu xanh hay đậu xanh hay thực sự được ngâm nước thánh đủ 49 ngày mà nửa đêm nằm trong quan tài Vương Tiểu Mị cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Hắn đen mặt bò dậy, nhìn Văn Phong Tẫn vẫn ngủ ngon gáy khỏe.
Không công bằng! Tại sao cả hai cùng ăn cùng uống mà hắn lại béo! À lộn, lại tiêu chảy!
“Huynh không khỏe?” Nhìn hắn khó chịu, Văn Phong Tẫn cau mày nôn nóng: “Nói đi Tiểu Mị, đừng làm ta sợ.”
Văn Phong Tẫn sửng sốt nhớ ra lần trước cũng vậy, gã lập tức ôm Vương Tiểu Mị bay tới thiền điện nhân tiện mang theo cả giấy chùi mông.
“Ta chờ huynh ngoài cửa.”
Vương Tiểu Mị đen mặt cầm giấy, hớt hải chạy vào WC tạm bợ thống khổ vừa ị vừa ôm đầu.
Sớm muộn gì Văn Phong Tẫn cũng hại chết hắn!
Nhưng khéo lần này sẽ chẳng có người anh em nào bay từ đỉnh đầu xuống đâu nhỉ… Vương Tiểu Mị ngẩng đầu nhìn phiến đá đã cũ, nghĩ lần trước mình gặp Trinh Bắc hình như cũng ở đây.
Ha ha, sao có thế? Không nói đến chuyện cậu ta đã tìm được Ngư Châu, một người sao có thể ngu như con tó mắc một cái bẫy tận hai lần~
Từ từ, càng nghe càng giống flag độc!
Khéo lát nữa có người rơi xuống thật thì héo mẹ xong?
Vương Tiểu Mị nơm nớp lo sợ nhìn lên đỉnh đầu, cũng may từ lúc hắn ngồi xuống hố chả còn động tĩnh gì nữa.
Thôi là hắn nghĩ nhiều, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế ~
Nghĩ như vậy, Vương Tiểu Mị cảm thấy buồn cười xách quần đứng lên, ai ngờ Văn Phong Tẫn đột ngột lao lên trước mặt dùng một tay túm hắn ngược về sau, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Phiến đá mới sửa hôm nọ bỗng nhiên phát ra tiếng.
“Móa!!!!!” Một giọng nói quen thuộc vang lên rồi ‘rầm’ ngã xuống, trong miệng không ngừng than vãn ‘Mẹ ơi eo con đau, đau vãi…”
Bước chân cậu ta hơi lảo đảo, khéo ngã xong ngốc luôn. Vừa đứng vững người đàn ông đã vội vàng phun hết đất trong người ra, một lúc sau mới mở miệng nhìn xung quanh.
Vậy nên ba bọn họ tự nhiên đối mặt nhau, Trinh Bắc ngẩn người lộ ra nụ cười lớn!
“Hi Tiểu Mị! Em về rồi nè, anh có nhớ em không?”
“…”
“…”
Vương Tiểu Mị đưa mắt nhìn Trinh Bắc, trầm mặc một lúc rồi duỗi tay vả miệng mình: “Miệng hư, miệng hư nè! Hơn nữa…cậu ta thực sự là thú cưng được triệu hồi tới à?”