Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 16: Chương 16


Đúng lúc này, một chiếc siêu xe hình thù như bước ra từ thế giới viễn tưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.Nó giống như tia chớp chạy xoẹt qua bầu không khí, lướt qua dòng xe cộ hỗn loạn và đông đúc, mọi góc cua đều chuẩn xác cùng chiếc đuôi xe lướt vô cùng gọn gàng, gặp phải một ngõ đường hẹp, một nửa bánh xe treo lơ lửng trên không trung, chiếc xế hộp xoay mình tốc độ trên góc 90 độ.


Toàn bộ quá trình diễn ra trơn tru mượt mà, giống hệt đang xem hiệu ứng đặc biệt từ một bộ phim bom tấn.Tiếng rít phát ra từ động cơ và một chuỗi dài của ống xả không ngừng xả khói, con đường vốn nhàm chán vô vị lúc ban đầu bỗng trở nên sôi sục hẳn lên.Chết tiệt, "chiến thần" này từ đâu chui ra thế?…Chiếc siêu xe lượn qua gần hết những ngõ ngách trong thành phố cùng những khúc đường núi quanh co, cuối cùng là một cú phanh thắng xe gọn đẹp, dừng lại vững vàng hiên ngang trên đỉnh núi, nhìn vạn vật dưới chân với phong thái như một đế vương.Cánh cửa bên phải bị đẩy ra một cách thô bạo, Bạc Nguyên Triệt loạng choạng ngã xuống bãi cỏ, sắc mặt trở nên tái mét.Thu Thanh Duy cũng bước xuống xe, vừa tận hưởng phong cảnh dưới núi, vừa đóng cửa xe lại.


Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bạc Nguyên Triệt, cô không nhịn được ôm bụng cười lớn."Anh thấy kích thích chứ?"Bạc Nguyên Triệt cố chịu đựng khó chịu, ngẩng đầu lên, mắng cô: "Đồ điên!"Thu Thanh Duy càng cười càng điên cuồng, cuối cùng cô ném giày sang bên, leo lên nóc xe mà hét lớn."Đồ điên ...!đúng là điên mà ..." Bạc Nguyên Triệt lắc đầu lẩm bẩm, dáng vẻ rõ là không dám đưa mắt nhìn trực diện nhưng rốt cuộc anh cũng không biết vì sao, đến cuối cùng, bản thân cũng bật cười thành tiếng.Đỉnh núi mênh mông không bóng người.Tiếng cười của cả hai đan xen, vang lên từng đợt.Dù bụng đang cồn cào vì khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.Bạc Nguyên Triệt chống một tay xuống bãi cỏ, ngước đầu nhìn bóng dáng người phụ nữ ấy đang bao phủ cả bầu trời, trong mắt lóe lên một nụ cười rạng rỡ.Người phụ nữ này, đúng thật là ...Đặc biệt đến mức không thể diễn tả bằng lời."Sao, tâm trạng đã tốt hơn miếng nào chưa?" Thu Thanh Duy quay đầu hỏi, đuôi tóc tung bay trong gió, nhuộm đỏ như màu cờ chiến thắng, "Tôi không hề lừa anh, đúng chứ?"Không muốn để cô quá đắc ý, Bạc Nguyên Triệt cố tình nói: "Tôi có nói với cô tâm tình tôi không tốt à?"Thu Thanh Duy nhướng nhướng mày: "Nếu đã như vậy ...!hay chúng ta lượn thêm một vòng nữa."Lời này khiến vẻ mặt của Bạc Nguyên Triệt gần như biến sắc rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu.Nếu còn đi thêm một vòng nữa, cô sợ rằng anh ta sẽ chết mất! Như vậy chả khác gì là đang tiễn anh say giấc nghàn thu."Biểu hiện của anh như vậy là có ý gì hả? Anh nghĩ xe của tôi, ai cũng có quyền tùy tiện lên ngồi à?" Thu Thanh Duy có chút không vui.Bạc Nguyên Triệt trừng mắt: "Tôi thấy chỉ có người không sợ chết mới dám ngồi."Thu Thanh Duy nhìn chằm chằm hắn vài giây, hớn hở cười cười, quay người xuống xe: "Tôi coi lời này là anh khen tôi rồi nhé.""Tôi đã từng gặp qua kẻ điên nhưng chưa bao giờ tôi thấy một kẻ điên rồ như cô!"Thu Thanh Duy cười mỉm: "Cám ơn nhé."Bạc Nguyên Triệt: "...!Lời này không phải là lời khen đâu."Từ trong xe cô mang ra hai chai nước khoáng, Thu Thanh Duy ném cho hắn một chai, sau đó dựa lưng vào cửa xe uống một hơi cạn sạch.Bạc Nguyên Triệt mở nắp uống hai ngụm, thấy cô không thèm đếm xỉa, anh không kìm lòng được mà khuyên nhủ cô: "Sau này cô bớt chơi kiểu thế này lại đi, mất tay mất chân còn có thể xem là chuyện nhỏ, lỡ như mà …"Những lời xui xẻo như này, anh ấy cũng không dám nói tiếp.Thu Thanh Duy hiểu ý của anh, tự chế giễu mà nói tiếp: "Lỡ như bị ai tông vào, trực tiếp rơi xuống từ trên vách núi, không còn sót lại chút gì …"Lời này nói ra, cứ như đang ẩn giấu nội tâm vậy.Bạc Nguyên Triệt cầm chai nước khoáng trên tay, lặng lẽ đứng đợi một lúc nhưng cũng chẳng im lặng được lâu.Chỉ trong chốc lát, Thu Thanh Duy đã kiềm lại cảm xúc, chuyển đề tài nói chuyện: "Nói tôi biết đi, hôm nay Minh Toa Toa đó lại làm khó dễ gì anh?"Nhắc đến chuyện này, tâm trạng Bạc Nguyên Triệt lại trở nên u ám trùng trùng."Hôm qua cô cũng nghe hết rồi, chính là như thế đó." Anh ta ngoài mặt giả vờ thoải mái, nhưng chai nước khoáng trong tay lại bị bóp méo nhìn không ra hình th:, "Hoặc là ngoan ngoãn qua đêm cùng cô ta, hoặc là triệt để giấu liệm chuyện này.".