Vừa sáng
tinh mơ, Điệp Cánh Phu liền mang đến tin tức tốt, nghe nói mấy loài bướm đã trở
về sống ở Điệp tiên cốc, kia Nam Điệp Quốc sẽ không phải chịu tình hình hạn hán
khó khăn nữa, chỉ có thể cảm thán thiên nhiên thay đổi thất thường.
“Này tin tức
thật tốt quá, chờ ta khỏe hơn nhất định phải đi nhìn xem, hì hì.” Cổ Tiếu Tiếu
một ngụm lại một ngụm húp cháo đu đủ, uống nước đu đủ, ăn bánh làm từ đu đủ.
Nhưng vẫn như trước phải sờ soạng kiếm ăn, bởi vì trên mắt lại một lần nữa được
bao quanh bằng vải trắng, ánh sáng ban ngày hai mắt của nàng căn bản không thể
chịu nổi.
Điệp Cánh
Phu đối với tin tức phấn chấn lòng người này cảm thấy thoải mái không thôi,
“Không chỉ như thế, Yến Vĩ Điệp, Báo Văn Điệp, bướm trắng cánh mỏng màu cam,
vua của loài bướm cùng mấy loại hiếm thấy thế nhưng cũng lục tục bay vào Điệp
tiên cốc, ha ha —— “
“Chúc mừng
sư phụ.”
Điệp Cánh
Phu trong mắt tựa hồ lại nhiều thêm một phần phiền muộn, “Mấy loài bướm có thân
mình rực rỡ, thường bị dân chúng tùy ý bắt giết, vi sư thầm nghĩ làm cho những
tiểu sinh linh xinh đẹp này một nơi có thể sống vui vẻ.”
Cổ Tiếu Tiếu
khóe miệng chợt tắt, đến thế kỉ hai mươi mốt, những loài động thực vật quý hiếm
bị tuyệt chủng càng ngày càng nhiều, để thỏa mãn lợi ích cá nhân của con người,
phần lớn bắt giết động vật làm y phục, làm tiêu bản, làm thức ăn, đều không
thèm nghĩ những tài nguyên này đó đều là có hạn. Bảo hộ thiên nhiên là nghĩa vụ
mỗi người nên làm, nếu không cũng phải giống như người ta đã nói a —— nếu người
ta vấp ngã, chúng ta không có khả năng đi dìu, thì cũng đừng đẩy thêm a! Nếu
không qua mấy ngàn năm sau, người chỉ có thể ăn thịt người, ai, cần phải nhìn
xa trông rộng a.
“Song hỷ
lâm môn nha, vi sư biết ngươi hồi phục thị lực liền cảm thấy vui vẻ sâu sắc.”
Cổ Tiếu Tiếu
nhếch miệng cười, “Đa tạ sư phụ thay ta trị ánh mắt, đồ nhi vô cùng cảm kích.”
Điệp Cánh
Phu tay vuốt chòm râu, chậm rãi lắc đầu “Cũng không phải, là chí tôn lan điệp
chữa khỏi hai mắt của ngươi, vi sư không thể không cảm thán thế gian vạn vật kỳ
diệu, ngươi đối chúng nó tốt, chúng nó chắc chắn sẽ trả lại gấp bội.” (bà nài
tra tấn động vật chớ tốt j, hành hạ con rùa nhá, nhắc vật lại nhớ người, hắc hắc)
Cổ Tiếu Tiếu
áy náy nhấc tay báo cáo, “Ta về sau sẽ không bao giờ mạnh mẽ bắt nuôi tiểu động
vật nữa, chúng nó vốn là nên thuộc về thiên nhiên.”
Điệp Cánh
Phu vui mừng gật gật đầu, này mới phát hiện bên cạnh bàn thiếu một người, “Sao
không thấy Trấn Nam Vương?”
“Nga, còn
quên nói cho ngài, chúng ta muốn đi tham gia tiệc cưới của nữ vương Đông Thấm
Quốc, sau đó về Vân thành một chuyến, có vẻ thời gian thực khẩn trương… Nôn…” Cổ
Tiếu Tiếu còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy một trận ghê tởm, nàng che miệng lại
nôn khan vài cái lại không có việc gì. Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều đu đủ sao?
Điệp Cánh Phu thấy thế tức khắc tiến lên, không kịp suy nghĩ tới lời nói kia,
liền đè lại mạch cổ tay của Cổ Tiếu Tiếu, không khỏi đáy mắt mỉm cười, “Xem ra
là tam hỉ lâm môn a, ha ha —— “
“Ân? Chẳng
lẽ…” Cổ Tiếu Tiếu theo bản năng che bụng, hưng phấn mà ngẩng đầu lên, “Ta có
tin vui sao?”
“Xem ngươi
cao hứng kìa.” Điệp Cánh Phu cười đến càng thoải mái, “Ai nha, chỉ mới chớp mắt
thôi, tiểu nha đầu năm đó đã sắp làm mẹ rồi, vi sư hôm nay thật là vui a.”
Đang lúc
cao hứng, nàng thử dò hỏi, “Sư phụ… Cái kia, ngài có muốn cùng chúng ta đến Bắc
Duyên Quốc tham gia hôn lễ không?”
Điệp Cánh
Phu tươi cười dần dần căng cứng ở khóe miệng, “Vi sư quốc sự quấn thân, sẽ
không đi… Ngươi giúp vi sư mang lễ vật tới đó.” Cổ Tiếu Tiếu thuận theo ứng
thanh, cảm giác chính mình đã phá hủy không khí tốt, không khỏi xấu hổ cúi đầu
tiếp tục ăn cháo… Chỉ nghe Điệp Cánh Phu sau một hồi trầm mặc mới thong thả mở
miệng…”Nhiễm Nhượng Hà tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chắc chắn đối thê tử sẽ tuyệt đối
trân trọng, lão phu, cũng có thể yên tâm …”
Cổ Tiếu Tiếu
hoàn toàn đồng ý, “Ân, hắn quả thật đối Độc Thấm Tâm thực tốt lắm, luôn luôn
nhân nhượng lão bà, một đôi rất xứng đâu.” Tuy rằng nàng không thể xác định Điệp
Cánh Phu có phải là cha Độc Thấm Tâm hay không, nếu đúng, không thể tham gia
hôn lễ của nữ nhi hẳn là sẽ cảm thấy tiếc nuối đi.
Điệp Cánh
Phu miễn cưỡng nhếc lên một chút cười khổ, lẩm bẩm nói, “Mẫu thân nàng ở dưới nếu
có biết, cũng sẽ cảm thấy vui mừng…”
Điệp Cánh
Phu đứng dậy đi đến bên cửa sổ… Giống như vui sướng giống như cảm thán nhiệt lệ
ẩm ướt quanh hốc mắt… Mênh mang phía chân trời lam trong suốt, nhiều đóa mây trắng
hóa thành hình bóng nữ nhân vẫn luôn thương nhớ… Khéo Mạn, vẫn còn hận ta sao?
Cho dù ngươi có thề thốt phủ nhận Thấm Tâm là nữ nhi của ta, cho dù ngươi đến
khi buông tay nhân gian vẫn còn cảnh cáo ta không được phép tiếp cận nàng, mà
ta hai mươi mấy năm nay vẫn luôn giữ lời chưa từng tới gần nữ nhi quá nửa bước.
Mặc dù kiếp này hai ta không thể kết làm vợ chồng, nhưng ta hôm nay muốn dùng
danh nghĩa phu quân để nói với ngươi một chuyện vui, nữ nhi của chúng ta rốt cục
cũng tìm được hạnh phúc, ta đã không còn vướng bận gì nữa, tiếp tục sống, chỉ để
tưởng niệm ngươi…
※※ ※
Hai ngày
sau
Vì thời
gian ngắn lại còn nhiều việc cần làm, cho nên không thể chờ Cổ Tiếu Tiếu hoàn
toàn khôi phục thị lực liền phải rời đi. Cổ Tiếu Tiếu dùng “cỏ mặt trời” bện
cho chính mình một cái “kính râm”, mà Tĩnh Huyền Phong vì cho rằng cực kì không
hợp nên vừa thấy liền cười.
Trước khi
đi, Cổ Tiếu Tiếu kéo ra một khe hở để thấy rõ tướng mạo của sư phụ Điệp Cánh
Phu… lại nói, nàng vẫn nghĩ rằng Điệp Cánh Phu là một lão đầu gầy trơ cả xương,
kỳ thật… Đúng là rất gầy, nhưng tinh thần chấn hưng, tư thế oai hùng trác tuyệt,
không khó nhìn ra khi trẻ tuổi cũng là một vị đại soái ca. (trẻ ko tha già ko
thương)
Điệp Cánh
Phu đem một cái hộp gấm giao cho Cổ Tiếu Tiếu, đó là lễ vật đưa đến tân hôn của
Độc Thấm Tâm, rất nặng, nhưng không biết là cái gì.
Cổ Tiếu Tiếu
cùng sư phụ lưu luyến không rời nói lời từ biệt, rồi mới bước lên xe ngựa chuẩn
bị rời đi, xa phu như trước vẫn là Tĩnh Huyền Phong. Từ sau khi Tĩnh Huyền
Phong biết được Cổ Tiếu Tiếu mang thai, liền tỏ vẻ vui mừng nhìn cái gì cũng đều
cao hứng, nguyên bản tình cảnh ly biệt vốn là đau lòng chua xót, lại bị hắn biến
thành một chút không khí đau thương cũng không có.
…
Đương lúc
xe ngựa đang chạy trên đường, Cổ Tiếu Tiếu rón ra rón rén đi vén rèm cửa lên,
kéo “Đôi kính mắt nhỏ” lên nhìn ra xa một mảnh bươm bướm bay khắp nơi sặc sỡ
loá mắt, nàng hưng phấn không thôi tán thưởng nói, “Oa… Thật đẹp a…”
Tĩnh Huyền
Phong chậm rãi giữ chặt cương ngựa, “Có thai trong người, ai cho phép ngươi đi
ra?” Hắn vừa nói vừa đẩy trán nàng vào bên trong xe.
“Phụ nữ có
thai hẳn là nên phơi nắng nhiều a…” Cổ Tiếu Tiếu ôm lấy cổ tay hắn sử dụng chiến
thuật “Đùa giỡn quyền lực” .
“Đi vào”
Tĩnh Huyền Phong mới không thèm nghe, một tay kiên quyết đẩy nàng vào bên
trong.
Cổ Tiếu Tiếu
chán nản nằm ở trên ghế, nàng phát hiện Tĩnh Huyền Phong so với chính mình càng
cẩn thận hơn. Cái gì đi đường muốn chậm, cười to cũng không cho, thậm chí còn bị
hạn chế nói chuyện phiếm nội dung, theo Tĩnh Huyền Phong giải thích: hài đồng từ
trong bụng mẹ cũng sẽ học cái xấu, hắn cho rằng trong nhà có một “Nữ điên tử”
nói năng luyên thuyên là đủ rồi. Tóm lại, thẩm phán tuyên án như sau: bác bỏ
toàn bộ quyền lợi chính trị chung thân.
Nàng đột
nhiên che miệng lại, “Ngừng ngừng… Ta muốn phun…”
Tĩnh Huyền
Phong tức khắc dừng xe vén rèm lên, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu một bước nhảy xuống
xe ngựa, ngồi xổm ven đường hồng hộc nôn khan, Tĩnh Huyền Phong đi theo phía
sau, một bên vỗ lưng nàng một bên thở dài, “Ta cũng đã nói đứa nhỏ không thích
ăn đu đủ, thấy chưa, cực độ chán ghét.”
“…” Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe lời này liền bị nghẹn cười, “Ta xin ngài đừng giả có tự nghĩ ra
như vậy được không? Đây là phản ứng bình thường khi có thai, ta dù ăn hay không
ăn cái gì cũng sẽ phun…”
Cổ Tiếu Tiếu
nhìn hắn mắt trợn trắng, mượn cơ hội ngắm vài con bướm đẹp mắt, lại nói bầu trời
ở cổ đại… Kia thật sự là màu xanh lam, một chút cũng không khoa trương, không
khí mới mẻ tươi mắt giống như mùi bạc hàg, xung quanh tràn đầy cảnh quan thiên
nhiên đẹp không sao tả xiết, nàng không khỏi tâm sinh tiếc hận, mấy trăm năm
sau, đã bị nhân loại phá hư hết thảy.
Nàng lơ
đãng liếc mắt ngắm sườn mặt Tĩnh Huyền Phong một cái… Ô mặt, tim “Phù phù phù
phù” đập vài cái, chậc chậc, lão công thực suất a.
Tĩnh Huyền
Phong nghe được tiếng cười khúc khích, chất phác nghiêng đầu, chỉ thấy Cổ Tiếu
Tiếu đầu ngón tay đang quấn vài vòng lọn tóc, còn dây cỏ kì quái trễ hẳn xuống
mũi, chỉnh thể nhìn lại rất là điên, “Ngươi có điểm nào không bình thường
không? Lại làm đứa nhỏ sợ.”
“Ngươi hiện
tại đối ta không tốt a, ba câu không rời đứa nhỏ, ô ô…” Cổ Tiếu Tiếu vừa giả
khóc vừa lấy tay nhỏ bé ra lau “Kính mắt” .
Tĩnh Huyền
Phong nhẹ giọng cười ôm lấy nàng, thuận miệng trêu ghẹo nói, “Ngươi cũng sắp phải
làm mẹ rồi, vẫn còn ghen tị cùng đứa nhỏ sao?”
Cổ Tiếu Tiếu
ôm cổ hắn cọ cọ, không buông tha nói, “Đứa nhỏ quan trọng hơn hay là ta quan trọng
hơn? Phải chọn một cái.”
“Đương
nhiên là ngươi.”
“Này còn
không tệ lắm…” Nàng cười đắc ý.
“Không có
ngươi thì không có đứa nhỏ.” Hắn liền đúng lý hợp tình nói tiếp.
“…” Cổ Tiếu
Tiếu nháy mắt hóa đá, không ngờ nàng lại là bàn đạp để Tĩnh Huyền Phong hướng về
phía đứa nhỏ!
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng bĩu môi sinh hờn dỗi, cúi người hôn nàng một chút, “Thật là
ngươi quan trọng hơn, không nên tức giận a.”
“Hừ, kia
ngươi nói một chút xem ta quan trọng cỡ nào.” Cổ Tiếu Tiếu quay đầu cười trộm.
“Ân, ta
nghĩ a…” Tĩnh Huyền Phong ngẩng đầu suy nghĩ, “Ân…”
Cổ Tiếu Tiếu
đợi 3 phút lại nghe thấy hai từ “Ân”, khóe miệng có điểm run rẩy, “Để cho ngài
mất công suy nghĩ, quên đi quên đi! Ta muốn mang theo đứa nhỏ ra tường, ô ô…”
Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, trong mắt mang theo ánh lửa xẹt nhanh như điện chớp, sau đó lại
bình tĩnh nói, “Có lá gan ngươi liền thử xem, ta sẽ cho ngươi biết được cái gì
gọi là: biết vậy chẳng làm.”
Lời này vừa
nói ra, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời không khóc không náo loạn, chim nhỏ nép vào
trong lòng Tĩnh Huyền Phong, nàng vẫn là rất quan trọng thôi, hắc hắc.
“…” Tĩnh
Huyền Phong thấy nàng tâm tình tốt lên, không rõ cho nên nhướn mi, hay là nghĩ
rằng hắn đang nói chơi?
Nhưng vì Cổ
Tiếu Tiếu kiên quyết bám vào người, Tĩnh Huyền Phong tránh tổn thương đến nàng
nên rốt cục đành phải thỏa hiệp.
Lúc này,
con ngựa thong thả đi trước, Cổ Tiếu Tiếu tựa ở trên đầu vai hắn, tận tình hưởng
thụ ánh mặt trời an nhàn cùng thoải mái, bươm bướm tốp năm tốp ba cùng nhau bay
múa, chim chóc ở trên cây hợp xướng, bầu trời xanh biếc, sông suối núi đồi giống
như một bức hoạ phong cảnh, hết thảy hết thảy đều là tốt đẹp như vậy.
“Tĩnh Huyền
Phong, ta thực hạnh phúc…”
Tĩnh Huyền
Phong khẽ nhấc cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, khóe miệng dào dạt tươi cười
ấm áp, “Ngày sau sẽ càng hạnh phúc.”
Ngắn ngủn
vài từ, lại đại biểu hứa hẹn cả đời, khiến nàng tin tưởng vững chắc.
Cổ Tiếu Tiếu
cảm động hấp hấp cái mũi, “Có thể gả cho ngươi, thực may mắn…”
“… Không,
là cả hai may mắn.”
Cổ Tiếu Tiếu
cảm động, rúc vào bên cạnh Tĩnh Huyền Phong, lẳng lặng nhắm lại hai mắt, một đường
sắp tới, mưa sa gió giật, xóc nảy lao lực, nhưng chỉ cần kiên trì bền trí, dũng
cảm đi yêu, dù xuyên qua thời không ngàn năm, hạnh phúc không chỗ nào không có.
Một ngày một
tháng một năm nào đó
Bọn họ sẽ
có được tiểu bảo bảo xinh đẹp đáng yêu thứ nhất, sau đó có lẽ còn có thể có cái
thứ hai, cái thứ ba.
Sẽ có chút
tranh chấp, cãi nhau ầm ĩ là gia vị của cuộc sống.
Sẽ có nước
mắt, vui buồn yêu giận làm đẹp nhân sinh, hoặc khổ hoặc ngọt, kia đều là thật sự
cần thiết cho cuộc sống.
Cổ Tiếu Tiếu
tin tưởng vững chắc, nắm chặt tay, cùng nhau đến già.