Bên ngoài
Tử Điền thành, trọng binh bao vây tứ phía, quân sư một mình một ngựa
đứng trước cổng thành, nha hoàn Linh Đang đứng lặng ở một bên, còn Cổ
Tiếu Tiếu như tiểu thư khuê các ngồi trên kiệu, một thân diễm lệ, áo
phượng trâm ngọc, có thể nói ăn mặc trang trọng thập phần thanh tao quý
phái.
Quân sư
một chút cũng không ngừng cảnh giác, con ngươi lợi hại cẩn thận quan sát,
lạnh giọng nói, “Báo cho phản tặc Cố Trường Minh biết, Trấn Nam Vương phi
đích thân tới dưới thành, lệnh hắn mau chóng đến đón tiếp.”
“Phản quân”
trấn thủ cửa thành quả thật khó có thể tin Trấn Nam Vương phi lại một mình tiến
đến, mà quân sư tay vẫn không dời khỏi chuôi bảo kiếm, binh lính hai bên
đều giương cao binh khí chậm chạp không chịu buông xuống.
Cổ Tiếu
Tiếu chờ đợi trong chốc lát thấy không có động tĩnh, lệnh Linh Đang vén mành
kiệu tự mình bước ra… Khi thấy Cổ Tiếu Tiếu một thân y phục trang trọng
bước ra, liền làm cho nhóm “Phản quân” một trận ồn áo, ở trong quan niệm
truyền thống, Vương phi đều là ung dung đẹp đẽ quý giá, tựa hồ ai cũng không
dự đoán được Trấn Nam Vương phi lại là người có bộ dạng ngây ngô như
thế.
Nha hoàn
Linh Đang nhận ra trong đó có một vị binh lính đã từng bị bọn họ lừa gạt hai
lần, liền nhỏ giọng báo cho Cổ Tiếu Tiếu biết, Cổ Tiếu Tiếu mỉm cười,
trang trọng nói, “Bản phi từng nói qua sẽ trở về, thỉnh Cố Trường Minh đi ra
gặp ta”
Binh lính
kia cảm thấy Trấn Nam Vương phi có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng
lại không thể nghĩ ra đến tột cùng là gặp qua ở đâu.
“Đừng chậm
trễ thời gian, nếu Cố Trường Minh còn không xuất hiện, bổn tọa liền đánh
vào thành” quân sư mâu trung giận dữ, một đám phản tặc cư nhiên dám cao thấp
đánh giá Trấn Nam Vương phi, đúng là đại bất kính.
—— Kỳ thật,
Cố Trường Minh đã ở phía trên tường thành từ lâu, người hắn muốn gặp là Trấn
Nam Vương, nhưng người tới lại là Trấn Nam Vương phi, hắn lặng yên nhìn xuống
nữ tử xinh đẹp quý phái diễm lệ ở dưới thành, ánh mắt lơ đãng lướt qua thị nữ
bên người Trấn Nam Vương phi, nhất thời cảm thấy cả kinh… Vội vàng chăm chú
nhìn lại Trấn Nam Vương phi, suy nghĩ tựa hồ có chút hỗn loạn, giống như
nhất thời không thể đem tiểu khất cái vừa rồi cùng vị nữ tử trước mắt kết hợp
lại làm một.
Cổ Tiếu
Tiếu theo thanh âm phát ra hơi hơi ngẩng đầu, “Cố Trường Minh, chúng ta lại
gặp nhau “
Cố Trường
Minh cơ hồ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, khi hắn nhìn vào mắt Cổ Tiếu
Tiếu, mặc dù ở dưới nắng có chút lấp lánh, nhưng xác thực vẫn là cặp mắt
to vô thần kia.
Linh Đang
hiểu chuyện liền hướng hắn vẫy tay, “Cố đại hiệp, không biết của Vương phi
chúng ta sao?”
“Trấn Nam
Vương phi…” Cố Trường Minh liền từ trên tường thành nhảy xuống, hắn quỳ một
gối xuống hành lễ, “Tội dân Cố Trường Minh bái kiến Trấn Nam Vương phi”
Quân sư vừa
nghe người này là Cố Trường Minh, vì tránh cho thương tổn đến Trấn Nam Vương
phi, tức khắc giơ kiếm ngăn ở trước người hắn, Cổ Tiếu Tiếu ngọt ngào cười,
nói, “Vào thành đi, bản phi đứng lâu vậy thực mỏi chân” nói xong, nàng lại
xoay người lên kiệu, khi mành kiệu vừa hạ xuống, Cổ Tiếu Tiếu liền ngửa
đầu há mồm thở dốc, giả làm thục nữ mệt mỏi quá a…
Cố Trường
Minh ngồi trên lưng ngựa, quân sư ở bên cạnh gắt gao giám thị bên cạnh chậm
rãi đi tới nha môn tri phủ, dân chúng trong thành vừa nghe tin Trấn Nam
Vương phi vào thành, liền chen chúc xô đẩy ở hai bên đường xem náo nhiệt,
quân sư nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo chung quanh, mặt mày đều nhăn lại
thành đoàn, cho rằng hành động lần này của Trấn Nam Vương phi quá mức mạo
hiểm.
Cố Trường
Minh thỉnh thoảng lại nhìn về cỗ kiệu kia, đừng nói là hắn, cho dù là ai
đi nữa cũng sẽ không dự đoán được Trấn Nam Vương phi lại cải trang thành
khất cái, công khai ở trong thành đi dạo một vòng, hắn bất tri bất giác
nhớ lại… Này mới tỉnh ngộ mỗi một câu cũng nàng nói cơ hồ đều có chút
ẩn ý, hơn nữa chính mình còn thành thành thật thật nói hết ra tình hình
thực tế, thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn a.
Linh Đang
thấy Cố Trường Minh vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi hướng hắn cười, “Cố đại hiệp
không cần quá mức lo lắng, Vương phi nhất định sẽ giúp ngươi ” lời này hoàn
toàn không giống với đang nói cùng phản tặc, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất
thân phận hai bên.
“…” Cố
Trường Minh xấu hổ níu cương ngựa, “Cô nương đừng tiếp tục gọi Cố mỗ là đại
hiệp, ta một thân đang mang trọng tội “
“Vương phi
nếu không muốn giúp ngươi, liền…”
“Khụ khụ khụ!”
Quân sư quả thực muốn phát điên, tuy nói Cố Trường Minh tướng mạo nhã nhặn
thanh tú, nhưng phản tặc chính là phản tặc, quốc có quốc pháp, há có thể vì
thế mà có thể tùy ý làm bậy? (bác thông cảm, em nó còn trẻ, dại zai
là chuyện …tầm thường ở huyện)
Sau khi đến
nha môn tri phủ, Cổ Tiếu Tiếu được Linh Đang dìu vào trong thẩm đường,
nàng liền ngồi vào sau bàn thẩm án, quyết định không thẩm tra Cố Trường
Minh trước, mà muốn báo thù tên tiểu nhân kia xong mới có thể hạ hỏa,
“Thỉnh Tri phủ đại nhân lên công đường”
Cố Trường
Minh hướng thủ hạ ý bảo đi mời tri phủ, nhưng ánh mắt vẫn như trước dừng ở
trên người Cổ Tiếu Tiếu… Nàng giờ phút này hiển nhiên lộ ra sắc thái đoan
trang uy nghiêm, cùng với tiểu khất cái điêu ngoa bốc đồng vừa rồi quả thực
cách biệt một trời. (đừng lọt bẫy anh êy, khổ lắm)
Tri phủ đại
nhân bị mấy người xô xô đẩy đẩy tiến vào trong công đường, khi hắn nghe nói
Trấn Nam Vương phi đã vào thành, giống như chết đuối vớ được cọc mà
trong lòng không ngừng cảm tạ trời xanh đã chiếu cố, hắn chẳng còn gì
phải sợ nữa, lúc này đã có Trấn Nam Vương phi làm chỗ dựa, nhất định
phải nói tới nước miếng tung bay, thêm mắm thêm muối lên án mạnh mẽ hành vi
phạm tội của Cố Trường Minh, làm Cố Trường Minh bị đánh nhốt xuống mười
tám tầng địa ngục.
“Tham kiến
Trấn Nam Vương phi, ngài phải thay hạ quan làm chủ a ——” Tri phủ đại nhân vừa
vào đến cửa liền dập đầu quỳ trên mặt đất, “Phản tặc Cố Trường Minh kích động
binh lính triều đình tạo phản, giựt giây dân chúng toàn thành cùng triều đình đối
kháng, chẳng những giam cầm tự do, còn đe dọa tánh mạng một nhà già trẻ của
hạ quan, bức bách hạ quan thừa nhận tội danh có lẽ có (tội danh ko có chứng
cớ, điển cố) này, người này hiểu rõ vương pháp mà còn cố tình phạm
phải, làm nhục mệnh quan triều đình, tội ác ngập trời ngỗ nghịch phạm thượng!
Liên luỵ tai ương tới bách tính Tử Điền thành, thỉnh Vương phi nhìn rõ mọi
việc, hạ quan một người trong sạch a —— “
“Nói xong
chưa? Nói xong rồi thì ngẩng lên nhìn bản phi” Cổ Tiếu Tiếu một tay đặt
trên mặt bàn, một bàn tay thưởng thức vuốt ve lệnh bài.
Tri phủ đại
nhân nghe thanh âm này có chút quen tai, hắn trong lòng cả kinh khiếp đảm
ngẩng đầu lên… Không khỏi xoa xoa mí mắt nhìn lại lần nữa, nhưng lại
không xác định nói, “Hạ quan hình như đã gặp qua Trấn Nam Vương phi ở nơi
nào đó rồi sao?”
“A, đây là
cái gì trí nhớ, vừa mới gặp mặt ngài liền đã quên?” Cổ Tiếu Tiếu hòa ái dễ
gần tươi cười, nhất thời cầm lệnh bài trong tay ném đến trước đầu gối Tri phủ
đại nhân, ” trước đánh năm mươi đại bản trượng cho trí nhớ của ngươi tỉnh lại!”
Lệnh này
vừa truyền ra, hết thảy người đứng trong nha môn đều nhất thời sửng sốt,
bất quá Trấn Nam Vương phi đã lên tiếng, liền thấy hai cái đi lên phía trước
đem Tri phủ đại nhân áp trên mặt đất, trượng hình giơ lên cao hung hăng đánh
xuống mông của Tri phủ đại nhân, chỉ nghe Tri phủ đại nhân gào khóc thảm thiết
hô to oan uổng, “Trấn Nam Vương phi tha mạng a, hạ quan đang nhớ lại, đang
nhớ lại… A! —— “
Cổ Tiếu
Tiếu giơ tay lên, trượng hình tức khắc thu tay lại lui về một bên nghe lệnh,
“Bản phi không hiểu hình pháp, thỉnh giáo Tri phủ đại nhân một vấn đề, nếu có
lời lẽ bôi nhọ Hoàng Thượng, có nên bị đánh hay không?”
Tri phủ đại
nhân không cần nghĩ ngợi gật đầu, “Đánh! Kẻ nào lại cả gan làm loạn dám coi
thường Thánh Thượng? Tội phải tru di!”
“…” Cố
Trường Minh đứng thẳng một bên bất đắc dĩ cười, Trấn Nam Vương phi còn rất thù
dai.
“Nga, như vậy
nha…” Cổ Tiếu Tiếu chậm rãi lại xuất ra một cây chém giết làm, “Bản phi tựa hồ
nghe nói người nào đó nói năng chuẩn xác rằng Hoàng Thượng thiên vị Trấn Nam
Vương, cái gì bổng lộc nha, ngân lượng nha đều nhiều hơn quan lại gấp mấy lần,
người nọ còn nói, có bản lĩnh thì đi mà cáo trạng, không có thì liền nhanh
cút đi… Có việc này không?”
Quân sư bất
động thanh sắc, yên lặng xem xét, vừa nghe lời này liền biết tri phủ nhất
định là không nhận ra Trấn Nam Vương phi nên mới dám mở miệng chửi bới
Trấn Nam Vương, hắn nhất thời phẫn nộ rút bảo kiếm ra đặt trên cổ tri phủ,
“Ngươi dám nói xấu Trấn Nam Vương?!”
Tri phủ đại
nhân sợ tới mức nước mũi giàn giụa, hồn sắp lìa khỏi xác, run rẩy cầu xin
tha thứ Trấn Nam Vương phi, “Tội thần có mắt không tròng tội thần tội đáng chết
vạn lần, Vương phi bớt giận, quân sư bớt giận, ngài là chỉ biết một mà không biết
hai a! Mới vừa rồi, hạ quan là bị phản tặc Cố Trường Minh bức bách nên mới liều
chết nói ra mấy lời kia a, tội thần oan uổng —— “
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng giật giật, tri phủ này là họ “Lại” đi? (ta quả thực ko
hỉu ý nghĩa chỗ này, các nàng đọc rồi thì làm ngơ đi, hức)
“Bản phi mặc
kệ một hay hai, chỉ tin nội dung chính tai nghe được mà thôi” Cổ Tiếu Tiếu
vừa nói vừa đứng lên, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống tri phủ, “Vô luận
ta hôm nay là Vương phi hay là dân chúng bình thường, thỉnh nhớ kỹ, điều tối
thiểu nhất giữa người với người chính là tôn trọng, ngươi ngay cả điểm ấy
cũng chưa học được, dựa vào cái gì mà làm quan? Triều đình lại dựa vào lý do
gì đem trăm ngàn dân chúng giao cho ngươi quản lý? Bản phi không có quyền lợi
thẩm phán ngươi, sẽ đưa ngươi tới kinh thành chờ Hoàng Thượng xử lý, đến lúc
đó nên bãi chức hay là nên chém đầu, đều do Hoàng Thượng quyết định”
Tri phủ biết
rõ mũ quan khó giữ được, liền kéo dài hơi tàn cố gắng lôi Cố Trường Minh
chết theo, “Tội thần mặc dù có tội cũng là bị Cố Trường Minh bức , Vương phi
chẳng lẽ muốn tha cho tên phản đồ này sao? !”
Cổ Tiếu
Tiếu tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền nói Cố Trường Minh đem chứng
cớ quan lại tham ô trình lên, “Cố Trường Minh đương nhiên là có tội, bản phi
cũng rất rõ ràng, hắn có lý lẽ nhưng lại không chỗ giải oan, làm ra hạ
sách này, quả thật là cử chỉ nhiễu loạn kỉ cương phép nước, đều sẽ đưa
tới kinh thành để Hoàng Thượng điều tra.
Bất quá, bản
phi sẽ thay Cố Trường Minh hướng Hoàng Thượng cầu tình, về phần Tri phủ đại
nhân ngươi, thân là mệnh quan triều đình, ăn hối lộ trái pháp luật, vô duyên vô
cớ gia tăng thuế má, bằng chứng như núi tội không thể tha! Nhớ kỹ, không phải
bản phi cố tình làm khó dễ ngươi, là tham lam muốn mạng của ngươi.” Vừa dứt lời,
Tri phủ đại nhân đã bị trói gô tha ra bên ngoài công đường, từng đợt kêu rên
dần dần tiêu thất.
Cổ Tiếu
Tiếu thở phì phì ngồi xuống, thực chán ghét những kẻ như vậy, làm
chuyện sai trái còn chưa tính, lại còn muốn hãm hại người khác, loại người
này ở trên Trái đất vẫn còn đang sống rất tự tại, tựa như mấy con gián
ghê tởm khó có thể diệt sạch.
Cố Trường
Minh tựa hồ cảm thấy có chút khiếp sợ Cổ Tiếu Tiếu, nàng khi thẩm án có
khí thế uy nghiêm tuyệt không thua gì một vị quan viên chính trực, Trấn Nam
Vương có được hiền thê như vậy đúng là rất may. Hắn tự mình quỳ gối dưới
công đường, “Trấn Nam Vương phi anh minh đại nghĩa, theo lẽ công bằng xử án, Tử
Điền thành hiện giờ đã được giải thoát, tội dân Cố Trường Minh cam nguyện
lấy cái chết tạ tội “
Linh Đang
kiềm chế không được huých vào cánh tay Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu xem xét
tình hình bên dưới xong, mới bình thản nói, “Cái chết của ngươi cũng không
đổi về được bình tĩnh vốn có của Tử Điền thành, hiện tại trong thành đang có
đại loạn, nguyên do sự việc đều bởi vì ngươi, thì giờ đây cũng chính
ngươi phải giải quyết, nếu thiệt tình sửa đổi cố gắng trấn an dân tâm, quân tâm,
cũng coi như chuộc tội được một phần, còn lại nên xử lý như thế nào
liền để Hoàng Thượng định đoạt”
Cổ Tiếu
Tiếu đứng lên để Linh Đang dìu xuống công đường, nàng nâng Cố Trường Minh
dậy, “Những chuyện có thể làm ta đều đã làm, vẫn là câu nói kia, có chiến
tranh sẽ có đổ máu, cho dù là ai cũng không hy vọng thê nhi già trẻ trong
nhà ngày ngày chờ đợi một bộ thi thể lạnh như băng được khiêng về”
Cố Trường
Minh trầm mặc hồi lâu, hắn tựa hồ nhìn thấy trong thần sắc của Cổ Tiếu Tiếu
có một tia lo lắng, nhìn thấy một vị thê tử buồn bã trông ngóng trượng phu
trở về, hắn không khỏi thốt ra, “Trấn Nam Vương đang đi đánh giặc ? …”
Cổ Tiếu
Tiếu mân mím môi không nói, thậm chí có chút cay cay mũi, Tĩnh Huyền Phong
đã đi được mười ngày, nàng mặc dù người ở Tử Điền thành, nhưng mỗi ngày đều
chờ tin tức từ bên kia Vân thành đưa tới… Lại vẫn như trước bặt vô âm tín,
Tĩnh Huyền Phong đến tột cùng có thể bình an vô sự trở về hay không vẫn còn
chưa rõ.
Linh Đang
hơi hơi thở dài, nhẹ vỗ mu bàn tay Cổ Tiếu Tiếu, an ủi nói “Trấn Nam Vương
cát nhân thiên tướng, tuyệt không có việc gì”
Lời này vừa
nói ra, Cổ Tiếu Tiếu liền quên chính mình đang ở trước mặt chúng thần,
nàng quay lại ôm chầm lấy Linh Đang rơi nước mắt, “Ta nhớ hắn, muốn đi tìm
hắn, một phút cũng không chờ được “
“Kia Linh
Đang bồi Vương phi đi tìm Vương gia được không?” Linh Đang như dỗ tiểu hài tử
vuốt ve lưng nàng, tâm bị tác động đỏ hòng cả hốc mắt.
Cố Trường
Minh gặp tình cảnh này không khỏi giật mình, mới vừa rồi Trấn Nam Vương phi
chính nghĩa lẫm liệt trong nháy mắt lại trở nên nhu nhược như thế, có lẽ nàng
vì Trấn Nam Vương nên mới cố gắng chống đỡ một phần trách nhiệm, kỳ thật đáy
lòng chỉ thầm nghĩ muốn làm một cái tiểu nữ nhân chờ trượng phu trở về
nhà.
—— Viện
binh Vân thành chậm rãi quay về bản doanh, chuyện phản loạn coi như đã
được giải quyết, Cổ Tiếu Tiếu lệnh Linh Đang ở lại giám thị Cố Trường
Minh khôi phục lại Tử Điền thành, cũng coi như cho Linh Đang một cơ hội,
mà nàng đương nhiên cũng hy vọng những người hữu tình sẽ được ở bên
nhau.
Mà nàng đã
không thể tiếp tục đợi đến thời gian ước định cùng Tĩnh Huyền Phong được
nữa, quyết định tức khắc hồi Vân thành thu thập hành lý lên đường tới Đông
Thấm Quốc.