Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 5: Để mắt

"Dữu tử, mày nói lại lần nữa tao nghe, mày đi đâu?"

Khương Hựu một tay xoay bánh lái, miễn cưỡng lặp lại, "Đi làm."

"Hả? Tối hôm qua mày bị thua trò nói thật hay mạo hiểm, người thắng yêu cầu mày đi làm à? Tao đang muốn hỏi mày, làm theo cách tao chỉ có xài được mấy món đó không? Kíc.h thích không?"

Khương Hựu: "..."

Hắn thật sự không biết nói gì với cái tên mở miệng ra ba câu đã nói về đồ gợi tình kia.

Cách tòa cao ốc Norns càng ngày càng gần, Khương Hựu lười giải thích, cúp điện thoại của Tống Nam Kha.

Cũng giống như những con em nhà giàu ngoài kia, vì để không bị mang tiếng là ăn không ngồi rồi, hắn vẫn được sắp xếp một chức vị trong công ty. Nhưng mà không phải ở Đông Huy Jewelry, mà là công ty con duy nhất của Đông Huy, Norns.

Nghiệp vụ chính của Norns là thiết kế đồ trang sức xa xỉ, kiêm sản xuất và tiêu thụ, coi như là dòng phụ của Đông Huy. Khách hàng chủ yếu là nhắm vào người trẻ tuổi, phong cách chú trọng vào theo đuổi thời trang.

Sau khi lập kế hoạch tới công ty, trước khi lên đường Khương Hựu đã lấy chiếc xe rẻ tiền nhất trong gara, lái Bentley tới công ty đậu vào bãi, đi vào tòa nhà.

1

Trước khi cưới hắn đã đi làm hai ngày, kết quả không bao lâu sau thì hắn gặp tai nạn còn bị biến thành "bữa ăn chốt thí" đẩy vào cuộc hôn nhân này, từ đó chưa từng đi làm lại.

"Tiên sinh." Thấy người lạ bước vào, cô tiếp tân liền lễ phép hỏi, "Xin hỏi ngài tìm ai, có đặt hẹn trước không ạ?"

Khương Hựu dừng chân, "Tôi là nhân viên của Norns."

Khi thấy rõ gương mặt hắn, tiếp tân liền đỏ mặt, hỏi, "Thực tập sinh? Muốn vào làm phải có thẻ nhân viên."

Khương Hựu trông nhỏ con, luôn bị nhầm là học sinh, hắn cũng không giải thích, cười cười nói, "Đã lâu tôi không đi làm, không tìm thấy thẻ nhân viên, cô có thể chỉ cho tôi chỗ làm lại thẻ không?"

Tệ quá, bị động lòng rồi!

Cô tiếp tân bị đắm chìm vào đồng điếu của Khương Hựu, chân mơ màng dẫn Khượng Hựu ra phía sau, mơ màng giúp Khương Hựu làm lại thẻ nhân viên.

Thậm chí ngay cả phí làm lại thẻ, cô cũng mơ màng tự móc tiền túi ra trả.

Giải quyết xong hết, cô đi ra khỏi cửa, cô tiếp tân nhìn thẻ nhân viên của Khương Hựu, trợn mắt, "Thì ra anh là... phó phòng sales?"

Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Đã gần tới giờ cơm trưa rồi, để cám ơn, tôi mời cô bữa này nhé."

Cô tiếp tân làm gì có ý muốn đi ăn cơm với lãnh đạo chứ, nhưng ngẩng đầu lên thấy gương mặt đẹp trai thành khẩn của chàng trai...

Lại mơ mơ màng màng đi theo hắn.

Muốn hỏi ai là người nắm nhiều thông tin trong công ty nhất, tất nhiên là tiếp tân rồi, ai cũng qua lại với nhân viên tiếp tân cả.

Dùng thời gian một bữa cơm trưa, Khương Hựu đã hiểu đại khái tình trạng của Norns.

Kích cỡ của Norns chỉ cỡ xí nghiệp tầm trung, tổng giám đốc là người của Đông Huy điều xuống, tên là Đức Thăng, cũng là cha của Hứa Tri.

Mấy năm gần đây công việc buôn bán của Đông Huy không tốt, vốn cấp cho Norns càng ngày càng ít, cộng thêm lấy tiêu chí "sản phẩm chất lượng lên hàng đầu", chi phí sản xuất rất cao, lãi ròng càng ngày càng không đạt, đã dần trên con đường xuống dốc.

Phòng sales có một trưởng phòng, một phó trưởng phòng --- Cũng chính là hắn, cùng với bảy nhân viên quản lý khách hàng và hai thư ký, chủ yếu phụ trách công việc marketing.

Mà Hứa Tri cũng không phải đại tiểu thư ăn không ngồi rồi, vì để lót đường cho con gái, Đức Thăng đã sắp xếp cho cô vào làm chức trợ lý tổng giám đốc, phụ trách truyền đạt mệnh lệnh, là chức vị tiếp xúc với nhân viên và nghiệp vụ nhiều nhất.

Norns tổng cộng có bảy tầng, phòng sales ở tầng bốn. Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Khương Hựu dùng thang máy đi lên.

Phòng sales là phòng lớn nhất của Norns, chiếm hết cả một tầng. Bước ra thang máy sẽ đụng phòng khách, ba hàng bàn ghế cho nhân viên sắp chỉnh tề, cơ bản đã ngồi đầy.

Xuyên qua phòng khách, bên trong theo thứ tự là hai phòng làm việc, phòng họp, phòng giải khát và phòng vệ sinh. Khương Hựu gõ cửa phòng lãnh đạo, muốn báo cáo tình hình của mình với cấp trên.

Kết quả không có ai trả lời, hắn liền về phòng mình trước để dọn dẹp.

Đã hơn một năm không tới, chắc chắn là đóng rất nhiều bụi, Khương Hựu vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa vào ---

Trước bàn làm việc, có một người đàn ông dựa vào ghế lướt di động. Chân gác lên bàn nhỏ, trông vô cùng rảnh rỗi.

Khương Hựu lui ra ngoài, nhìn lên bảng hiệu.

Phòng làm việc của phó trưởng phòng, không sai mà???

Cho dù hắn không đi làm, có Khương gia và Bùi gia ở đây, là ai cũng không dám cắt chức của hắn.

Xem ra là có người muốn chiếm ổ đây.

Khương Hựu đi vào, hắng giọng nói, "Quấy rầy một chút, anh là ai, tại sao lại ở đây?"

Người đàn ông đang xem video, nghe thấy tiếng nói thì giật mình, xoay đầu thấy Khương Hựu, phát hiện mình chưa từng gặp người này, cho là khách hàng, giọng mất kiên nhẫn nói, "Muốn tìm người thì ra phòng khách hoặc gọi điện tìm, khách hàng của quản lý cũng chờ ở đại sảnh, với lại tôi ở đây thì liên quan gì tới cậu?"

Khương Hựu hừ trong lòng, giơ thẻ nhân viên lên vẫy vẫy, "Đương nhiên là có liên quan, tôi là phó phòng sales. Anh đang ngồi ---"

Hắn chỉ vào cái ghế đối phương đang dựa, "Là chỗ của tôi."

Trong phòng im lặng hai giây, sau đó "Rầm" một tiếng, người đàn ông như bị đốt mông, lập tức đứng bật dậy.

"Bây giờ có thể trả lời tôi chưa?" Khương Hựu hỏi, "Anh là ai?"

"... Hoắc Văn Đông của phòng sales."

"Nghỉ trưa ở đây?" Mới đi làm lại, cái gì cũng không quen, Khương Hựu không muốn gây rắc rối nên cho đối phương đường lui.

Hoắc Văn Đông cắn răng gật đầu.

"Nghỉ trưa kết thúc rồi, về làm thôi."

Khương Hựu kéo áo của đối phương xuống, khoác áo mình lên, "Nhớ lấy đồ của mình về, mâm trái cây, gạt tàn các thứ cũng đem về đi."

"... Vâng."

Ở trong phòng này hơn nửa năm, đồ cũng khá là nhiều, Hoắc Văn Đông dọn bốn năm lần mới xong.

Thấy hắn mang toàn bộ đồ cá nhân về chỗ cũ, mấy nhân viên không nhịn được xì xào bàn tán.

"Lão Hoắc sao đem đồ về rồi, để tránh bị nghi?"

"Phòng đó sớm muộn gì cũng là của ổng, đâu cần phải làm để tránh bị nghi... Ầy, chẳng lẽ xảy ra mâu thuẫn với trưởng phòng Trần?"

"Trưởng phòng Trần một tay đưa ổng lên, có trị ai cũng sẽ không trị ổng. Nhưng mà hồi nãy tôi thấy một cậu em đẹp trai đi vào, cho là vào phòng khác nên không để ý lắm, chẳng lẽ có liên quan tới cậu em đẹp trai đó?"

"Tôi cũng nhìn thấy! Nhìn dáng trông non nớt ghê, làm tim của dì đây muốn tan chảy! Chắc là thực tập sinh... Nói trước nha, để tôi hướng dẫn cho ẻm!"

"Tĩnh Hương, bà làm ơn tự nhìn lại vị trí của mình, một nhân viên văn phòng có tư cách hướng dẫn thực tập sinh à..."

"Thôi, không tám nữa, lo mà nghĩ cách kéo khách, trưởng phòng muốn nghe phương án mới!"

Mấy nhân viên nữ vì chuyện muốn dẫn thực tập sinh mà cãi vã, bị Hoắc Đông Minh quát giật mình lè lưỡi, vội vàng trở về bàn của mình.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và click chuột, cùng với tiếng Hoắc Văn Đông vò giấy.

... jongwookislove.wordpress.com

Chờ cả buổi chiều cũng không thấy cấp trên, Khương Hựu không biết làm gì, sau khi dọn phòng xong, liền nằm trên ghế chơi game Honor of Kings.

Người ta hay nói khi rảnh rỗi sẽ rất dễ nghĩ lung tung, trong lúc chờ ván game tính điểm, hắn lại nhớ tới bức tranh sơn dầu ăn bụi để trong phòng treo đồ, đột nhiên cảm thấy tối hôm qua ở trong xe không nên ung dung bỏ qua cho Bùi Minh Tiêu.

Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy, hắn liền vào shop trong game, mua toàn bộ anh hùng chưa có, skin, vật phẩm lễ, mua toàn bộ những thứ hắn măc kệ có thích hay không, mua hết!

Một từ thôi, sướng!

Ở đầu bên kia, người phụ trách nước ngoài của Silver đang ngồi báo cáo công việc ở đối diện Bùi Minh Tiêu, trơ mắt nhìn màn hình điện thoại của chủ tịch liên tục báo tin nhắn bị trừ tiền, thiếu chút nữa bị nội thương.

Bùi Minh Tiêu cũng bị tiếng ting ting làm nhức đầu, ụp màn hình xuống, đuổi người phụ trách đi, cũng sắp đến giờ tan ca.

Quách Chiêu gõ cửa đi vào, "Bùi tổng, tối nay sếp không có lịch trình gì, có cần đặt chỗ ăn tối không?"

"Không cần, báo với bác Lý tối nay tôi về ăn cơm." Bùi Minh Tiêu liếc nhìn điện thoại không còn báo tin nhắn nữa, "Cậu ấy đi đâu vậy?"

Quách Chiêu hiển nhiên đã có chuẩn bị, "Em vừa mới hỏi quản gia, Khương tiên sinh hôm nay tới Norns đi làm."

"..."

Đi làm?

Trong nhận thức của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu và đi làm không hề có một xíu liên quan nào. Hơn một năm kết hôn, tên kia căn bản là diễn giải rất giỏi thói hư tật xấu của con nhà giàu, đi chơi du thuyền lướt sóng như cơm bữa, chơi bài đi hộp đêm với đám bạn xấu là một tiết mục không hề thiếu.

Chỉ có một điều là chưa từng nghe nói người này đi làm.

... Bùi Minh Tiêu cảm thấy quá bất bình thường.

Nhưng hắn không có thời gian rảnh rỗi đi tìm hiểu bất bình thường chỗ nào, ngón tay gõ lên bàn hai cái, nhẹ giọng phân phó, "Dặn Lão Trương trông chừng cậu ấy, nếu như có gì cần thiết, có thể báo thẳng cho tôi."

"Là trông chừng kiểu nào sếp?" Quách Chiêu xin chỉ thị.

Trước mặt Bùi Minh Tiêu xuất hiện lưng sau của nam sinh, trắng mềm nhỏ bé, trông dáng dấp như không thể chịu khổ.

"Tùy đi, chắc cũng không kiên trì được mấy bữa đâu."

Dừng một chút, hắn mở văn kiện cuối cùng, bổ sung, "Dù sao trên mặt pháp luật cũng là người của tôi, không được để ai bắt nạt."