Đối với Bùi Minh Tiêu mà nói, "phúc khí" là một cụm từ trừu tượng không có ý nghĩa, hắn không giống nhiều bạn làm ăn của hắn, chú trọng "phúc báo" nên mới ăn chay niệm Phật làm từ thiện, hắn làm từ thiện là chỉ đơn giản muốn làm, chưa từng nghĩ sẽ nhận lại cái gì, với hắn, dựa vào huyền học chi bằng dựa vào mình.
+
Nhưng một giây nam sinh cột dây xong thả tay ra, hắn rõ ràng cảm nhận bên hông có một thứ gì đó rất khó hình dung.
Cảm giác này không biết phải diễn tả như thế nào, hắn xoa mi tâm, đoán chừng mình bị pháo hoa làm hoa mắt, mới có thể gặp ảo giác với cái đai lưng đỏ lè quê mùa trị giá 9,9 tệ này.
Vì thoải mái, Bùi Minh Tiêu ở nhà mặc rất tùy ý, phía trên mặc áo thun màu đen, phía dưới mặc quần màu xám tro. Phía trên chiếc quần rộng thùng thình, có thể thấy rõ đường nhân ngư kéo từ hông xuống xương chậu.
Lúc nãy Khương Hựu muốn vội vàng cột đai lưng cho Bùi Minh Tiêu, vén áo lên không để ý gì. Giờ mới nhìn thấy cái eo, tay mất kiểm soát cứng đờ, liền vội vàng thả áo người ta xuống.
"Chờ đã." Bùi Minh Tiêu gọi một tiếng.
Khương Hựu: "Dạ?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Cậu cũng tặng quà cho người lớn rồi, theo lễ nghĩa, người lớn cũng phải đáp lễ. Nhìn xem trong túi tôi có cái gì."
Khương Hựu chỉ có thể dựa vào thị giác trực quan, tay mò vào trong túi đối phương, vừa sờ vừa không động não hỏi, "Anh định trả áo lót với đồ gợi cảm cho em hả?"
Bùi Minh Tiêu: "..."
"Ờ... coi như em chưa nói gì."
Khương Hựu lúng túng ho khan, động tác tay mò nhanh hơn.
Rút ra được hai bao lì xì.
Hai bao lì xì này không giống nhau, một bao dày, sờ phải ít nhất là hai chục ngàn. Một bao khác thì mỏng, sờ thử thì chỉ cỡ một hai ngàn gì thôi.
Từ khi trở thành người đi làm, Khương Hựu rất nhạy cảm với tiền. Hắn nắm chặt bao lì xì dày, vừa định ngọt ngào nói "cám ơn ca ca" thì nghe Bùi Minh Tiêu nói, "Đi đưa cho bác Lý đi."
"... Còn cái này?" Khương Hựu khó tin giơ bao lì xì mỏng lên.
Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Cái đó của cậu."
Khương Hựu: "..."
Khương Hựu hoàn toàn không cười nổi.
Làm chủ nhà, đương nhiên sẽ gửi bao lì xì cực dày cho người làm đã cực khổ cả năm. Những người khác về quê trước thì đã gửi bao lì xì rồi, bởi vì bác Lý ở lại ăn tết với hai người nên giờ mới đưa.
Khương Hựu nhìn đường nhân ngư của Bùi Minh Tiêu, mất mát thả vạt áo của đối phương xuống. Đưa bao lì xì cho bác Lý đang dọn dẹp trong bếp, bị bác Lý từ chối kì kèo một hồi lâu, lúc ra khỏi bếp, đã không thấy bóng dáng Bùi Minh Tiêu trong phòng khách nữa.
Đoán chừng đã về phòng.
Khương Hựu cầm bao lì xì nhẹ tênh, mất mát đi vào thang máy. Càng nghĩ càng không thấy vui gì, không nhịn được chụp hình bao lì xì, đăng lên trang cá nhân:
Có mỏng hông ta? (kèm ảnh)
Không có nói là ai đưa, cách nhắn cũng giống như giỡn, đăng xong Khương Hựu kiểm tra lại, chắc hẳn không có chỗ nào không ổn.
Chờ hắn cầm điện thoại xềnh xệch đi về phòng, bên dưới đã có một đống bình luận.
Cá con: Ai mà keo kiệt vậy? (khinh bỉ) Qua chỗ em, em cho anh ăn sung mặc sướng
Chi Chi: Với kinh nghiệm đọc truyện tổng tài, bên trong chắc chắn là một tờ chi phiếu!
Tĩnh Hương: Ti thảo đã suy bài tới mức này rồi ư! Chị! Không! Cho! Phép!
Bành Thần: Tiền thưởng cuối năm đã hóa thành tiền lì xì rồi 😭
... jongwookislove.wordpress.com
Khương Hựu đọc bình luận, uất ức vô cùng --- Chẳng lẽ mình không xứng được nhận hai chục ngàn? Tra Tra Tiêu là đồ con rùa keo kiệt!
Hắn nắm chặt tay, định chọn mấy cái để trả lời, không đợi gõ chữ xong thì thấy bên dưới bình luận của Khương Trạm Du có một người trả lời.
Tra Tra Tiêu:.
Lần đó đi trượt tuyết, vì để thuận tiện liên lạc, mọi người đã add weixin của nhau. Khương Hựu nhìn dấu chấm chẳng hiểu gì, chớp mắt.
Không thể nào không thể nào, trừ khi bị não tàn, sẽ không có ai trong lúc móc người ta lại quên ẩn người ta đi chứ?
Lần trước tự kỷ còn chưa kết thúc, Khương Hựu ngã lên giường, lại rơi vào một vòng tự kỷ mới.
"Brum brum ---"
Lúc này điện thoại bắt đầu rung, trên thực tế là điện thoại của hắn đã rung cả ngày hôm nay. Hắn bấm thoát trang cá nhân, trở về màn hình chat, mấy tin nhắn ban ngày còn chưa trả lời, giờ đã thêm một đống tin nhắn mới.
Là mấy người bạn vừa bình luận cho hắn, cũng gửi bao lì xì qua. Khương Trạm Du chuyển hẳn năm chục ngàn, Khương Hựu thậm chí nghi ngờ, nếu weixin không giới hạn số tiền thì chắc người này sẽ còn chuyển nhiều hơn.
Trong mấy người đó thì có Bành Thần và Tĩnh Hương tiền lương ít, hắn chỉ nhận tấm lòng không nhận tiền. Cá con là em hắn, là hắn phải lì xì mới đúng, cũng không muốn. Chỉ nhận tượng trưng từ chị Tri, với tính cách của cô, nếu không nhận cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Trừ mấy người này ra, còn có chính chủ mới bị móc ở status xong.
Tra Tra Tiêu: Mở ra xem đi
Bên trong có cái gì đáng xem? Khương Hựu không trả lời, đưa tay lấy bao lì xì, bất đắc dĩ mở bao, nhìn vào bên trong.
Là một cái thẻ giấy màu bạc.
... Chẳng lẽ là chi phiếu thật?
Trong ấn tượng của Khương Hựu, hình như không có ngân hàng nào ký chi phiếu màu bạc. Hắn nghi ngờ rút tờ giấy ra, đập vào mắt là logo của Mercedes-Benz khiêm tốn mà chói mắt.
Nhìn xuống chút nữa là một hàng chữ tiếng Anh.
Bằng vốn liếng tiếng Anh góp nhặt hồi đi học ở RCA, hắn liếc sơ một cái, khi thấy từ Armadillo, con ngươi lập tức co rút.
Càng nhìn xuống cổ họng càng khô, tim đập càng nhanh, cuối cùng lòng bàn tay còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nói đơn giản, đây là một thẻ nhận xe, hơn nữa không phải là một chiếc xe phổ thông, mà là Armadillo Conquistador --- Một chiếc RV(1) hạng sang.
1
(1) Xe RV là viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là nhà xe, phía sau được thiết kế như một căn nhà nhỏ, còn đây là link hình chiếc xe bên trong lẫn bên ngoài
Khung gầm MANTGS8 * 8 nhập khẩu từ Đức, công suất cực đại 480 mã lực, mô men xoắn 2500Nm. Với tính năng mạnh như vậy, nó có thể chạy ở những nơi mà cả xe tăng cũng không chạy được.
Bởi vì không chắc đường ở gần nhà khách hàng có giới hạn độ cao hay không, chiếc Armadillo sẽ tiêu thụ dưới phương thức gửi thẻ nhận xe, chờ người mua cân nhắc kỹ càng để xe ở đâu thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, giám đốc sẽ lái xe tới.
Khương Hựu chợt nhớ tới lần đi núi Trường Bình, vì gầm xe quá thấp, bọn họ thiếu chút nữa là đi thẳng xuống suối vàng. Sau đó đi trượt tuyết, hắn cũng vô tình như cố ý nói chỗ ngồi phía sau chật quá, không thoải mái.
Thật ra thì đều là do Cá con còn nhỏ, mua xe chú trọng bề ngoài hơn là ngồi thoải mái, chứ không phải là không có xe chạy.
Tra Tra Tiêu lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Mà mình vừa rồi còn quái gở mắng người ta nữa chứ.
A a a a mình là não tàn thật ư!!
Khương Hựu vội mở camera lên, tìm góc có ánh sáng đẹp, chỉnh chỉnh thẻ nhận xe rồi chụp một tấm.
Sau đó đăng lên trang cá nhân: Thì ra là cái này, cám ơn ca ca (Kèm ảnh)
Chi Chi:... Không thể nói là giống Versailles, chỉ có thể nói là giống hệt
Tĩnh Hương: Tự nhiên nhận ra mình chỉ là một icon (gãi đầu)
Bành Thần: Đù mé, tìm ca ca này ở đâu vậy, cho anh một người... không, một chục!!
Mà đáng thương nhất là bạn nhỏ Cá con, vừa mới chơi xong một ván game thì phát hiện anh rể trả lời bình luận của mình.
Sau khi xem tấm hình kế tiếp của Khương Hựu, Khương Trạm Du không bình luận nữa mà tự đăng status.
Cá con: Có ai cung cấp dịch vụ mai táng không? Cho tôi gói VIP, cám ơn 🙂