Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 15: Nhõng nhẽo

Nghe vậy, Khương Hựu hoảng hốt gật đầu một cái, đồng ý họp xong sẽ qua tìm trưởng phòng marketing nói chuyện.

Trưởng phòng Trần ngoáy ngoáy lỗ tai, giống như không tin vào tai mình, trầm giọng nói, "Mọi người chờ một chút." Sau đó đứng dậy đi tìm trưởng phòng marketing, đoán chừng là muốn xác nhận tin tức.

Cửa phòng họp lần nữa đóng lại, sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, theo tiếng Tĩnh Hương "Ồ" một tiếng, bầu không khí lập tức xôn xao.

"Phó phòng Khương, mau nói cho tôi nghe sao cậu làm được vậy, quá ngầu!"

"Đơn đặt hàng có thể được bao nhiêu, có đủ bù vào tiền lỗ không? Chúng ta có bị đuổi không? Tôi đã chuẩn bị đi thuê căn khác rẻ hơn rồi huhuhuhu"

"Trưởng phòng marketing nói bản thiết kế của cậu là có ý gì, cậu biết thiết kế trang sức? Đúng là không dựa vào nhan sắc thì cũng dựa vào tài hoa, chúng ta có thể có đường sống rồi!"

"Dữu tử, Dữu tử, mau trả lời chúng tôi đi, đừng ngồi trầm tư nữa!"

Nào ngờ trông Khương Hựu vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng tim thì đang đập thình thịch rất mạnh.

Giống như lời hắn đã nói với Ngụy Hoa Viễn, sản phẩm của Norns không có gì bàn cãi về chất lượng, chỉ là không được PR nên bên Hoa Viễn không biết đến tên của bọn họ thôi.

Dưới tình huống vẫn duy trì chất lượng này, nếu có thể đưa ra một cái giá hợp lý, cộng thêm sự quý mến và thương xót của Ngụy Hoa Viễn với Khương Hựu, sẽ không ưu không lo lấy được đơn đặt hàng.

Chẳng qua là không nghĩ tới, ước chừng chỉ là một cái liếc mắt, Ngụy Hoa Viễn liền quyết định sử dụng bản thiết kế của Khương Hựu.

Đây là lần đầu tiên, có người muốn biến bản thảo của hắn thành hiện vật.

Trên bàn họp vẫn còn đang bạn một câu anh một câu, bầu không khí vào năm phút trước u ám muốn bức người giờ đã bay hết, mọi người vui như tết vậy. Nếu như điều kiện cho phép, bọn họ thậm chí còn đốt hai dây pháo ăn mừng!

Chỉ có một người vẫn giữ im lặng.

- -- Hoắc Văn Đông cúi thấp đầu, không nhìn rõ nét mặt. Bởi vì quá dùng sức, cánh tay cầm tài liệu nổi cả gân xanh.

Có một đồng nghiệp nữ phát hiện, cố ý nói, "Phó phòng Khương chưa từng làm sales, kết quả lần đầu tiên lại lấy được đơn đặt hàng khó khăn nhất trong truyền thuyết, cho nên kinh nghiệm đương nhiên có ích, nhưng thiên phú và cách làm cũng quan trọng mà."

Những người còn lại cười phối hợp, "Đúng vậy, đúng vậy."

Hoắc Văn Đông nổi gân xanh trên trán, dùng mắt thường cũng thấy nó giật giật.

"Được rồi, tất cả im lặng!" Lúc này trưởng phòng Trần đã quay lại, sắc mặt đen như đít nồi, "Cũng không phải đơn đặt hàng của các anh các chị, rêu rao công sức làm gì?"

Cấp trên đã lên tiếng, mọi người nén lại cảm xúc vui mừng, im lặng.

Câu chuyện đột nhiên biến chuyển, trưởng phòng Trần cũng không biết làm sao tiếp tục cuộc họp, "Mặc dù Hoa Viễn đã có tin tức, nhưng chưa tới bước chuyển tiền thì vẫn không thể lơ là, không được bỏ bê các khách hàng khác."

Sau đó tan họp, ông vội vàng dẫn Hoắc Văn Đông đi.

Hai người trở về phòng của trưởng phòng Trần, trưởng phòng Trần đập một cái đùng vào ghế. Hoắc Văn Đông thì như mất hồn, siết tờ giấy, đứng giữa phòng.

"Ngồi đi." Trưởng phòng Trần mất kiên nhẫn nói, "Nghĩ gì vậy?"

Hoắc Văn Đông: "Sao nó làm được."

Trưởng phòng Trần: "Cậu nói cái gì? Nói lớn một chút, tôi không nghe thấy."

Hoắc Văn Đông lúc này mới tỉnh táo ngẩng đầu lên, mặt mê man, luống cuống, khó tin, như là không thể nghĩ ra tại sao Khương Hựu có thể giải quyết khách hàng mà hắn không làm được, đôi mắt đỏ thẫm đáng sợ.

Hắn xoay người ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, "Coi như là thằng ranh con họ Khương này may mắn, có thể lấy được đơn đặt hàng của Hoa Viễn!"

Trưởng phòng Trần cau mày, "Cậu còn có thời gian rảnh đi suy nghĩ chuyện này? Tôi đã đi nói bao nhiêu với trợ lý Hứa, bây giờ bị vả vào mặt, lo suy nghĩ làm sao để trả lời đi!"

"Đều tại thằng ranh con đó! Trưởng phòng, chúng ta phải nghĩ cách không thể để nó ký được hợp đồng này!"

Trưởng phòng Trần bực dọc xua tay, "Cũng chẳng được gì đâu, cậu ra ngoài đi, tôi đi tìm trợ lý Hứa thương lượng."

Hoắc Văn Đông hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trưởng phòng Trần ngồi phịch xuống ghế hút thuốc, sau đó đi lên lầu tìm Hứa Tri.

Đáng tiếc, đi từ đầu hành lang này tới đầu hành lang kia vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Tri, chỉ có thể trở về phòng.

Thật ra thì người ông tìm đang ở hoãn đài(1) trên tầng chót --- Khương Hựu đã tới trước ông một bước, gọi Hứa Tri lên đây.

(1) Tầng ở trên bị lùi lại một khoảng cách nhất định, chừa ra một khoảng ở dưới gọi là hoãn đài, link hình chi tiết ở đây>

Khương Hựu thấp giọng hỏi, "Chị Tri, ngày mai em qua Hoa Viễn bàn chi tiết hợp đồng, chị có thể đi với em không?"

Hứa Tri mấy phút trước vừa nghe tin tức, vẫn còn trong sự hốt hoảng, kinh ngạc hỏi, "Tại sao lại gọi chị theo?"

Khương Hựu trong nháy mắt ủ rũ, giọng nói u sầu, "Đây là đơn hàng đầu tiên của em, không biết lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải xử lý làm sao, nếu như chị đi cùng thì trong lòng sẽ vững hơn một chút. Với lại... chị cũng biết gần đây tiếng tăm của em không tốt lắm, sợ có người dùng việc công báo thù riêng, cho nên muốn tìm chị giúp.

Cả công ty em chỉ quen chị, cũng chỉ tin chị thôi."

Cả công ty chỉ tin chị.

Làm việc này bốn năm, ngay cả cha ruột cũng chưa từng nói câu này với cô, trong lòng Hứa Tri ê ẩm khó có thể dùng lời diễn tả, không chút nghĩ ngợi đồng ý, "Được."

Nếu như mồi đã đến miệng còn bị khều ra, Hứa Tri cô chính là người đầu tiên nổi đóa!!

Ngày mai là thứ bảy, thương lượng xong thời gian xuất phát, Khương Hựu không về phòng làm việc, đi xuống lầu hai.

Khương Hựu tìm trưởng phòng thiết kế, câu đầu tiên nói là, "Bản thiết kế không thể tùy tiện để cho anh xem được."

"Hả?" Trưởng phòng thiết kế lờ mờ.

Khượng Hựu: "Bản thiết kế dây chuyền của tôi được sử dụng để buôn bán, cần phải trả tiền thù lao, các anh không thể tay không bắt sói(2) được. Tôi cho các anh hai phương án: một, mua bản thiết kế này, trên nhãn hiệu có đề tên tôi; hai, hai bên ăn chia, một đơn đặt hàng thì ký một hợp đồng, cũng phải đề tên tôi."

(2) Ý nói công sức bỏ ra thì ít nhưng lại được hưởng lợi ích nhiều.

Trưởng phòng thiết kế khóc lóc đi gọi điện cho trưởng phòng marketing.

Trên thực tế, khi nhận được tin tức, bọn họ đã lục tìm tác phẩm của Khương Hựu, tất nhiên không tìm thấy gì.

Vì thế bọn họ không có ý định liên hệ với Khương Hựu theo quy trình của designer. Trong ấn tượng của bọn họ, designer không có tên tuổi khi được biết đến đã rất vui rồi, tháng sau phát thêm tiền lương là được.

Ai ngờ người này lại đòi tiền công!

Nhưng mà chuyện đã tới nước này, không thể không đồng ý được. Mười phút sau trưởng phòng thiết kế quay lại, nói, "Chúng tôi chọn chia phần trăm, sau khi ký hợp đồng sẽ thanh toán trước 30% vào đơn đặt hàng đầu tiên. Đề tên không thành vấn đề, đây là chuyện chúng tôi phải làm."

Nghe vậy, Khương Hựu liền biết Norns cũng chẳng xem trọng bản thiết kế của hắn, cho nên không muốn bỏ tiền ra mua lại bản thiết kế. Nhưng cho dù như thế nào, tiền đến tay là chân lý, có thể giúp hắn không rơi vào cảnh sống vất vả sau khi ly hôn với Bùi Minh Tiêu.

Khương Hựu lại trò chuyện về nội dung hợp đồng, sau đó mới gửi bản thiết kế sang.

Tối hôm đó, phòng thiết kế dùng cả đêm làm sợi dây chuyền hàng mẫu đầu tiên.

Hôm sau đến công ty gặp Hứa Tri như đã hẹn, cầm sợi dây chuyền, Khương Hựu cho là qua một đêm bản thân có thể đã bình tĩnh lại, nhưng đầu ngón tay bây giờ vẫn run run không tự chủ.

Hứa Tri mở to mắt, "Nghe nói là do em thiết kế?"

Khương Hựu "Dạ" một tiếng.

Cô không nhịn được nhỏ giọng nói, "Đẹp thật đó!"

"Lần này quá vội, khuôn làm có hơi xù xì, chờ có khuôn mới làm đẹp hơn sẽ tặng chị một sợi." Khương Hựu cười nói.

Vậy cô há chẳng phải là có được sợi dây chuyền trước khi sản phẩm ra mắt sao, đặc quyền này làm cho Hứa Tri không nhịn được cười như một cô bé, "Tốt quá, cám ơn em!"

Hoa Viễn cách Norns khá xa, đi hai tiếng mới đến.

Bàn hợp đồng lần đầu tiên không có mặt Ngụy Hoa Viễn, nhưng bọn họ gặp được trưởng phòng marketing vẫn mãi không chịu ra mặt lần trước.

Trên phương diện làm ăn sẽ không nói tình cảm, cho dù Ngụy Hoa Viễn mời Khương Hựu đến, nhưng hai bên vẫn tiến hành battle mấy trận mặc cả.

Cuối cùng hai bên lùi một bước, có thể nhìn ra cả hai đều hài lòng với kết quả, hợp tác hai bên cùng thắng.

Vì để thành lập mối quan hệ tốt, lần này trưởng phòng Trần cũng đi cùng, còn dắt Hoắc Văn Đông theo. Trong buổi bàn bạc, Hoắc Văn Đông muốn tìm cơ hội chen vào vô số lần, nhưng đều bị Hứa Tri trừng mắt cho lùi về.

Trưởng phòng Trần bực bội nghĩ: Hứa gia chẳng phải đứng về phe Khương Duy sao, tại sao cô ta... trông có vẻ thân thiết với Khương Hựu quá vậy??

... jongwookislove.wordpress.com

Quyết định cụ thể chi tiết rồi, phòng pháp vụ của Hoa Viễn cần phải về nghĩ hợp đồng rồi đi công chứng, nghi thức ký hợp đồng chính thức là tuần tới.

Sau khi đưa Hứa Tri về, Khương Hựu không về nhà mà xách cà men qua Ngụy gia.

Hắn cho là hôm nay Ngụy Hoa Viễn có thể đến, nên tối hôm qua đã hầm một nồi canh xương, muốn bổ sung canxi cho sư phụ. Bắt đầu có thể mang theo mục đích, nhưng ở cùng lâu ngày, hắn đã sớm xem sư phụ là người thân.

Với lại... sư phụ còn giúp tác phẩm của hắn trở thành hiện vật. Ơn tri ngộ này hắn không bao giờ quên.

Khương Hựu nhấn chuông cửa, nói mấy câu với quản gia của nhà họ Ngụy thì được đi vào, mắt trông thấy một bóng dáng quen thuộc, "Ngụy Dương? Trùng hợp quá!"

Ngụy Dương: "Ờ... đúng là trùng hợp, chị dâu nhỏ."

Người này sao lại đến đây? Còn đường đường đi vào nhà, có bảo vệ được cha mình không đây!

"Thì ra hai người là người một nhà, anh muốn tìm sư phụ... Bác Ngụy có ở nhà không?"

Ngụy Dương không có cách nào từ chối, chỉ có thể gọi ông một tiếng.

Sự thật chứng minh, hắn không có sai, đúng là không giữ được cha.

Một giây nhìn thấy sư phụ, mắt Khương Hựu đỏ lên. Ngụy Hoa Viễn khó chịu muốn chết, lúc thì vỗ vỗ lưng, lúc thì bóp bóp vai cho Khương Hựu, không biết thương làm sao mới được.

Có chút giống kiểu ngậm trong miệng thì sợ tan, bưng trong lòng bàn tay thì sợ té.

Ngụy Hoa Viễn dẫn Khương Hựu lên lầu, hai thầy trò trò chuyện trong thư phòng hơn một tiếng. Đi ra vừa cười vừa nói, một hình ảnh phụ tử từ hiếu.

"..." Ngụy Dương giờ đã nhìn ra, thì ra trong căn nhà này, mình mới là khách!!!

2

... jongwookislove.wordpress.com

Tạm biệt sư phụ, Khương Hựu nhận được điện thoại của Khương Thiên Lai, bảo hắn dẫn Bùi Minh Tiêu về ăn cơm tối.

Tần số Khương gia gọi điện gây khó dễ cũng rất ổn, đại khái một tháng một lần, vừa không quấy rầy cuộc sống vừa không để người ta cảm giác không thân thiết.

Hắn chỉ có thể nhắn cho Bùi Minh Tiêu: Tối nay anh có tiệc gì không?

Khoảng mười phút sau, Bùi Minh Tiêu mới trả lời: Không

Trà bưởi: Oh, cậu em kêu về ăn cơm

Bùi Minh Tiêu: Ừ

Cuộc đối thoại đến đây là hết, Khương Hựu không trả lời lại.

Từ đầu đến cuối chỉ có ngắn ngủi mấy câu, không dùng giọng quái lạ như lần trước, cũng không dùng sticker mèo wink gì.

Bùi Minh Tiêu khó hiểu cảm thấy, vị phối ngẫu hợp pháp này của hắn hình như có tâm trạng không tốt.

Khương gia bảy giờ sẽ dùng bữa tối, năm giờ chiều, Khương Hựu đi dạo chơi bên ngoài cuối cùng cũng về nhà.

Ở trong sân, tài xế đã lấy xe chờ sẵn. Khượng Hựu nghĩ trong đầu: Bùi Minh Tiêu làm gì cũng chậm rãi, trở về Khương gia thì rất tích cực, chắc chắn là muốn mau chóng làm quen với cha vợ tương lai Khương Thiên Lai rồi.

... Ồ, nghĩ đến làm quen với cha vợ, cái đầu thông minh của Khương Hựu không biết đã xoay chuyển bao nhiêu lần ---

Nếu như mình và Bùi Minh Tiêu thể hiện thân mật một chút, khiến cho mọi người nghĩ tình cảm của cả hai rất tốt, thế thì thụ chính Khương Duy có khi nào sẽ vì vậy mà hiểu lầm, từ đó kéo chậm tiến độ trở về với Tra Tra Tiêu không?

Khương Hựu đảo mắt, lên xe liền đặt mông ngồi cạnh Bùi Minh Tiêu, hỏi thăm, "Ca ca, anh chờ em bao lâu rồi?"

Bùi Minh Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Năm phút."

"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau em chắc chắn sẽ đúng giờ, anh đừng giận em nha."

Bùi Minh Tiêu liếc mắt nhìn hắn, "Có gì thì nói thẳng."

Khương Hựu lập tức chột dạ.

Sao anh ta biết mình đang tính toán nhỏ nhặt, chẳng lẽ biết đọc suy nghĩ?!

Nhưng người ta đã chỉ ra, Khương Hựu cũng không vòng vo, nói thẳng, "Em đúng là có chuyện muốn nhờ. Lần trước em về Hopson bị cậu phát hiện, ông ấy tưởng em giận anh chơi trò bỏ đi, nên đã mắng em một trận. Để không làm ông ấy băn khoăn nữa, lát nữa về Khương gia có thể phối hợp diễn thân mật với em một chút không?"

Bùi Minh Tiêu hỏi, "Thân mật kiểu nào."

"Chính là... ví dụ như... nói chuyện riêng chút, nắm tay nắm đồ chút."

Sợ đối phương không đồng ý, hắn còn bổ sung, "Không cần anh chủ động đâu, chỉ cần phối hợp thôi, có được không?"

Bùi Minh Tiêu không biết Khương Hựu muốn làm gì, trầm ngâm không nói.

Thấy đối phương không nói lời nào, Khương Hựu cho là bị thất bại, cắn răng, quyết định dẹp đi lòng tự ái, hạ một bước năn nỉ Tra Tra Tiêu.

Hàn Tín còn chịu nhục chui háng, nói chuyện thôi mà, có gì mà không thể!

Khương Hựu hít sâu một hơi, chắp hai tay lại chà chà, "Anh ơiii, năn nỉ anh đóoo, giúp em điiii"

Vì hàng chân mày nhíu lại, đuôi mắt của nam sinh rũ xuống, khiến cho Bùi Minh Tiêu liên tưởng đến cái hình avatar đầu chó kia.

1

Ánh trăng mùa đông còn lạnh hơn cả mùa hè ---

Bùi Minh Tiêu nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm, "... Đừng nhõng nhẽo."