Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 4: Quái vật 7-7

Dưới sự tiếp đón nồng nhiệt của hội trưởng, cuối cùng Lâm Dị tham gia vào hết tất cả các câu lạc bộ. Thực sự thì các hội trưởng cũng không có hi vọng tuyển được thành viên mới, nên dù có tuyển được một tên hải vương*, bọn họ cũng mãn nguyện.

(*): bắt cá nhiều tay, Lâm Dị tham gia vào tất cả các câu lạc bộ nên bị coi là bắt cá nhiều tay.

"Đi chọn chuyên ngành với ký túc xá đi." Hội trưởng không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào, cũng không hỏi Lâm Dị thông tin liên lạc, mà là nói: "Khi nào câu lạc bộ có hoạt động, chúng tôi sẽ liên lạc với cậu."

Lâm Dị không hỏi nữa, xoay người đi về phía hội sinh viên. Cậu đã ở chỗ câu lạc bộ được một lúc, bây giờ khi sang bên hội sinh viên, tân sinh viên đã rời đi đáng kể.

Cậu đưa biên lai cho người phụ trách, chần chừ hồi lâu mới hỏi: "Chị, giáo viên nói phần lớn học phí đều dùng để đóng bảo hiểm, em không mua bảo hiểm có được không?"

Người phụ trách nghe vậy ngẩng đầu lên: "Lý do là gì?"

Lâm Dị ngập ngừng: "Nghèo."

Người phụ trách bật cười: "Học bổng của trường rất nhiều, hàng tháng sẽ có các loại trợ cấp, em đừng lo lắng, nếu em biết về bảo hiểm thì nên hiểu vì sao chúng tôi lại mua bảo hiểm cho em. Nếu em thật sự không cần, tôi sẽ làm đơn với chủ tịch, bởi vì đây là quy định do chủ tịch đặt ra."

Lâm Dị nghe nói phiền phức như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy em mua ạ."

Người phụ trách yêu cầu Lâm Dị chọn chuyên ngành.

Các chuyên ngành tương tự như các chuyên ngành được cung cấp bởi các trường đại học kỹ thuật, vì vậy Lâm Dị đăng ký ngành kỹ thuật sinh học. Sau đó, người phụ trách sắp xếp cho cậu ở ký túc xá, vì số lượng người ít nên ký túc xá chỉ có một phần nhỏ là phòng đôi, còn lại phần lớn là phòng đơn.

Tuy nhiên, phòng đôi đã bị sinh viên năm cuối chiếm giữ, sinh viên năm nhất chỉ có thể ở phòng đơn.

Đây không phải là tin tốt cho sinh viên năm nhất, con người là động vật sống theo bầy. Ngôi trường ngớ ngẩn này tràn ngập sự kỳ lạ ở khắp nơi, nhất là câu trả lời của người phụ trách về câu hỏi "làm sao để có thể ở trong phòng đôi".

"Nếu người ở phòng đôi không còn nữa, cậu có thể nộp đơn cho bọn tôi." Người phụ trách trả lời.

Kết quả sắc mặt của các tân sinh viên tái nhợt lại trong nháy mắt, không còn nữa có ý gì, là như những gì bọn họ tận mắt chứng kiến vào tối hôm qua.

Nhưng đối với Lâm Dị đây lại là một điều hạnh phúc lớn lao đối với một người mắc chứng sợ xã hội như cậu. Cậu chính là đại diện cho sự cô đơn.

Chỉ có duy nhất một con đường từ tòa giảng dạy đến tòa ký túc xá, Lâm Dị - người đang đi trên đường lấy nội quy của khuôn viên trường ra xem. Cậu không đọc nội quy của trường trong suốt kỳ nghỉ hè, cứ mỗi lúc cậu muốn đọc, cha mẹ cậu sẽ ngăn cậu lại bằng tiếng "khụ khụ", kể cả lúc Lâm Dị nhốt mình trong phòng, cha mẹ cậu sẽ dùng móng tay để cào xước cách cửa gỗ khiến nó bị móp sâu lại.

Bây giờ cha mẹ cậu không còn ở đây, họ sẽ không thể ngăn cản cậu nữa.

Lâm Dị muốn biết còn có bao nhiêu quy tắc không hoàn chỉnh như 7-7, cậu vừa lật được hai trang thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu nhìn xuống phía dưới, con đường xi măng cứng rắn ban đầu đã biến thành bùn xám, đế giày dần dần bị xi măng quấn lấy, cậu cố gắng di chuyển nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Tiếng hét bên tai vang lên, tân sinh viên đi trên con đường này cùng cậu chạy như điên về phía trước.

Lâm Dị nhìn kỹ hơn và phát hiện không phải toàn bộ con đường bê tông đã biến thành đầm lầy, đường xá cách đó hàng chục mét vẫn không bị sao cả.

Các sinh viên năm nhất bỏ chạy và la hét ầm ĩ, bọn họ chẳng thèm để ý tới hành lí của mình nữa, một số vali rơi vào đống bùn xám bao phủ, sau đó bị nuốt chửng hoàn toàn.

Còn những chiếc vali đứng dường như tốc độ bị nuốt chậm hơn rất nhiều.

Có vẻ là liên quan đến diện tích chịu lực lớn nhỏ, Lâm Dị không chạy, mà lại nhìn chằm chằm dưới chân, cẩn thận quan sát đống xi măng màu xám đang chậm rãi bao phủ lấy giày của cậu.

Lòng bàn chân bắt đầu có cảm giác bị bóp chặt, hơi lạnh từ dưới lớp lưới giày thấm vào khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng cậu không có ý định thoát ra, nhớ tới lời hội trưởng có nói nếu vi phạm nội quy sẽ bị kéo vào Thế giới Quy tắc, vậy nên cậu kiên nhẫn chờ xi măng nuốt chửng mình hoàn toàn.

Bỗng nhiên--

"Này! Cậu kia!"

Âm thanh hét lớn từ phía sau, Lâm Dị chưa kịp xác nhận có phải tên này đang có gọi cậu hay không, bóng người đã lóe lên trước mặt.

Là đàn anh thân thiện.

"Đúng là em rồi." Tần Châu cau mày nhìn cậu.

Lâm Dị không biết tại sao Tần Châu giọng nói kiên định như vậy, dè dặt hỏi: "Đàn anh?"

Trong tay cậu vẫn đang cầm quyển Nội Quy Trường, trong quyển nội quy còn kẹp tờ biên lai ngân hàng.

Đôi tay trống không của Tần Châu giật lấy quyển Nội Quy Trường của cậu, lật qua hai trang rồi nhét lại vào tay Lâm Dị, tờ biên lai ngân hàng nhẹ nhàng rơi xuống đất, lập tức bị xi măng nuốt chửng.

Tần Châu vội vàng nói: "Trang 3 điều 7."

Lâm Dị lật qua xem dòng nội quy của khuôn viên trường, liếc nhìn bàn chân Tần Châu, rõ ràng là đường đã trở thành một đống chất nhầy, nhưng con đường Tần Châu đi lại bình yên vô sự, không hề có bùn đất xi măng nào dính vào giày hết.

Một âm thanh bỗng vang trên đầu: "Đọc đi!"

Lâm Dị mới thu lại ánh mắt rồi nhìn vào Nội Quy Trường.

Điều 7 ở trang thứ ba là nội quy mà đã có người đọc vào tối hôm qua: Khi đang đi trong khuôn viên trường, nếu chẳng may vô tình bị lún xuống đường xi măng, hãy cởi giày rời khỏi đó ngay. Nếu xi măng dâng qua đùi, xin hãy gọi điện thoại tới đường dây nóng của hiệu trưởng và phòng y tế.

Có vẻ vị đàn anh thân thiện này đang ra hiệu cậu hãy tự mình cứu lấy bản thân, nhưng Lâm Dị không muốn, có phải lúc nào cũng có thể gặp phải con quái vật quy tắc gì đó đâu.

Lâm Dị suy nghĩ một lúc và nói: "Nhưng đôi giày này là phiên bản giới hạn mà."

Tần Châu: "..."

Tần Châu nhìn Lâm Dị bằng ánh mắt kỳ lạ: "Rồi cứ thế đi chết à?"

"Giày cũng giống như mạng sống." Lâm Dị nhìn xi măng chậm rãi bao trùm đế giày, thậm chí đống xi măng này giống như những chiếc dây leo, muốn bò lên bắp chân, cậu nói nhỏ: "Đàn anh, em hết cách rồi, cứ để em như vậy đi."

"Người của bên bệnh xá đang trên đường tới đây, nếu không muốn bị họ cắt cụt chân thì cởi giày ra." Tần Châu lắc lắc điện thoại.

"..." Lâm Dị: "Ồ."

Hóa ra liên lạc với bên bệnh xá là vì lý do này.

Lâm Dị không muốn bắp chân của mình bị cắt cụt nên cậu đành phải cởi giày. Sau đó, có hai người đàn ông cõng cậu và đưa cậu ra khỏi đống bùn lầy xám xịt kia.

Chân vừa chạm xuống con đường bình thường, giọng nói của Tần Châu không có chút do dự vang lên từ trên đỉnh đầu: "Nói chuyện chút đi."

Trực giác của Lâm Dị bảo rằng nói chuyện với vị đàn anh thân thiện này không phải chuyện tốt lành gì, thanh âm cậu mỏng như muỗi đốt: "Em có thể từ chối không?"

"Em cảm thấy sao?" Tần Châu hỏi ngược lại.

Lâm Dị giãy giụa: "Nếu như em nói em thật sự là người câm, đàn anh có tin không?"

"..." Tần Châu cúi xuống liếc nhìn Lâm Dị một cái, phất tay bên tai: "Mang tên đần độn này đi."

Sau đó, hai người vừa mang Lâm Dị ra khỏi bãi đầm lầy xám xịt kia lại nhấc cậu lên. Tần Châu đứng ngoài quan sát, nhướng mày nói: "Tôi cảm thấy người câm không thể kêu cứu đâu? Thế thì cũng chẳng cần dùng băng dính dán miệng lại."

Lâm Dị: "..."

Lâm Dị bị ép vào một phòng học nào đó, Tần Châu đi phía sau bật sáng đèn trong phòng, một tiếng "tách" vang lên. Như nội quy 7-7 đã nói, tất cả các cửa sổ của lớp học đều được niêm phong và có dán các con dấu ở giữa hai cửa sổ.

Ngay sau đó, có tiếng chân ghế cọ vào mặt đất, Tần Châu kéo ghế tới ngồi xuống.

Hình như bọn họ thường xuyên làm loại chuyện này, Tần Châu thậm chí không cần ra lệnh, hai tên kia xoay người rời đi, lúc đi còn cẩn thận đóng cửa lại.

Tần Châu gác chân phải lên chân trái, khuỷu tay phải chống lên chân phải, đỡ đầu. Việc đầu tiên hắn làm là nhìn thoáng qua Lâm Dị, sau đó ánh mắt lướt xuống phía dưới, nhìn thấy tất của Lâm Dị còn dính xi măng: "Tới đây để chết?"

Lâm Dị biết vị đàn anh thân thiện này đang nói mình cố ý vi phạm nội quy, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội: "Gì ạ?"

"Đàn em, kỹ năng diễn xuất của em kém quá đấy." Tần Châu trực tiếp vạch mặt cậu: "Em biết nội quy mà? Biết nội quy mà còn dám vi phạm. Nói đi, em có ý gì? Mục đích?"

Lâm Dị bĩu môi, nhận thấy Tần Châu vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cúi đầu tránh ánh mắt của người khác, nhẹ giọng nói: "Em chả biết gì cả, chỉ là còn chút buồn bực từ đợt thi tuyển sinh đại học thôi."

"Những thứ em chuẩn bị, dao làm bếp, dao gọt hoa quả, dao găm, cưa đều là dùng để đối phó quái vật, dĩ nhiên em không thừa nhận, vậy em mang theo dao có thể cho tôi một lời giải thích cụ thể không, nếu không thì..." Tần Châu cười như không cười: "Đợi đến lúc bị đuổi học đi, cậu nhóc đáng thương."

Lâm Dị nhìn hắn, rõ ràng là không tin cậu sẽ bị đuổi học.

Thực sự thì cậu không biết quá nhiều về trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, nhưng có một điều mà cậu biết đó là những sinh viên trong trường Đại học này sẽ không có khả năng trốn thoát.

"Không tin à?" Tần Châu nhún vai: "Vậy cứ việc thử."

Lâm Dị dùng sự im lặng để bày tỏ sự quyết tâm thử sức, im ắng hồi lâu mới nghe thấy Tần Châu nhàn nhạt nói: "Xin tự giới thiệu, Tần Châu, chủ tịch của hội sinh viên."

Lâm Dị: "..."

Mẹ anh, sao không nói sớm.

Mặc dù hôm nay là ngày báo danh của tân sinh viên, nhưng dù là giáo viên phụ trách báo danh của sinh viên năm nhất hay các hội trưởng câu lạc bộ đều nói rằng về thế giới quy tắc, hội sinh viên có quyền lực rất lớn.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hội sinh viên mạnh đến mức thực sự có thể khiến cậu bị thôi học chứ? Cậu chứng kiến rồi, xi măng không có tác dụng với tên chủ tịch hội sinh viên này.

Lâm Dị cố gắng túm lấy quần áo Tần Châu: "Đàn anh... sao lại để sinh viên mới đến ngày đầu bị thôi học chứ."

Tần Châu vỗ vỗ chân Lâm Dị: "Có em rồi đấy."

"Ai da." Lâm Dị đầy lo lắng, nói: "Đàn anh, đừng như vậy mà."

"Nếu mà em làm nũng cầu xin tha thứ từ sớm thì có thể rồi, còn giờ tôi không tiếp." Tần Châu hung dữ nói, "Mau nói đi!"

Lâm Dị nhìn chằm chằm Tần Châu một hồi, thấy Tần Châu chẳng có chút mềm lòng gì. Lại nhìn thêm vài lần, Lâm Dị cho rằng tên chủ tịch hội sinh viên này có lẽ là người không rung động trước sự mềm yếu, cho nên chỉ có thể nửa thật nửa giả nói: "Em... em đang tìm người..."

Mới nói được nửa câu, Tần Châu nhướng mày, dùng ánh mắt "tiếp tục, tiếp tục lừa tôi đi" nhìn sang, sau đó cậu đổi cách nói: "Em cam đoan sẽ không làm chuyện xấu, sẽ không hại người."

Có vẻ đây là một câu thật lòng, Tần Châu lấy bao thuốc ra, rút ​​một điếu châm lửa: "Một khi trúng tuyển vào trường Đại học ăn thịt người này, sẽ không thể thoát khỏi nó, người đã trúng tuyển sẽ không thể bị thôi học, bạn học nhỏ, em mà cũng không biết sao?"

Hắn cố tình nhấn mạnh từ "cũng".

Lâm Dị: "..."

"Cũng không biết là, cái đống phế liệu của em có tác dụng gì với quái vật." Đây là từ "cũng" mang ý giải thích. Sau đó Tần Châu nói: "Không biết gì cả mà dám đến để tìm chết."

Lâm Dị sửng sốt một chút, cậu thật sự không biết Tần Châu đang nói cái gì.

"Nói dối thì dễ, nhưng lại không thành thật." Tần Châu đức trước mặt đưa ra một đánh giá không tốt lắm.

Nhưng Lâm Dị không quan tâm, "Nhà họ Lâm của em rất dễ lừa."

Cậu chẳng những không quan tâm mà còn nói: "Em có một người anh họ xa trông cực kì lạnh lùng, là kiểu người "Tôi bị mất ví, đã ba ngày không ăn gì, xin mọi người tốt bụng chuyển 50 tệ cho tôi để tôi có thể ăn cơm. Chờ tôi tìm thấy ví sẽ trả lại tiền ngay, Airpay là 135XXXXXX" anh ấy cũng có thể tin."

Lâm Dị vừa nói chuyện vừa chú ý tới biểu cảm của Tần Châu: "Người dễ lừa đều là người có lòng tốt, đàn anh, người em có lòng tốt này có thể gia nhập hội sinh viên không?"

"Muốn gia nhập hội sinh viên sao?" Tần Châu nói, "Nói tôi nghe thử về nguyện vọng muốn gia nhập đi."

Lâm Dị thành thật nói: "Em muốn vào Thế giới Quy tắc, nhưng em lại không muốn chết ở trong đó, vậy nên em hy vọng có thể cùng với các anh chị em trong hội sinh viên giúp đỡ lẫn nhau."

"A, tiếc quá." Tần Châu nói: "Người có lòng tốt ở trong Thế giới Quy tắc đều bị tụt lại phía sau, hội sinh viên không cần loại người như vậy."

Lâm Dị: "Thật ra, tin nhắn này là do em tự soạn rồi gửi đến điện thoại của anh họ."

Tần Châu: "..."

"Em dùng 50 tệ để ăn một chiếc bánh hamburger nhỏ." Lâm Dị ngượng ngùng cười: "Em có thể gia nhập hội sinh viên không?"

Loại chuyện bán đứng anh em để cầu vinh, còn lừa gạt anh em rõ ràng không phải chuyện tốt gì. Nhưng Tần Châu dập điếu thuốc, đứng dậy đi về phía sau lớp học. Phòng học này đã được cải tạo lại, không phải phòng học cho học sinh lên lớp mà là phòng bỏ trống để họp hội học sinh.

Lâm Dị nhìn thấy Tần Châu đi tới một cái bàn rồi lật qua lật lại, sau đó cầm một tờ giấy quay về, sắc mặt cậu lập tức cứng đờ.

"Rầm" một tiếng, Tần Châu đập tờ giấy xuống bàn.

"Gần đây quái vật 7-7 thường xuyên xuất hiện, mỗi đêm đều có người biến mất. Đội tuần tra của hội sinh viên, à không, đội cảm tử. Đội cảm tử đang chiến đấu với 7-7." Tần Châu nói: "Nếu em muốn chết, đến đây ký".

Lâm Dị nhìn xuống, thông qua khe hở từ các ngón tay của Tần Châu, cậu nhìn thấy tiêu đề của tờ đơn được viết: Hội sinh viên ngày 29 tháng 8 ***

Bởi vì bị Tần Châu tay che lại, chỉ nhìn thấy ngày tháng cùng chữ "Hội sinh viên".

Tần Châu dời lòng bàn tay ra, gõ ngón tay lên tờ giấy: "Ký xong ở đây, tối nay cậu cùng Đội cảm tử đi tuần tra, nếu may mắn có thể đụng phải quái vật 7-7 đấy."

Lâm Dị không nói gì.

"Sợ hả?" Thấy Lâm Dị không có động tĩnh, Tần Châu ngẩng đầu nhìn cậu: "Vậy mà còn dám gia nhập hội sinh viên sao? Còn dám ầm ĩ nói muốn vào thế giới quy tắc sao? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì."

Lâm Dị ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cậu nhìn chằm chằm phía sau Tần Châu, sau đó lắc đầu.

"Không sợ sao? Được rồi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?" Tần Châu lại đẩy tờ đơn về phía Lâm Dị, lần này không bị vướng tay nên cậu có thể thấy tiêu đề của tờ mẫu đầy đủ-- Danh sách Tuần tra của Hội sinh viên trong ngày 29 tháng 8.

Chưa có ai ký vào danh sách, có vẻ như danh sách tuần tra cho ngày 29 vẫn chưa được quyết định.

Lâm Dị không ký tên, nhưng cậu cầm Nội Quy Trường và xem quy tắc 7-7.

"Sợ thì cứ nói đi." Tần Châu không kiên nhẫn nói: "Sau này đừng chơi trò chết tiệt đó nữa, cũng đừng có lảng vảng trước mặt tôi làm ầm chuyện gia nhập hội sinh viên."

"Không, không phải... Đàn anh..."

Lâm Dị cuối cùng cũng nói "Đàn anh, anh có nhớ quy tắc 7-7 không?"

Tần Châu trở nên mất kiên nhẫn: "Có rắm thì có."

"Vậy em không khách sáo nữa." Lâm Dị chỉ ra phía sau lưng Tần Châu.

Khi Tần Châu quay đầu lại, cửa sổ ban đầu được niêm phong đã mở ra.

Quy tắc 7-7: tất cả cửa sổ trong khuôn viên trường đều bị niêm phong, nếu có cửa sổ mở (sẽ được bổ sung)

Tần Châu: "..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Anh họ: "Anh mẹ nó cảm ơn em quá cơ."