Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Ảnh bị Chu Tường hỏi đến mịt mù như rơi vào màn sương, cậu hoàn toàn không biết mình nên trả lời như thế nào, chỉ có thể chỉ vào mũi mình hỏi ngược lại: “Em… thích anh từ lúc nào ư?”

Shh… Cậu hít một ngụm khí lạnh, có phải gần đây mình bị mất trí nhớ không vậy?

Chu Tường nhíu mày, đây đúng là vấn đề hắn đang muốn biết, vậy mà Tiêu Ảnh lại giả ngây giả ngốc hỏi ngược lại một câu, ra hiệu mình đang thẹn thùng này nọ, vì vậy thúc giục: “Đừng câu giờ nữa, mau nói đi.”

Năm nay Tiêu Ảnh mới hai mươi tuổi, đối với chuyện tình yêu thất khiếu chỉ thông được lục khiếu, còn lại một khiếu cũng chẳng thông(1).

Cũng may cậu biết rất rõ tính tình kỳ quái của Chu Tường, trong tay cầm quyền sát sinh, là yêu cầu đối tượng phải làm đến cùng, liền mơ mơ hồ hồ nói: “Haiz, nói cái này làm gì?”

Chúng ta mới quen nhau tổng cộng được hai mươi tư giờ, nói điều này thì có nghĩa lý gì không?

Chu Tường siết chặt tay, quả nhiên là đối phương đang thẹn thùng.

Chu Tường miễn cưỡng bày ra dáng vẻ thân thiện hơn so với ban nãy không ít, nói: “Không sao, em cứ nói đi.”

Anh trai nhỏ họ Tiêu nghĩ thầm, người này đã chơi chán chưa vậy?

Tiêu Ảnh vì sự yên tĩnh cho cái lỗ tai mình, nên tùy tiện lấy bừa một cái cớ: “Có lẽ là…lúc gặp mặt ngày hôm qua.”

Biểu tình nghiêm túc đến mức cậu cũng tin.

Không ngờ Chu Tường nghe xong lại tàn nhẫn trừng mắt với cậu, khuôn mặt vừa nóng vừa đỏ chỉ trích nói: “Tôi nhớ hôm qua chúng ta mới gặp mặt lần đầu, vậy mà em… Em liền…”

Toàn bộ người trong xe lòng treo lơ lửng cùng chờ đợi, mà Chu Tường mãi vẫn không chịu nói tiếp.

Tiêu Ảnh cũng cảm thấy bản thân ăn nói hết sức bậy bạ, gãi gãi khuôn mặt ngây ngô kia đến phát hoảng: “Được rồi được rồi, anh biết là được rồi, bỏ qua cái đề tài này đi, đừng nói nữa.”

Mà rơi vào mắt Chu Tường lúc này là một Tiêu Ảnh đang e lệ: “Hừ.” Một tiếng hừ nhẹ này tuôn ra, mang theo cả chút vui mừng.

Trong khoảnh khắc, cả chiếc xe lại chìm vào yên tĩnh đến đáng sợ.

Hai bảo tiêu cùng ngồi trong xe đi theo bên người Chu Tường gần mười năm, đã sớm biết Chu Tường là cái hạng người gì.

Nói cho dễ hiểu là…

Trong mười năm này, bọn họ chưa từng gặp ai chán sống đến mức đi tỏ tình với Chu Tường cả.

Hôm nay đột nhiên nghe thấy Tiêu Ảnh tỏ tình với Chu Tường, hai gã bảo tiêu vô cùng kinh hãi, trong lòng điên cuồng đánh 666(2) cho Tiêu Ảnh, còn lén lút bắn trái tim, bởi vì Tiêu Ảnh quá lợi hại, bọn họ phi thường bội phục cậu.

Người trong cuộc là ngài Chu đây thả lỏng tay, trong lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi ấm nóng, mà toàn bộ những thứ này đều do thanh niên trẻ tuổi vô ý cách vách kia.

Chu Tường cố gắng trầm mặt, nhưng nội tâm của hắn lại sông cuộn biển gầm, hắn vẫn không thể tin nổi, hai bên mới chỉ gặp nhau có hai mươi tư tiếng đồng hồ mà cậu đã nói những lời không biết xấu hổ như thế với mình.

“Hừ.” Chu Tường lại khẽ hừ thêm tiếng nữa.

Sau đó liền quay đầu về phía cửa sổ, lén lút tiêu hóa sự thật rằng mình có một người ái mộ cuồng nhiệt như thế.

Một lần tiêu hóa kéo dài tới lúc về đến cửa nhà, Chu Tường bị người bên ngoài gọi tới tỉnh: “Đến nơi rồi thưa ngài.”

Tiêu Ảnh ngồi cùng xe với hắn lập tức ý chí sôi sục mà mở cửa xe, muốn nhanh chóng rời khỏi không gian chật chội này.

Nhưng mà có một bàn tay còn nhanh hơn cả cậu, vươn ra bắt lấy tay Tiêu Ảnh, ấn cậu về chỗ ngồi: “Cử chỉ phải tao nhã.”

Chu Tường lạnh nhạt nói, sau đó mới buông cậu ra, bắt cậu làm lại lần nữa.

Tiêu Ảnh bị kinh ngạc ngồi tại chỗ ngẩn người ra, mắt đối mắt với Chu Tường vài lần: “Vâng ạ…” Người này bây giờ đã là chồng mình kiêm trưởng bối, cậu cũng không còn cách nào ngoại trừ nhường nhịn.

Tiêu tiểu ca ca soái khí đầy mình sửa sang quần áo lại một chút, ưu nhã vươn tay mở cửa xe, sau đó ưu nhã đưa chân phải ra trước, đi về phía trước hai bước, cuối cùng dùng một tay đóng cửa xe.

Ấn đường của Chu Tường cách vách đập thình thịch, chờ tới lúc đối phương bất cần đời mà đi tới bên cạnh mình, lạnh giọng nói: “Lần sau đóng cửa nhỏ tiếng chút.”

“…” Tiêu Ảnh khoanh tay đứng một bên không thèm nghe, hắn đây là đang cố ý tìm cớ đúng không?

Qua một lúc lâu mới hơi mất hứng mà trả lời: “Biết rồi.”

Nam nhân cùng cậu đi vào tứ hợp viện, khóe môi hơi mím, đôi mắt đen láy liếc nhìn thanh niên ruột để ngoài da kia, trầm mặc không nói gì.

Hai người này anh một câu tôi một câu, lập tức khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống nghiêm trọng, dọa người khác sợ mất mật.

Tiêu Ảnh tuy là người trong cuộc, nhưng bằng thứ thần kinh thô của mình há có thể cảm nhận được nội tâm sôi sục của đám bảo tiêu?

“Chú… À không, anh yêu ơi.” Tiêu Ảnh nhìn một vòng quanh tứ hợp viện xa lạ, trong mắt toàn điều mới mẻ mà nói với Chu Tường: “Tứ hợp viện nhà các anh lớn thật đấy, mấy dãy vậy?”

Bọn bảo tiêu chỉ cảm thấy bầu không khí vừa rồi còn bị cấp đông, sau đó đột nhiên lại biến thành một loại khác…

Vị chủ nhân trong ấn tượng vốn lạnh lùng âm trầm, tính tình cổ quái nhà bọn họ giờ này lại đang cố hết sức thả chậm bước chân, cùng với vị con dâu trưởng đương nhiệm nhà họ Chu… khụ khụ, một bước ba lắc lư mà đi tới, giảng giải trong miệng: “Bốn dãy, tòa nhà này được sửa lại từ thời Càn Long.”

Tiêu Ảnh rất phối hợp mà gật gật đầu, đánh giá nói: “Lớn hơn nhà họ Vu, cũng đẹp hơn nhà họ Vu nữa.”

Chu Tường được cô vợ nhỏ mở lời khen, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, tâm tình dễ chịu hơn trước nhiều, nói: “Đây đã là gì, em đi theo tôi.”

Sau đó nắm lấy tay Tiêu Ảnh, rẽ vào lối hàng ngày chẳng bao giờ đi, dạo một vòng quanh hành lang uốn khúc quanh tiền viện, rồi tiến vào nam phòng(3) trước mặt.

“Đây là tiền viện, đây là nam phòng, không có người ở…” Sau đó đi qua cổng trong, tỉ mỉ giảng giải: “Đây là nhị viện, có vườn hoa và đình thưởng trà, là sân của cha tôi và dì Phương.”

“Dì Phương là ai vậy?” Tiêu Ảnh vừa ngắm vừa hỏi.

Chu Tường kiên nhẫn phổ cập kiến thức, nói: “Dì Phương là vợ kế của cha tôi, bà họ Tiết, có hai đứa cháu ngoại sống ở nhà tôi, một đứa là Thẩm Mộ Ngôn, là em trai họ, một đứa là Thẩm Khanh Khanh, là em gái họ. Hai đứa nó ở đông sương phòng của nhị viện.

“Ồ.” Đối mặt với khoảng sân rộng lớn, Tiêu Ảnh có chút chờ không nổi mà hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu đây?” Đây là bản năng của động vật giống đực, khiến cho cậu muốn nhanh chóng đánh dấu địa bàn.

“Chúng ta?” Chu Tường bị cái từ này làm cho tim đập thình thịch, dường như hắn còn chưa nghĩ sau khi đem Tiêu Ảnh về sẽ bố trí cho cậu như thế nào.

Tiêu Ảnh người thì nhỏ ý tưởng thì lớn cũng không chờ hắn sắp xếp cho xong, nói thẳng: “Anh ở cái sân kia đúng không?”

Đến lúc đó cứ cho mình ở bên cạnh không phải xong ngay sao?

Nhưng mà Chu Tường lại hiểu lầm ý của Tiêu Ảnh, cho là Tiêu Ảnh muốn đăng đường nhập thất, cướp lấy phòng của hắn…

“Em…”

Không biết hắn nghĩ gì mà đến sắc mặt cũng thay đổi, Tiêu Ảnh lại nói tiếp: “Hành lý em mang đến không có mấy thứ như chăn màn gì đâu, giường nhà anh có sẵn mấy món đó không?”

Chu Tường bị cậu hỏi đến cả người loạn cào cào, đầu hoảng hoảng hốt hốt mà nghĩ, đây chẳng phải là phí lời sao?

“Đương nhiên là có.”

Hơn nữa còn là chăn lụa gấm Tô Châu(4), chỉ có điều… hoa văn rất đơn điệu, không thú vị chút nào…

Cũng không có hoa văn uyên ương hí thủy(5) gì cả.

Dù sao Chu Tường cũng không ngờ rằng mình sẽ kết hôn nhanh như vậy.

Không bằng phải gọi là…

Bị người ta thúc giục đẩy nhanh công đoạn cưới xin.

Lúc tâm tư Chu Tường sắp tụt xuống đáy lỗ đen vũ trụ, một con chó nhỏ trắng bỗng chui từ trong vườn hoa nhị viện ra, nó chính là Vượng Lai của Chu lão thái gia.

Vượng Lai đứng thẳng lưng, nhắm vào phía người xa lạ duy nhất trong cái nhà này là Tiêu Ảnh sủa inh ỏi.

Phải biết rằng Tiêu tiểu ca ca không sợ trời không sợ đất, nhưng bởi vì năm ấy khi mới lên năm bị một con chó hoang đuổi cắn, nên từ đó đến nay mỗi lần thấy chó đều như thấy kẻ thù không đội trời chung.

Bây giờ còn thấy một con chó vọt về phía mình nữa——

“Chó? Aaaaaa ở đây có chó!” Tiêu Ảnh hét to rồi xoay người bỏ chạy, dáng người mạnh mẽ trong nháy mắt đã phá tan bầu không khí còn hài hòa vừa rồi.

Hai gã bảo tiêu phụ trách mang hành lý trở nên ngây dại, Chu Tường vừa rồi còn thuyết minh về cái sân nhà họ Chu cũng trố mắt ra, qua một chốc mới hoàn hồn: “Vu…”

Chữ Phong còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Ảnh đã chạy một vòng quanh vườn hoa, cùng đường mà lao tới phía hắn: “Hu hu hu, cứu em!”

Dáng người cao gầy lao tới đây, va vào Chu Tường khiến hắn phải lui về sau hai bước.

“…” Nam nhân vững vàng tiếp được Tiêu Ảnh, hắn nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Vu Phong, chỉ là một con chó bé bằng một bàn tay thôi mà em phải sợ đến mức này ư?”

Tiêu Ảnh bám lấy cọng rơm cứu mạng khóc hức hức, âm thanh dường như còn mang theo một tia thút thít, nhỏ giọng nói: “Một bàn tay thì sao chứ! Nó vẫn là chó mà?” Sau đó lại sợ hãi quay đầu nhìn con chó Bắc Kinh ở ngoài kia, nức nở: “Rõ ràng là lớn bằng hai bàn tay nhé.”

Chu Tường là kẻ đã trải qua vô số trường hợp, nhưng chưa có lần nào giống như lần này, bó tay toàn tập ôm một tên con trai sợ chó.

Cuối cùng vẫn là đám bảo tiêu linh động, buông vội đống hành lý của Tiêu Ảnh xuống, chạy tới ôm Vượng Lai lại.

“Gâu gâu gâu!” Vượng Lai sủa ầm ĩ vào mặt hai tên đang ôm nhau kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiết Vạn Phương ra thăm dò tình hình, đột nhiên lại nhìn thấy đứa con riêng Chu Tường ôm lấy một thanh niên xa lạ khiến bà không khỏi sửng sốt.

“Aaa các anh mau nhốt nó lại đi… nhốt nó lại…” Tiêu Ảnh đu bám trên người Chu Tường, khóc lóc như bị người ta dùng cực hình tra tấn, người xung quanh nghe thấy mà không biết nên nói gì cho phải.

“Được được, tiểu Giáp đã đem nó đi rồi, em đừng sợ.” Chu Tường vỗ vỗ người đang khóc rấm rứt kia, sau đó nghiêm mặt nhìn cậu: “Dì Phương ra kìa, em vứt hết mặt mũi của tôi rồi.”

Tiêu Ảnh sét đánh không kịp bưng tai mở mắt ra, chỉ thấy con chó Bắc Kinh dữ tợn đó đúng là đã bị bảo tiêu Giáp xích lại, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Ai nha, cuối cùng cũng chịu xích lại.”

Ngài Chu và hai vị bảo tiêu: “…..”

Khi Chu Tường chuẩn bị nói gì đó, lại thấy Tiêu Ảnh vui vẻ nhảy từ trên người mình xuống, vẻ mặt cứ như là vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì cả, khom lưng cười tủm tỉm chào Tiết Vạn Phương: “Chào dì Phương, con là Vu Phong.”

Hắn không khỏi nhướng mày, da mặt tên ôn con này cũng dày quá!

Tiết Vạn Phương gật đầu: “Chào con, con hẳn là Vu Phong nhỉ, trước đây dì đã từng nghe qua rồi.” Bà cười cười đánh giá Tiêu Ảnh một phen, miệng đầy khen ngợi: “Quả nhiên là một đứa bé tuấn tú, dì nhìn thôi cũng thấy thích rồi.”

“Cảm ơn dì Phương.” Tiêu Ảnh cũng đánh giá bà, mặt tròn lại quý khí, lúc cười lên trông rất dịu dàng, có thể nhìn ra được phong thái của bà lúc còn trẻ.

“Dì Phương.” Chu Tường thấy bọn họ chào hỏi xong mới lạnh nhạt tiếng.

“Ừm, Tường nhi đưa nhị thiếu gia về làm khách sao lại không nói trước với dì, làm dì trở tay không kịp, chưa chuẩn bị gì nữa.” Tiết Vạn Phương oán trách nói, nhưng đột nhiên bà lại thấy đống hành lý đặt trên chỗ đất trống: “Đây là…”

Chỉ nghe đứa con riêng Chu Tường của bà hơi mất tự nhiên nói: “Là hành lý của Vu Phong, bọn con đã đăng ký kết hôn rồi, từ hôm nay em ấy chính là người nhà họ Chu, dọn đến ở cùng với con.”

***********

Chú thích:

(1) Thất khiếu chỉ thông được lục khiếu, còn lại một khiếu cũng chẳng thông (七窍通了六窍,还剩一窍不通): chỉ người chẳng biết cái gì, thiếu kinh nghiệm, còn non nớt.

(2) 666: đọc là /liù/ gần giống với từ 牛 /níu/, ngoài nghĩa là con bò ra thì nó còn mang nghĩa là cool, ngầu, lợi hại, giỏi, tóm lại là để khen =)))

(3) Nam phòng: phòng đối diện với chính phòng, tui sẽ để ảnh cho các cô dễ hình dung nhé (Nam phòng là dãy số 2 trong hình nha)

(4) Vải lụa Tô Châu: đây là loại vải thường sử dụng cho tầng lớp vua chúa thời cổ đại, tơ lụa Tô Châu mang tính chất mềm mại, đông ấm hạ mát, phụ nữ khi mặc nó sẽ tôn thêm vẻ đẹp quý phái của nữ giới.

(5) Uyên ương hí thủy: Đôi chim uyên ương nghịch nước, dùng làm phép ẩn dụ cho những cặp đôi yêu nhau.