Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 23: Ngươi đoán xem, ngươi đoán xem~

Sáng sớm, không khí luôn yên tĩnh ở suối nước nóng lại có chút ồn ào.

Những vị khách tới sớm đã có chút mẫn cảm lập tức phát hiện ra một cảnh tượng hoang mang, nhân viên resort đã bận rộn từ tối hôm qua, giống như họ đang chuẩn bị nghênh đón một nhân vật quan trọng nào đó. Mà sự chuẩn bị của Tửu Điếm là rõ ràng nhất.

Hiện tại, Tửu Điếm đã bày ra lại tư thế hoan nghênh, làm cho mọi người suy đoán. Không biết, rốt cuộc là vị nhân vật lớn nào lại có thể khiến cho tập đoàn Hà thị coi trọng như vậy.

Vì hôm qua ngủ nhiều nên Mộ Mục đã sớm tỉnh lại. Lười biếng nằm ở trên giường một lúc, sau đó cậu mới rời giường rửa mặt. Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, Mộ Mục gõ cửa phòng bên cạnh, gọi cha lên lầu ba để ăn điểm tâm. Chỉ là...

“Chú Trác?!” Mộ Mục thấy người mở cửa, cả kinh quên đè thấp thanh tuyến.

Trác Tịch nghe âm thanh của Mộ Mục liền ngẩn ra, sau đó mới phục hồi tinh thần, nghiêng người sang nhường đường, cũng giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở đây, “Do hôm qua cha cháu uống nhiều.”

Mộ Mục vừa đi vào, vừa phun tào: Cha uống nhiều cũng đâu phải chú uống nhiều, mang về phòng là tốt rồi mà, ở lại nơi này không phải là có tâm tư thì là gì. Lại còn mượn cớ qua loa như thế?! (_;)

Bước vào, cậu lại phát hiện phụ thân đại nhân đang cau mày, ấn ấn huyệt thái dương từ phòng ngủ đi ra.

Nhìn thấy Mộ Mục, lại nhìn Trác Tịch đang mặc áo ngủ đứng ở phía sau, mặt “Phừng” một cái đỏ lên.

“Mục Mục, con tới rồi... Cha... Ngày hôm qua uống say... Chú Trác của con đưa cha... Đưa cha về...”

Nghe phụ thân đại nhân của mình ấp a ấp úng giải thích. Mộ Mục phát hiện mình trách oan chú Trác rồi, cái kế vụng về này không thể là do y nghĩ ra được. Còn nữa, cha ơi, ngài không biết giải thích như vậy là để che giấu sao?

Cuối cùng sau một phen dằn vặt, ba người mặc quần áo chỉnh tề mà dùng thang máy đi xuống lầu.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Trác Tịch vì muốn giúp Mộ Thần thoát khỏi tình cảnh lúng túng vào buổi sáng, y liền đưa họ đến xem một nông trại gần resort, câu cá một chút rồi vui vẻ hái trái cây mang về.

Vì thái độ của Mộ Mục luôn thờ ơ cho nên liền gật đầu. Mà Mộ Thần nhi khống đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến. Cuối cùng, hành trình nguyên một ngày cứ như vậy mà được quyết định.

Ba người lái xe rời khỏi resort không lâu thì một chiếc Bugatti(1) liền lái vào đây.

Lúc xe dừng trước Tửu Điếm, quản lý và giám đốc của đã đợi sẵn ở đó từ lâu nhanh chóng tiến lên, một người giúp mở cửa xe, một người ngồi vào ghế lái rồi tự mình chạy đến bãi đậu xe.

Khách của bọn họ vừa nhìn thấy người quản lý đón một người đàn ông tuấn mỹ, cẩn trọng, trẻ tuổi bước vào, đều hơi kinh ngạc.

Cứ tưởng nhân vật khiến cả resort đối đãi quan trọng như thế nhất định là chủ của một gia tộc lớn hùng hậu, mà để trở thành một người đứng đầu trong gia tộc thì nhất định phải trải qua nhiều năm, chắn chắn sẽ không trẻ tuổi.

“Chẳng lẽ là...” Trong đại sảnh của Tửu Điếm, tên đàn ông trung niên có diện mạo khôn khéo suy đoán nói.

“Là cái gì?”

“Đúng vậy, lẽ nào ông biết cái gì?”

Nghe thấy đám bằng hữu thúc giục, hắn cũng không giấu giấu diếm diếm, “Hẳn là mấy người biết đến tập đoàn Cảnh thị chứ?”

“Biết, lẽ nào hắn chính là cái tên Cảnh thiếu kia? Nhưng sản nghiệp của tập đoàn đó cũng không quá rộng lớn, sao lại được nghênh đón long trọng như vậy?” Một người bạn nghi hoặc.

“Tôi cũng chỉ biết một ít, kỳ thực Cảnh thị có quan hệ với một gia tộc lớn, mà cái gia tộc nọ cũng mang họ Cảnh đó.” Người đàn ông không hề kiêng dè chút nào mà nói với một đám bạn bè, chứng tỏ ta đây lấy được rất nhiều tin tức.

“Không phải Cảnh thiếu này chính là người thừa kế cái gia tộc kia chứ?” Một người khác đùa giỡn mà trêu ghẹo.

“Khó nói lắm...”

Một bên khác, Cảnh Dực Tước được người quản lý dẫn đường đến một phòng VIP thượng hạng duy nhất còn sót lại của Tửu Điếm.

Mở cửa ra, so với những căn phòng khác của Tửu Điếm, bố cục lẫn cách thiết kế trang trí đã nói lên tất cả: ở đây chính là độc nhất vô nhị.

Người quản lý đem thẻ mở cửa phòng và một cái thẻ màu đen, bề mặt còn đính thêm kim cương đưa cho Cảnh Dực Tước.

“Cảnh thiếu, đây là chủ tịch nói tôi đưa cho ngài, tấm thẻ này ở bất cứ sản nghiệp nào thuộc tập về đoàn Hà thị đều có thể sử dụng.”

“Ừm.”

“Xin hỏi, ngài còn muốn dặn dò gì thêm nữa không?” Quản lý cung kính hỏi.

“Giúp tôi mua thêm mấy bộ quần áo.”

“Vâng, lát nữa tôi sẽ đưa quần áo lên.”

Cảnh Dực Tước suy tư một chút, lại hỏi “Trong số những người người đến cắt băng khánh thành có ai là họ Mộ không?”

“Mộc(2)?” Tổng quản suy nghĩ một chút, rồi trả lời “Có. Mộc tổng còn mang theo con trai của ông ấy đi cùng.”

“Như vậy tối hôm nay tổ chức một buổi tiệc rượu, giới thiệu bọn họ cho tôi.”

“Dạ được.”

Sau khi quản lý rời đi, Cảnh Dực Tước cầm điện thoại di động lên, gọi một cú.

“A lô? Ông Hà, con là Tiểu Tước. Dạ, ngài an bài thật tốt.

….

Ông nội con còn nói, chờ ngài đến đế đô nhất định sẽ cùng ngài giết một ván cờ...”

Cảnh Dực Tước đang lập kế hoạch làm sao để có thể gặp được Mộ Mục vào tối nay, mà nhân vật vô tâm vô phế kia đã chơi vui đến mức không còn biết trời đất là đâu.

Cá của Mộ Mục tiếp tục mắc câu, cậu thuận tiện thưởng thức biểu tình của người cha nào đó vì không câu được cá mà buồn bực cùng với một tên sói đuôi to đang chăm chú quan sát hành vi của cha mình. Sao lại nhàn nhã như thế!

Bất tri bất giác đã đến giờ tổ chức tiệc tối. Trên tầng cao nhất của Tửu Điếm, Cảnh Dực Tước từ buồng tắm đi ra, tùy ý dùng khăn tắm lau khô thân thể, lấy quần áo vừa mới được đưa tới mà tròng lên vóc người kiện mỹ của mình. Mặc quần áo là quý tộc, cởi quần áo là dã thú, lộ ra tám khối cơ bụng và vân vân.

Mặc dù chỉ tổ chức tiệc rượu tạm thời, nhưng như vậy thì không thể không nói tới hiệu suất của resort rất cao, hoàn toàn không thua những tiệc tối chính thức kia.

Tuy rằng rất nhiều người khi nhận được lời mời tới bữa tiệc mà có chút bất ngờ, nhưng họ vẫn không thể bỏ qua cơ hội tốt để kết giao.

Chính lúc mọi người đang ăn uống, Cảnh Dực Tước bước xuống, bên cạnh có quản lý đi theo.

Một số người không được thấy tình huống vào buổi sáng đều đang kỳ quái tự hỏi người trẻ tuổi kia là ai, cư nhiên khiến người quản lý của resort cung kính đối đãi như thế.

Ngoại trừ một số người không nóng vội mà tới làm quen để bấu víu quan hệ, những người khác đều tiến lên chào hỏi. Một số ít đã nóng ruột nên vây quanh bên cạnh hai người.

Cảnh Dực Tước một mặt hờ hững nghe quản lý giới thiệu từng người, nhưng ngay cả một cái biểu tình đều lười ném cho.

Quản lý nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đi về phía bọn họ, nhẹ nhàng vỗ vỗ Cảnh Dực Tước, “Cảnh thiếu, kia chính là Mộc tổng.”

Cảnh Dực Tước nghe được chữ “Mộ”, tầm mắt của vội vàng nhìn sang. Người đàn ông nọ đã đến. Vóc người của hắn có xu hướng phát tướng cùng với nụ cười trên mặt càng làm cho hắn giống như phật Di Lặc.

“Quản lý Cao, xin chào! Không biết vị bên cạnh ông là?” Trên mặt vị Mộc tổng luôn mang theo nụ cười mang tính tượng trưng lập tức hỏi thăm.

“Đây là Cảnh thiếu.”

“Cảnh thiếu sao.” Ánh mắt ngoan độc của Mộc tổng nhìn ra khí chất trên người của Cảnh Dực Tước tuyệt đối không giống mình, cho nên càng thêm khách khí chào hỏi, thuận tiện lấy ra danh thiếp đưa tới.”Chào ngài, chào ngài! Tôi là ông chủ của tập đoàn Ngạo thị, Mộc Việt.”

Cảnh Dực Tước nhận lấy, khiến những người chung quanh kinh ngạc quan sát Mộc Việt. Phải biết vừa rồi Cảnh đại BOSS đến một tấm danh thiếp cũng không thèm tiếp.

Cảnh Dực Tước nhìn danh thiếp, Mộc Việt. Thì ra Mộ Mục không họ Mộ, mà là Mộc sao. Như vậy lần trước Lăng Tuyết Vũ gọi là “Mộc học trưởng”.

Mộc tổng vẫn đứng trước mặt mà nói không ngừng, Cảnh Dực Tước bận tâm kia là cha vợ của mình, cho nên người luôn chán ghét dông dài như hắn vẫn nhẫn nại.

May mà quản lý Cao nghe lời đoán ý lập tức đem đề tài dời đi.

“Nghe nói con trai ngài cũng tới, sao vẫn chưa thấy đâu?”

“Nó đó hả, đang lười biếng tại một góc an tĩnh nào đó rồi. Còn nói là áp lực của đại học S quá lớn, thật vất vả nên muốn nghỉ ngơi một chút...”

Cảnh Dực Tước nghe thấy con trai Mộc tổng là sinh viên đại học S, càng thêm khẳng định phán đoán mình.

Lúc Mộc Việt vẫn còn ồn ào, đột nhiên lại nói một câu con trai của tôi đến. Cảnh Dực Tước nghe được, thu hồi tâm tư đang bay bổng, nhìn về phía bên trái.

Một mỹ nam đáng yêu mặc một bộ tây trang màu trắng đang đi tới đây, dường như giống như một tiểu vương tử trong lời nói.

Cảnh Dực Tước nhìn, trong mắt phảng phất chỉ còn lại có “Mộ Mục” kia.

Chú thích:

(1) Xe Bugatti: Xin hãy search GG

(2) “Mộ” và “Mộc” đều có cách phát âm giống nhau là “mù”.