Chương 11
Lão đại Tiêu bảo tôi đi tắm, sau đó dùng bữa với hắn.
Tôi sợ có người làm hại Tiểu An nên nắm tay cô ấy không buông.
Lão đại Tiêu cười, nói dù sao chỉ là bạn chơi cùng thôi, nên cho Tiểu An đi với tôi.
Đến phòng thay đồ, sau khi xác nhận chỗ này không có camera, Tiểu An cắn răng quỳ gối trước mặt tôi, nói: "Hải Lạp, xin cô hãy giúp tôi."
Tôi đỡ Tiểu An đứng dậy, bảo cô ấy từ từ nói.
Tiểu An cố nén nước mắt, lên tiếng: "Người máu trong phòng chết ấy là anh trai tôi."
Tôi đã nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, lập tức hỏi: "Cô muốn cứu anh ấy ra ngoài?"
"Không, tôi, tôi muốn nhờ cô giải thoát cho anh ấy."
Tiểu An lau nước mắt trên mặt.
"Ánh mắt vừa nãy của anh trai, tôi đã quá quen thuộc."
"Khi đó ở trường học cảnh sát, chúng tôi đã lập lời thề, nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ dân chúng."
"Anh trai tôi từng nói, nếu như anh ấy rơi vào tay của phần tử phạm tội, thà dứt khoát chết đi chứ không chịu liên lụy đến mọi người."
Tiểu An khịt mũi, kiên định nhìn tôi.
"Hải Lạp, tên thật của anh ấy là Trương Hoài Nghĩa."
"Còn tôi là Trương Hoài An."
"Nếu như thật sự có một ngày tôi cũng rơi vào tay họ Tiêu, tôi hy vọng cô cũng giúp tôi."
Tôi nhẹ nhàng nhúng bọt trong tay vào nước ấm.
Chúng nhẹ nhàng, trắng tinh, cũng dễ vỡ.
"Trương Hoài Nghĩa, trong một phút nữa, sẽ chết một cách tự nhiên trong giấc ngủ, một giấc mơ mà anh ấy mong muốn."
Bọt biển vỡ tan.
Tiểu An vùi đầu vào trong nước, để chất lỏng chát mặn trào ra từ đôi mắt hòa vào làm một với nước ấm.