Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 10: Đừng lo.


"Oi ~ Chi, ở đây !! Ở đây !!!"

Nhã đang nói chuyện cùng một người thân váy đen ở trước sảnh khách sạn, nhìn qua liền bắt gặp hai bạn mình đang lóng ngóng liền mạnh mẽ giơ tay vẫy vẫy. Người kế bên Nhã thì tằng hắng để lấy ý tứ nhưng có vẻ cô nàng chẳng quan tâm. Đến khi Chi cùng Phong đến nơi mới tỏ bề lịch thiệp.

Thoáng thấy người phía sau Chi, cô gái với vẻ đẹp bí ẩn đó có vẻ ngạc nhiên rùng mình một cái, Nhã luôn để ý cô nàng đều không hiểu tại sao, còn Chi không để ý điểm lạ này, chỉ có ở phía sau Chi, người mặc vest có ít biến động khuôn mặt, rồi lại như cũ ngay. 

Chi đối với cách chào hỏi này của Hoắc tổng, gật đầu nhẹ, không cười, chỉ lạnh nhạt bắt lại bàn tay đó.

"Họa sĩ Lý, hân hạnh."

Chi xem con người đã hai mươi bảy trước mặt mình, ân, cao gần bằng Phong, tức cũng 1m72 -75, thân mặc một bộ y phục váy ôm màu đen tuyền, không quá lấp lánh nhưng vẫn gợi nên một vẻ quyến rũ huyền hoặc. Đôi mắt tinh xảo lại có dư quang khiến người khác phải run sợ.

"Hoắc tổng, lâu không gặp."_Chi đáp lễ. Người kia liền buông tay, huơ giữa không trung rồi chỉnh chỉnh mái tóc đã búi kĩ.

"Được rồi a, gọi là Hạnh thôi, ta hiện cũng đã an chuyện gia đình, vả lại đừng dùng từ 'tổng' nữa, đều quen biết nhau cả mà."

Con người này có gia sử khá phức tạp, theo Chi được biết, trước đây chính là con nuôi của Hoắc gia, sau tìm lại được mẹ ruột, không có cha, liền theo họ mẹ lấy tên Hạnh, không hiểu sao bên Hoắc gia của Á Phi cũng đồng ý; người luôn cười mỉm, khá thân thiện dễ gần. Nhưng trên thương trường vẫn lấy danh Hoắc tổng để làm việc.

 Hoắc tổng kia có vẻ rất tò mò về người kế bên Chi, trao đổi ánh mắt qua lại rồi mới lên tiếng_"A, đây là.."

Nhã bị hai người cho ra rìa, đang chán liền thấy chuyện cho mình làm, liền lại nhanh nhảu nhảy vào_"Hạnh à, đây là Hải Phong, chính là người mà em đã kể hôm trước đó ~"

"A, rất vui được gặp cô."_Hạnh vẫn như trước giở ra nụ cười đào hoa bắn điện tùm lum. Bất quá lại không có tác dụng với Phong, tên ngốc tử này như bị đờ đi với ba người đẹp, cảm giác như mình lại thành kiếm khách ở rừng hồng gai.

 Mỗi người thực sự có một vẻ đẹp riêng, nếu so với băng vương nữ lãnh mạc họ Lý, thì còn có mỹ nhân thân váy đuôi cá kiêu kỳ họ Xuân, đến cuối cùng là người đang đưa tay trước mặt mình là Hạnh đây, cũng lại là một tần số vẻ đẹp khác, trầm đạm mà huyền bí. (lạy chế, bắt tay người ta đi)   

Tay Hạnh giơ giữa không trung đã có chút mỏi thì Phong mới thoát khỏi ngẩn người bắt lấy_"Nga, tôi là Phong Phong, xin chào."

"Chào"_Hạnh nắm tay Phong, có hơi siết_"Không biết tiểu tử đây với Lý họa sĩ là loại quan hệ gì?"

"Ách..." _Vừa nghe câu nói, một phát hai người đều giật mình, tuy nhiên Chi vẫn không dễ dàng lộ ra, còn Phong lại khá khẩn trương._"Tôi.. tôi là học trò của cô ấy !!"

"Vậy sao, dễ thương thật.."_Hạnh nở nụ cười chết người, đưa tay xoa đầu Phong, điều đó không thoát khỏi ánh mắt của Chi, bắn cho Hạnh một tảng băng rồi Chi lại lôi kéo tay Phong.

"Thế thôi, Hạnh Hạnh à, không phiền nữa, chúng tôi đi trước"_nói xong liền lôi thẳng Phong còn hơi ngơ ngốc lên lầu.

"A, được .."_cảm thấy bị thoát mất con mồi, Hạnh cười trừ gãi đầu, Nhã bên kia bụm miệng.

"Chị đó, em đã kể cho chị về tình sử nhà họ rồi, chị còn chọc ghen người ta..."_Nhã không thể không nói, trong một khắc thôi khuôn mặt của Chi đã biến đổi, chỉ một micromet nhỏ thôi, nhưng là đã biến đổi nha.

"Hmph"_Hạnh không đáp, lại đưa tay nhéo mặt Nhã khiến cổ "ui" một cái_"Em đó, lanh lắm nha ~"   

"A ui, đau~"_Nhã giả bộ ôm má nhưng Hạnh không để ý, lại nhìn theo hai người đang bỏ đi kia, ân, người mặc váy đi trước người mặc vest đen theo hầu, lại ăn bơ, Nhã chu mỏ_"Ai cho chị không để ý đến em.."

"Nhã này..."_Hạnh vẫn nhìn theo vẫn mở miệng không nhìn lại Nhã_" Nhã này, chuyện em kể là sự thực sao? Chị cũng đã dặn bảo an, chuyện Chi tham gia lần này sẽ bịt kín, nhưng không lẽ cha cô ấy lại..."

"Em.. chắc vậy thôi, em cũng không tin cho lắm, vì bằng chứng không ít cũng có vài thứ cụ thể, còn vụ cha cô ấy thì là thật a, sao chị lại hỏi vậy?"_Nhã nhìn người lúc này đã trầm tư suy nghĩ.

"Sẽ có nhiều trò vui đây..."_Hạnh xoa xoa cằm.

"...?"

.

.

.

"Ố ồ ~"_Phong đến khi vào bữa tiệc thì càng hóa hức, nhìn xung quanh, thật rộng nha, một bữa tiệc buffet tầm cỡ, xung quanh lại còn rất nhiều khách khứa. Phong ngoài thích cắn ra thì tiệc tùng cũng là một niềm vui sống đó, nhưng Chi ở kế bên lại đẩy trán hắn.

"Chị đó, làm gì thì làm, cũng phải giữ ý tứ một chút!"_dặn dò dặn dò.

"Tôi biết rồi mà"_tôi cũng không phải trẻ con đâu.

"Hm"_chọc cho khuôn mặt kia có những biểu hiện tắc kè bông là niềm yêu thích của Chi_"Đói không? Nếu thích chị cứ đi ăn tùy tiện gì đó đi, nghe nói hôm nay có nhiều bánh mì lắm đó ~"

"Thật không!!???"_Mặt liền hăm hở ngay, mới vài phút trước còn rất ủy khuất vì bị nhắc nhở.

Chỉ đợi cho Chi gật đầu một cái, đã cáo từ_"Vậy lát gặp sau nha!!"_Rồi bỏ biến, không thấy được chút tia sủng nịch hiếm hoi từ ánh mắt của Chi ở phía sau.

Thế đấy, ngốc tử mãi vẫn chỉ là ngốc tử. Với cái tánh thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ đó thì Chi chịu thua. 

.

Người đi rồi, người ở lại tự dưng có cảm giác trống trải (ân, đuổi đi cho đã xong kêu trống trải), thực ra từ lúc đến bữa tiệc này, tâm trạng đã không hề có chút nào thoải mái.

 Cảm giác đó là gì? Là kỉ niệm, là quá khứ? Là nhớ hay là đau? Tại sao, chỉ cần thoát tầm mắt khỏi những hiện hữu thôi, tại một nơi có đầy kỉ niệm thì quá khứ lại nuốt lấy? 

Chi lắc lắc đầu cho qua cái loạt khái niệm mệt mỏi đó, như thói quen cầm một ly Whisky để tùy hứng trên bàn nhấp môi. Hương rượu nồng nồng cũng làm dễ chịu đi một chút, ừm, khi rượu đã khiến ta dễ chịu thì hẳn tâm đã tổn thương nặng nề ..

Phong đang ở đâu? Chi nhìn xung quanh, không thấy đâu cả, nhưng những người không cần thấy lại có rất nhiều. 

"A, họa sĩ Lý, dạo này vẫn khỏe chứ?"_Chi đang tần ngần cùng ly rượu thì một người tới vỗ vai, nụ cười xán lạn của Mỹ Hoa bên giải trí làm cô hơi giật mình.

"Ôi tốt, tôi vẫn ổn."

"Họa sĩ Lý, tác phẩm sao rồi?"_Có cả giám đốc Nhà xuất bản ở đây sao?

"À, vẫn đang trong tiến trình."_Nói dối không chớp mắt, tác phẩm đề cập tới chính là 48 quyển truyện tranh trong bộ truyện Uyển Chi còn viết dở từ năm ra trường tới giờ. Dự là còn một cuốn cuối là sẽ kết thúc cả bộ. 

"Này này, lâu lắm mới gặp đó Uyển Chi, làm một tấm nào?"_Hậu bối của Chi trong sự nghiệp tranh vẽ cũng có mặt.

"A, được thôi.."

Vậy đó, tuy là tin đồn đầy rẫy, nhưng khi đã gặp những người quen cùng ngành, cùng giới, những đồng nghiệp và bạn bè - cũng là những người luôn ra sức bảo vệ mình. Thì rõ là tâm cũng an nhàn một khoảng. Tuy nhiên, đây cũng là giới giải trí, an nhàn, chưa chắc đã tốt.

.

Phong ở một góc khuất đang nhai một cái bánh pizza, tầm mắt không hề thoát khỏi Uyển Chi nãy giờ phải tiếp rượu bao nhiêu người, tâm dậy lên một cỗ khó chịu, làm người nổi tiếng khổ vậy sao? 

"Ôi, cậu này là người mới à, hân hạnh làm quen nha ~"

Phong chưa kịp nuốt xong miếng bánh đã bị một cô gái làm cho hú hồn xém sặc.

"Ư, a chào.. chào.."_(đồ nhát gái)

"Tôi là Akira Linh, rất vui được gặp ~"_Cô gái tên Linh kia mặc một bộ váy tao nhã, màu xanh không quá trầm cũng không quá chói, đem lại cho người nhìn một cảm giác nhẹ nhàng, nụ cười đó thì lại càng nhẹ nhàng.

"Vâng.. ôi chao, tôi là học trò của họa sĩ Lý, rất hân hạnh"_bắt chước cách chào của Chi. 

"A, thì ra là cô ấy, cô ấy cũng có học trò sao, ừm, tôi là đại diện của Shinji Company, đối với tiền bối của cậu cũng khá thân thiết đó ~"

"Vậy.. vậy sao.."

"Linh tổng, sao cô lại tùy ý ra đây hả??"_hai người đang nói chuyện khá "vui vẻ" thì lại một thanh âm khác cắt ngang, thư ký Triệu của Linh tổng hùng hùng hổ hổ mặt nhễ nhại mồ hôi cũng xuất hiện.

"Ơ..."_Phong không hề nhìn ra lại có người này xuất hiện, mà tên này... hồi sáng nay chính là ...

"Tôi ở đâu có liên quan gì cô?"_Linh quay mặt qua chỗ khác.

"Hừ"_Triệu thư ký cũng chịu với tổng tài nhà mình, cũng tại sáng nay về trễ, liền bị phạt, đã vậy không chịu mặc váy đến đây, cũng lại bị phạt, giờ lại thấy người yêu đi với nói chuyện người khác, phát ghen lên thì người ta càng như chọc tức mình !!  Tức quá nhìn ra người kia, mà người kia...

"A, tên này !!"_chỉ thẳng mặt Phong, là tên chạy như điên sáng nay !!

"Còn cô nữa !!"_Phong hùng hổ trừng mắt, thứ cảnh sát ba trợn sáng nay nà !!!.

"?"_Linh ở giữa không hiểu gì.

.

  Cùng lúc, tiếng la của hai người họ bị át bởi tiếng ồn của loa phát, mọi người đều giật mình vì ánh đèn dần mờ đi, ngay giữa sân khấu, MC với bộ vest trắng cài bông hồng vừa xuất hiện liền giới thiệu ngay.

"Alo ok ~ Xin chào tất cả mọi người, hân hạnh được mời quý vị tới buổi tiệc liên hoan của Á Phi chúng tôi ya ~ Để mừng Á Phi năm nay thành công lớn trở thành một trong top bốn tập đoàn của quốc gia ha ~"_Hắn vừa nói xong liền tằng hắng giở ra nụ cười đổ ngã bao phụ nữ.

Bên dưới rầm rộ những tràng vỗ tay liên tiếp. 

.

Một trong những tập đoàn của top 4 còn lại như Shinji của Linh tổng đương nhiên phải được mời rồi. Người theo sát là Nhiên cũng an phận đi theo.

"A, cậu chàng khi nãy đâu rồi ta?"_Linh ngó ngang, chỉ vừa thừa mắt chút thì Phong Phong đã lẩn mất. 

"Quan tâm làm gì, tui đang không biết sao Trúc với Nhi còn chưa tới kìa"_Nhiên cầm một cái đùi gà mà gặm.

"Ai hỏi cô?"_vẫn còn giận. Kế hoạch chọc ghen thất bại.

"Im đi a, đang tiệc, đừng cãi nhau a.."_giận luôn.

"Tiệc thì tiệc chứ??"

"$%#%$!!!"

"!#$%&^&!!"

(Đi về nhà cãi nhau luôn đi = = ) 

.

Mặc cho om sòm trên khán đài, Chi mặc kệ, kiếm một góc khuất tiếng ồn , lặng lẽ tận hưởng ly rượu. Dù là họa sĩ có chút thâm niên, một người nổi tiếng hay một người thế này thế nọ thì Chi cũng không thích nhích đến các nơi ồn ào thế này.  

Rượu chưa tan hết trong lưỡi, Chi lại nghe thêm một người tiến lại gần mình.

"Họa sĩ Lý, xin chào..."

"Chào.."_lại ai nữa đây, giọng này chưa bao giờ nghe qua.

Chi ngẩn mặt lên, vừa vặn thấy Tiến Dĩ tay trong tay cùng một cô gái lạ đến chào mình, ô, nhìn kĩ thì là tổng tài của Đông gia, một tập đoàn cũng có tiếng tăm dạo gần đây, Đông Phúc Nhi. Cô nàng này cùng Tiến Dĩ? Chi cũng có nghe nói lâu, giờ mới được nhìn tận mặt, và hẳn là cô ta với anh chàng đang rất hạnh phúc đây.

"Uyển Chi, chào."_Tiến Dĩ chìa tay trước mặt Chi, không ngại nở nụ cười. Chi lạnh băng nhìn hắn, trong mắt có chút khinh bỉ, con người này với kẻ trước đây đến nhà cô là cùng một người? Tuy vậy cũng không ngần ngại đưa tay ra.

"Chào anh."_Chi không hề tỏ ra một chút cảm xúc, tâm cũng hơi trỗi sóng, cảm giác này là ghen hay là đau đây. Nhưng nhìn họ tình tứ thế này Chi lại muốn trốn chạy. Tình yêu đã buông bỏ, đối với cô mà nói, có thể trước mặt kẻ khác nói những lời mạnh mẽ, suy cho cùng cũng chỉ là một người yếu đuối cần được bảo bọc thôi, có phải không.

"A !! Tôi tìm cô mãi đó, thì ra là ở đây sao?"

Mắt Chi mở bưng ra nhìn Phong vừa vồ tới vòng tay qua cổ mình, mặt hắn đang cười nham nhở phì phà toàn mùi pizza với thịt gà chưa tan trong miệng (hừ, đồ ở dơ !!). 

Chi còn chưa mở miệng kịp nói câu gì, Phong lại nhìn qua bên cạnh, Tiến Dĩ cùng Phúc Nhi còn đang ngạc nhiên nhìn thân người cao ngồng mặc áo vest mãi mới nhìn ra là con gái này. Chưa gì đã động thủ.

"Anh bạn, tôi là học trò của Uyển Chi, rất vui được gặp ~"_Phong nói xong lại còn vỗ vỗ vai áo sơ mi của Dĩ liên tục ra chiều thân thiện, nhưng nó lại gây một tác dụng khác, nhớp dầu mỡ trên tay Phong dây cả vào vai áo anh ta. Mùi dầu mỡ bay lên đã biểu hiện rõ ràng cho việc đó. 

"Ừ, cha-chào cô"_anh ta phải khó khăn lắm mới nặn ra một vẻ mặt cười, đưa tay gạt nhẹ cái tay đang vỗ muốn nát vai ảnh với cường lực khá mạnh trong những tiếng "bộp bộp" nhẹ nhàng.

"Phong Phong, đừng gây rối."_Chi ở phía sau cũng lên tiếng, một tay kéo áo Phong cục cưng lại, trong ánh đèn mờ dần, có thể thấy ý cười lộ rõ trên mặt cô.

"Thật xin lỗi, Đông tổng, tôi còn muốn trò chuyện lâu hơn chút nhưng giờ tôi còn phải chăm sóc tên ở dơ mà còn dở người này đã ~"

"A, vậy thôi.."_Phúc Nhi gật gật đầu hiểu ý. Hai người kia cũng rất biết lẽ phải, liền trước sau im lặng để Chi kéo Phong đi chỗ khác, trong cả cuộc nói chuyện, Chi không hề nhìn Tiến Dĩ thêm một lần nào nữa đi thẳng, trong khi phía sau Phong còn tranh thủ liếm mấy ngón tay còn dính mỡ.

.

"Hắc hắc ~ ngoạn mục đấy chứ ~"_Nhã ở một góc cách đó không xa đã nhìn thấy hết từ đầu đến cuối, cố ý đem điện thoại chụp vài tấm, còn bụm miệng cười không ngừng.

 Nhìn đi nha nhìn đi, cái hình ảnh khuôn mặt Tiến Dĩ khi thấy Uyển Chi ôn nhu đưa Phong đi khỏi, chắc chắn là hắn đã ghen đó. Bữa giờ Chi lạnh lùng với ai chứ làm sao câu nệ thói quen quan tâm với Phong đây, hắc hắc. 

"Em đó, lúc nào cũng tài lanh hết nha ~"_Hạnh đứng một bên gõ đầu Nhã trách yêu, cái cô nàng đặc tính trẻ con này thiệt khó ưa mà. Khi Phong đang loay hoay không thấy bóng dáng Uyển Chi liền chỉ điểm cho anh hùng cứu mỹ nhân chứ. 

Phá mất cảnh hay. Hạnh còn đang muốn coi xem không có ai bên cạnh mà đối diện tình cũ thì Chi sẽ phản ứng ra sao... (ăn ở hiền chút đi Hạnh ơi, coi chừng giống Nhiên ca ca).

"Ai như chị, em biết rõ là chị đã sắp xếp chuyện này a ~"_Nhã xụ mặt, lườm,_"Có ngày em méc gia gia chị ba cái vụ bê bối này nha !!"

"Ấy đừng mà vợ ơi,.."

"Ngoan em thương"_kéo xuống hun má.

"Chậc chậc.." 

.

"ào ào ào"_tiếng nước chảy khá mạnh.

"Đưa tay đây tôi rửa cho"_Chi đưa Phong vào buồng wc gần đó, xả nước trong bồn rồi kéo tay Phong lại.

"A,.. cảm ơn.."_Phong thuận tay để Chi nắm, thong thả tận hưởng mấy ngón tay lạnh lạnh kia thoa xà bông cho đôi tay của mình.

"Không.. là tôi cảm ơn mới phải.."_Chi không ngẩng mặt lên, động tác tay có vẻ chậm hơn_"Chuyện khi nãy, thực cảm ơn chị..." 

"..."_Phong có hơi im lặng một chút, cho đến khi Chi thấy khó hiểu phải ngẩng mặt lên thì mới thấy hắn đang nhìn mình rất chăm chú, vẻ mặt như nhìn sinh vật lạ_"C-Cô.... đang cảm ơn tôi đấy à?"

*Chuyện lạ có thật : Uyển Chi lúc nào cũng lạnh nhạt kiệm lời đi cảm ơn người khác.*_Trong lòng Phong đang nhảy cẫng lên sung sướng mà ngoài mặt còn không tin được.

"..."_Đến lượt Chi im lặng, bộ trong tầm thức của chị tôi còn keo kiệt đến mức nào nữa vậy._"Agh..."

Chi còn đang đem Phong ra mắng trong lòng thì Phong đã cúi xuống cái má đó cắn một phát, cố ý cắn nhè nhẹ sợ để lại dấu răng mất công. Cắn không mạnh được nên đành dùng môi , chụm môi quầng quầng một "chụt" trên má Chi cho đã, Phong mới phì cười_"Ok,