Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 29: C29 Chương 29

Uống cháo rau xong, cuối cùng Thiết Đản cũng cảm thấy no. Đây là lần đầu tiên cậu bé có cảm giác như vậy, vui vẻ sờ bụng nhỏ của mình.

"Cha ơi, con no quá!"

Cố Xuyên nhìn con trai cười híp mắt, vừa buồn cười vừa đau lòng, trẻ con nhanh no cũng nhanh đói. Huống chi một ít cháo rau và màn thầu ngũ cốc rất dễ tiêu hóa. Cho nên nhất định no chưa đến cơm chiều sẽ đói.

"Đi thôi, chúng ta lên núi đi dạo." Bàn tay to của Cố Xuyên nắm bàn tay nhỏ của Thiết Đản, tay cả hai đều dơ bẩn, không ai ghét bỏ ai.

Lý thị ngẩng đầu liếc nhìn hai cha con, cau mày nói: "Con bị thương trên đầu thì nằm trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, đi ra ngoài loanh quanh làm gì? Đừng đi để rồi bị trúng gió, đến lúc đó còn phải uống thuốc, tốn tiền."

Đầu bị thương, ngược lại không còn nghe lời như trước nữa, dẫn con đi ra ngoài lãng phí sức mà không biết phụ chút việc nhà.

"Không sao đâu mẹ. Hôm nay trời không có gió, con ở trong nhà cũng rãnh rỗi, còn không bằng trông Thiết Đản, đỡ phải để nó gây phiền phức cho mọi người." Cố Xuyên nói chậm lại, dường như không có chút sức lực nào.

Dù sao hiện tại đã qua vụ thu hoạch, công việc ở nhà và ngoài đồng cũng không có nhiều. Nếu năm nay nguyên thân không có đại diện cả nhà đi lao dịch thì lúc này lẽ ra đang làm công ngắn hạn ở thị trấn, cũng sẽ không làm việc ở nhà. Nhưng mỗi ngày có thể kiếm được mười mấy đồng tiền.

Tuy nhiên, trong bốn anh em nhà họ Cố, chỉ có nguyên thân mới làm được những việc này, phụ người khác xây nhà, làm đủ mọi công việc, đào móng rãnh, đánh nền, đặt cột trụ, lợp ngói. Dù sao không có công việc nào dễ. Đương nhiên công việc dễ cũng không đến lượt hắn.

Nếu không có người để phụ giúp, cũng không phải là thợ lành nghề, có thể bán là sức lực của mình.

Nhưng tiền công cầm về mỗi ngày, nguyên thân trên cơ bản đều nộp vào quỹ công. Nhưng vào những ngày tiền công cao hơn thì bản thân sẽ giữ lại mấy đồng và lén đưa cho Tôn thị, hoặc là mua mấy viên kẹo cho Thiết Đản và giấu trên người.

"Được rồi, vậy đi đi!" Lý thị không kiên nhẫn nói. Trước đó ông nhà đã nói, chờ thằng út cưới vợ thì tách ra, mọi người trong nhà đều biết chuyện này. Cho nên gần đây một đứa rồi hai đứa đã bắt đầu mưu tính. Bà cũng không thèm để ý. Dù sao, sau khi thằng út cưới vợ, nhiệm vụ của hai vợ chồng già bọn họ đã hoàn thành.

Cố Xuyên không biết Tôn thị đi làm ở mảnh đất nào, nhưng hắn cũng không có ý định ra đồng. Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn dựa vào đất đai. Nếu mảnh đất này không có ai thì mảnh đất kia sẽ có người. Hắn đã có ý định chăm sóc đặc biệt, vậy không thể ra đồng mà đi nơi ít người. Dù sao trên núi gần đó không có sói, chỉ có mấy con thỏ và gà rừng mà thôi.


Hắn ôm con leo đến giữa sườn núi, xác định xung quanh không có người mới nói: "Lần trước cha mua đồ ăn cho con đã giấu ở đây. Cha đi lấy, con đứng đây chờ nha!"

Thiết Đản nghe vậy thì vui mừng, nhảy lên ôm lấy đùi cha cậu: "Cha, vẫn là kẹo đậu phộng à?"

Trước đây nguyên thân đã lén mua kẹo đậu phộng cho Thiết Đản mấy lần, cậu bé vẫn còn nhớ rất rõ.

"Lần này không phải kẹo đậu phộng, là món ngon khác. Nhưng giống như trước kia, ngoại trừ mẹ con, không thể nói cho ai biết. Bằng không cha sẽ đánh con." Cố Xuyên dặn dò. Nếu để cho Tôn thị biết, nhất định sẽ cho rằng hắn giấu tiền để mua đồ ăn cho con trai. Nhưng để cho những người khác trong nhà biết được chắc chắn sẽ lại náo loạn một trận.

Thiết Đản ngoan ngoãn gật đầu, mặt mũi đầy vui vẻ, cười lộ ra mấy chiếc răng sữa.

Cố Xuyên trèo lên một cây to gần đó. Hắn vừa mới phát hiện trên đó có một tổ chim. Nhưng hình như không phải xây lên trong năm nay, cũng không giống như có chim đang sống ở đó.

Cố Xuyên dựa vào một nhánh cây to, sau khi xác nhận trong tổ không có chim, hắn mới duỗi tay về phía trước giả vờ muốn lấy thứ gì đó. Nhưng thực chất là lấy từ trong không gian ra.

"Trứng gà, cha thực sự có trứng gà!" Khi nhìn thấy rõ thứ cha cậu đang cầm, Thiết Đản nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cậu bé cũng không biết trứng gà có mùi vị gì, nhưng chúng chắc chắn rất ngon. Khi bác gái sinh em trai, bà nội đã đưa cho bác gái ăn.

"Đúng vậy, ba quả trứng gà. Con một quả, ba một quả, quả còn lại chúng ta lén mang về cho mẹ con." Trong gia đình này người quan tâm đ ến hắn nhất không ai khác chính là Tôn thị, dưới tình huống không bị nghi ngờ, hắn vẫn rất vui lòng sống chung với đối phương.

"Dạ dạ." Thiết Đản vừa gật đầu, vừa nhét quả trứng vào trong miệng.

Cố Xuyên vội vàng ngăn cản, lấy quả trứng ra khỏi miệng con trai: "Trứng gà phải bóc vỏ mới ăn được, nhìn nè, giống như vầy. Con cầm trên tay rồi ăn, cẩn thận kẻo bị nghẹn đấy."

Thiết Đản vốn dĩ rất nôn nóng, nhưng bây giờ nhìn thấy quả trứng gà trắng nõn mịn màng trong tay, theo bản năng ăn từng miếng nhỏ. Thậm chí còn không quên nhai một lúc trong miệng để nếm thử mùi vị.


Cố Xuyên nhìn thì cảm thấy chua xót, dứt khoát bóc quả trứng của mình ra và đưa lòng đỏ cho con trai. Dù sao bọn họ đi đến đây với quãng đường xa như vậy, bữa sáng chắc hẳn đã tiêu hóa gần hết.

"Thiết Đản, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Ngoại trừ mẹ con, không thể nói cho bất cứ ai rằng cha đã cho con ăn, cũng không thể nói con đã ăn trứng gà. Con nhớ không?" Trên đường xuống núi, Cố Xuyên không yên tâm mà dặn dò.

"Con hiểu, con hiểu." Thiết Đản ngồi trong lòng cha gật đầu. Có lẽ vì quá vui mừng nên nụ cười trên mặt vẫn chưa ngừng nghỉ, còn ỷ lại ôm cổ cha cậu.

Đi bộ một quãng đường dài như vậy chỉ ăn một lòng trắng trứng, Cố Xuyên cũng mệt mỏi. Cũng may chỉ cần chịu đựng cuộc sống như vậy thêm một tháng là được. Đến lúc đó, sau khi tách ra ở riêng muốn ăn chút đồ ngon cũng dễ dàng hơn nhiều.

Cơm chiều vẫn mấy món như thường lệ. Nhưng bây giờ đã có thể ra ngoài đi dạo, Cố Xuyên không có lý do gì không đến nhà chính ăn cơm.

Một chiếc bàn gỗ hư hỏng, năm chiếc ghế dài, hai người ngồi trên một chiếc ghế. Trên cơ bản còn đủ chỗ ngồi, nhưng bàn lại không đủ lớn nên một bàn chỉ có tám người ngồi ăn cơm. Cha Cố, Lý thị, bốn anh em nhà họ Cố, con dâu cả và con dâu thứ hai. Những người còn lại dù cũng ngồi trong nhà chính, nhưng không thể ngồi vào bàn.

Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác, bàn không đủ lớn, người lại nhiều, nên nhất định có người không thể ngồi vào bàn. Đây cũng là nguyên nhân nhà họ Cố nóng lòng muốn tách ra ở riêng.

Mặc dù Thiết Đản đã ăn qua một quả trứng gà rưỡi vào buổi trưa. Nhưng lúc này đã qua bốn tiếng, cậu bé đã đói từ lâu, nên ăn hết đồ ăn Lý thị chia cho cậu bé.

Trước mặt nhiều người như vậy, Cố Xuyên sợ bị lộ nên tự nhiên sẽ không chia sẻ đồ ăn của mình. Hắn đành phải ăn hết đồ ăn trong chén của mình.

"Lần này thằng hai đi lao dịch bị thương, cũng không có cách nào lên thị trấn làm công ngắn hạn. Khoảng một tháng nữa đến ngày thằng út lập gia đình, tiền làm tiệc cưới vẫn chưa gom đủ. Vậy anh em bọn con nghĩ cách khác đi." Ăn cơm được một nửa, cha Cố gõ bàn nói.

Bọn họ còn có cách nào khác, ngoại trừ đi mượn thì cũng chỉ có thể lên thị trấn làm công ngắn hạn. Nhưng người ta không phải ai cũng nhận. Trước đây thằng hai có thể đi là vì người ta biết nó rất mạnh, thuê nó chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Còn những người như thằng cả, thằng ba và thằng út đã không quen biết với người quản lý, lại yếu ớt, còn không có kỹ năng, người ta sẽ không nhận.

Thằng hai bị thương không thể đi làm công ngắn hạn, cách thứ hai bị đóng, muốn gom đủ tiền làm tiệc cưới chỉ có thể đi mượn. Nhưng cha Cố là người làm cha không muốn đi, người làm anh trai lại càng không muốn. Vốn dĩ cuộc sống đã đủ nghèo, ai còn muốn mắc nợ chứ?


"Đây là thằng út cưới vợ, vậy để nó đi mượn đi!" Anh ba Cố thấy không ai nói chuyện thì nhỏ giọng nói. Dù sao cũng đừng để gã ra ngoài mượn tiền cho thằng út.

"Anh ba, anh nói chuyện phải có lương tâm một chút. Tiệc cưới của anh không phải lấy tiền từ quỹ công sao? Tại sao đến phiên em phải tự mình đi mượn?" Mặc dù anh út Cố đang nói chuyện với anh ba, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn cha y.

Xung quanh yên tĩnh lại, không ai muốn làm chim đầu đàn. Nhưng tương tự, không ai bằng lòng gánh nợ. Bao gồm Cố Xuyên, mặc dù hắn biết mình có năng lực trả bốn đến năm trăm đồng này. Nhưng lúc này vẫn ít ra mặt thì tốt hơn. Cả nhà nhiều người như vậy, trước giờ không có một người nào sẵn lòng chịu thiệt là có thể đủ hòa thuận. Thậm chí có thể làm mọi việc trở nên phức tạp hơn.

Thấy mấy đứa con trai còn lại chỉ lo ăn cơm, không ai chủ động nói muốn ra số tiền này, cha Cố đành phải nói: "Tiệc cưới của thằng cả, thằng hai và thằng ba đều do gia đình tổ chức. Thằng út cũng không thể ngoại lệ. Tổ chức tiệc cưới còn thiếu khoảng bốn trăm đồng, bốn anh em bọn con mỗi người nộp lên một trăm đồng."

Nếu trẻ lại mười tuổi, ông nhất định sẽ không ép mấy đứa con trai đi mượn tiền. Nhưng hiện tại hai vợ chồng ông đã gần bốn mươi tuổi, ở độ tuổi như vậy thực sự không muốn mắc nợ.

Bốn anh em mỗi người nộp lên một trăm đồng, không thiên vị ai. Bọn họ nghe vậy cũng không ai phản đối, tất cả đều sảng khoái đồng ý. Cho dù bọn họ không đồng ý thì việc này cũng sẽ làm như vậy.

Lúc này cha Cố mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu mấy tên khốn kiếp này không đồng ý, tiệc cưới một tháng sau sẽ không được tổ chức. Vậy nhà họ Cố bọn họ sẽ rất mất mặt.

Ngoại trừ mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, trong nhà không ai có một bữa ăn ngon lành. Ngoại trừ hai vợ chồng già, trên cơ bản đều nôn nóng muốn ở riêng ngay lập tức.

* * *

"Cha mẹ cũng thật là, đã lúc nào còn sĩ diện như vậy? Trong thôn có nhiều người lập gia đình nhưng không làm tiệc cưới. Tại sao nhà họ Cố chúng ta thì phải khác với người ta?" Trở về phòng mình, Tôn thị nhỏ giọng oán trách. Hai năm nay mùa màng ngày càng tệ, nơi này của bọn họ hoàn toàn dựa vào ông trời để kiếm ăn. Ông trời mưa trễ, mưa ít, mưa nhiều, mưa sớm, nó đều ảnh hưởng đến việc thu hoạch hoa màu.

Hai năm qua ông trời vẫn không cho phép mọi người được một mùa bội thu. Mặc dù vẫn chưa đến mức nạn đói, nhưng so với những năm được mùa bội thu thì lương thực thu hoạch ít hơn ba đến bốn phần. Mỗi nhà đều thắt lưng buộc bụng, còn làm tiệc cưới gì, thật mù quáng.

"Chuyện này đã quyết định như vậy rồi, nàng cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Hai ngày nữa anh ra ngoài đi dạo tìm người mượn chút tiền." Cố Xuyên an ủi. Nói ra thì mặc dù nguyên thân kiệm lời, nhưng trong mấy anh em chỉ có hắn quen biết nhiều người nhất. Dù sao mấy năm nay hắn vẫn luôn đi làm công trong thị trấn, muốn mượn một người nào đó một trăm đồng thì không dễ dàng. Nhưng nếu tìm thêm mấy người, mỗi người mượn hai mươi đồng thì vẫn có thể mượn được.

Năm đó cô và chồng cũng tổ chức tiệc cưới, Tôn thị cũng không thực sự oán trách cha mẹ chồng. Chẳng qua theo thói quen oán giận mấy câu mà thôi. Một trăm đồng này, nếu là năm rồi chồng cô lên thị trấn làm công năm sáu ngày là có thể kiếm được. Nhưng năm nay không phải bị thương sao, cơ thể cũng không biết phải mất bao lâu mới hoàn toàn bình phục. Khoảng một tháng nữa phải ở riêng, còn phải mua thêm nhiều đồ đạc, còn phải mượn tiền người ta, cộng lại những thứ này sẽ tạo thành số nợ khổng lồ.

Hoàn cảnh của ba anh em đều giống nhau, mỗi ngày chỉ có thể ăn lửng bụng, ai bằng lòng ra ngoài mượn tiền cho anh em làm tiệc cưới chứ? Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, cũng không thể không ra ở riêng, cả nhà tiếp tục sống chung.


"Cái này cho nàng." Cố Xuyên lấy ra quả trứng gà mình đã giấu kín đặt vào tay Tôn thị.

Lúc này trời đã tối, nhưng Tôn thị vẫn có thể thấy được một quả trứng gà được lấy ra và đặt trên tay mình.

"Chàng lấy ở đâu ra?" Tôn thị kìm giọng nói, một quả trứng gà có giá ba đồng đó.

"Anh nhặt trên núi, là trứng của gà rừng. Nàng sờ kích thước thử xem, lớn hơn trứng gà bình thường, một ổ có mười mấy quả. Anh đã nấu chín một nửa, giấu hết trên núi. Nàng ăn quả này đi. Hôm nay anh và Thiết Đản đã ăn rồi." Nếu nói trứng gà là hắn mua, chắc chắn Tôn thị sẽ không tin. Cho nên chỉ có thể bịa ra một lý do đáng tin cậy hơn.

"Chàng giấu kỹ chưa? Đừng để người khác phát hiện, mười mấy quả trứng lận đó."

"Nàng yên tâm, trên núi lớn như vậy, nhất định sẽ không bị người khác phát hiện." Tất cả đều ở trong không gian của hắn. Ngoại trừ hắn ra, ai cũng không lấy được.

"Vậy là tốt rồi." Lúc này Tôn thị mới yên tâm nhìn quả trứng gà trong tay mình: "Quả thực lớn hơn trứng gà bình thường, để dành cho hai cha con chàng ăn đi. Thiếp không cần." Một người bị thương và mất nhiều máu như vậy, còn một người là đứa trẻ cơ thể đang phát triển đều cần bồi bổ.

"Quả này là để dành cho nàng, hai chúng ta đã ăn rồi. Hơn nữa vẫn còn mười mấy quả, không thiếu phần của hai cha con anh. Thiết Đản, con nói có đúng không?"

Từ khi lấy quả trứng gà ra, ánh mắt của Thiết Đản không nhìn đi chỗ khác. Nhưng cậu và cha cậu đã ăn rồi, cậu còn ăn lòng đỏ trứng của cha. Quả trứng gà này là để dành cho mẹ.

"Mẹ, mẹ ăn đi, trứng gà rất ngon." Thiết Đản bắt chước cha mẹ, cũng kìm giọng nói.

Hai cha con đều khuyên cô, Tôn thị cắn chặt răng, ăn thì ăn. Lần cuối cùng cô ăn trứng gà là ba năm trước. Cô gần sắp quên mùi vị trứng gà như thế nào.

"Ôi, đừng ăn ở đây. Những người khác có thể ngửi được mùi trứng gà. Ngày mai nàng lén tìm một nơi không có người hãy ăn. Bằng không cả nhà chúng ta đi ra ngoài, anh trông chừng cho nàng." Cố Xuyên vội vàng giữa tay Tôn thị đang chuẩn bị bóc vỏ trứng. Người ăn không đủ no rất nhạy cảm với mùi thức ăn. Nếu để mọi người phát hiện ăn vụng trứng gà thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Làm gì phiền phức vậy? Thiếp không ăn ở trong phòng, cũng không cần tìm chỗ riêng, trực tiếp đi nhà cầu ăn không phải xong sao? Nơi đó hôi thối, ai còn ngửi được mùi trứng gà chứ. Nhưng chàng phải đi trông chừng cho thiếp, đừng để người khác nhìn thấy là được." Nơi không người làm sao dễ tìm như vậy, trừ khi đi lên núi. Nhưng ngày mai cô phải ra đồng làm việc, căn bản không có thời gian đi lên núi.

Cố Xuyên nuốt nước miếng, khẩu vị của cô vợ đời này thật là nặng.