Tôi Không Độc Thân, Là Độc Thân Chọn Tôi

Chương 4

Hôm thứ sáu, tôi đã phải chạy đôn chạy đáo khắp sân trường chỉ để mượn áo tình nguyện của các anh chị khoá trên. Trời thì nắng chang chang, nghe nói nhiệt độ ngoài trời không dưới bốn mươi độ, tôi khoác thêm áo sơ mi ở ngoài mà vẫn bị rát da. Nếu mai mà còn nóng hơn hôm nay chắc tôi chết thật đấy! Gần ba năm làm dân thường, tôi hầu như không tham gia bất cứ hoạt động nào ở trường. Ngay cả khai giảng, tôi cũng không đi. Ai ngờ được bởi vì một hôm vô tình đi muộn đúng vào tiết dạy của cố vấn học tập nên rốt cuộc tôi đã được nếm trải cảm giác khoác chiếc áo xanh tình nguyện.

Linh dắt xe ra cổng trường, an ủi tôi, “Thôi đi một lần cho biết, hơn nữa mày đi đi cho bớt trắng. Chứ nhiều lúc đứng cạnh mày, trông mày như con Ma nơ canh đó.”

Tôi trừng mắt nhìn Linh, quát lại, “Là lỗi tại mày đấy! Nếu không phải mày ở đấy lẩm bẩm như con hâm thì ta đã không đến trường muộn rồi.” Dường như chưa hoạ hoả, tôi tiếp tục mắng, “Nam chính với nam phụ là cái gì, biến hết đi.”

Mắng Linh xong, tôi liền cảm thấy bầu trời bớt chói chang, chưa kể còn nhẹ người hơn nhiều.

“Ta xin lỗi rồi mà. Sao mày giận dai thế?” Linh cố gắng ôm tôi nhưng liền bị tôi đẩy ra. Trời ạ! Trời thì nóng bốn mươi độ, ôm ôm ấp ấp cái gì.

“Thật xin lỗi, bổn cô nương là người dễ tha thứ chứ không dễ quên.” Từ trước cho tới nay, Linh luôn là người bị tôi bắt nạt, đôi khi nó cũng vùng lên chống trả nhưng chưa được bao lâu thì ngọn lửa khí thế ấy đã bị dập tắt.

Chẳng hiểu sao mấy ngày trước, chúng tôi đi xem bói tarot, bà ấy phán, “Hai người các con có duyên tiền định từ kiếp trước.” Linh nghe xong liền nổi da gà, mếu máo với tôi, “Eo ôi, sợ thế mày.”

Tôi liền trầm ngâm suy nghĩ, lời bà ấy nói cũng đúng. Có đôi khi tôi và Linh hiểu nhau đến bất ngờ, khi nó chưa nói hết câu thì tôi đã đoán ra được. Chưa kể hai đứa còn có chung sở thích, đam mê hay thậm chí là ghét chung người. Tuy nhiên cũng không phải là không có điểm riêng, ví dụ như Linh thuộc kiểu bánh bèo, mau nước mắt, nó sợ trời, sợ đất, còn lại thì sợ tất cả. Còn tôi, là kiểu người không quan tâm tới sự đời, dửng dưng trước mọi chuyện. Linh dùng Tinder để tìm người bạn phù hợp, ngược lại tôi dùng Tinder chỉ để vuốt trái, hình như tôi bị nghiện vuốt trái rồi bởi vì càng vuốt bỏ qua tôi lại càng thấy vui vui.

“Uống nước gì không? Ta khát quá!” Tôi dừng xe trước căng tin, quay lại hỏi Linh.

Chắc chắn nó đang cảm thấy lạ lùng lắm vì tôi hiếm khi dừng xe trước căng tin, mọi khi tôi đều bắt nó chạy đi mua nước hộ mà.

“À, ta không uống đâu.” Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ. Nếu tôi là con trai, chắc chắn đã đổ gục trước vẻ yếu đuối, nhu mì của nó rồi. Chỉ tiếc là nó càng nhõng nhẽo, nũng nịu với tôi thì lại càng bị tôi quật cho ấy chứ.

Phải thừa nhận là tôi chơi thân với Linh từ nhỏ, lớn lên tình bạn giữa hai đứa không hề bị sứt mẻ một chút nào, cùng nhau cố gắng thi đỗ vào trường đại học Văn Hoá Hà Nội, cùng tiếp tục chung khoa và chung lớp. Chỉ là không ngờ khi chúng tôi cứ tưởng mọi thứ đã xong thì đùng phát, trưởng khoa chia lớp tôi thành hai lớp. Lúc tôi nghe tin Linh học lớp B còn tôi học lớp A, mọi thứ trước mắt tôi giống như bị sụp đổ hoàn toàn. Đã có thời gian tôi ghét cô trưởng khoa kinh khủng, ghét cô vì đã chia cắt hai chúng tôi. Thậm chí tôi còn định tán đổ con trai cô cho bõ ghét. Sau đó Linh giải thích cho tôi hiểu lý do cô làm thế thì tôi mới bớt bớt ghét cô lại, chỉ là không ghét như xưa thôi.