Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 40: Chương 40


Lộ Phong hiểu ra: "Bảo thím Chu ra ngoài với em đi.

"Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không muốn.

""Tìm Trâu Mỹ chơi với em.

""Không muốn.

"Lộ Phong lại hiểu ra điều gì đó, lạnh nhạt nói tiếp: "Gần đây tôi không rảnh.

"Nghĩa là: Không thể ra ngoài đi dạo với em.

Ban đầu Nguyễn Văn Văn không định để anh dẫn mình đi dạo phố, cô tỏ vẻ bí ẩn nói: "Anh không cần đi dạo phố với em đâu.

""Vậy rốt cuộc em muốn cái gì?""Em muốn theo anh tới công ty.

""…"Bây giờ tới lượt Lộ Phong giật mình: "Tới công ty sao? Lộ Thị à?"Nguyễn Văn Văn gật đầu, ôm lấy cổ anh: "Người ta muốn mỗi ngày đều thấy anh, ở chung với anh.

"Lộ Phong kéo tay cô nhưng không kéo được: "Công ty là chỗ làm việc.

"Nguyễn Văn Văn nhướn mi: "Em biết mà, em muốn tới đó làm việc.

"Lộ Phong: "Công ty tạm thời không thiếu người.

"Nguyễn Văn Văn: "Vậy anh bảo nhiều thư ký vất vả như thế là không được đâu.


"Mục đích thực sự của cô là muốn làm thư ký của Lộ Phong, là loại lúc nào cũng theo bên cạnh anh.

Cô Lộ nghĩ gì làm nấy, Lộ Phong vừa muốn mở miệng từ chối thì Nguyễn Văn Văn đã bĩu môi làm ra dáng vẻ muốn khóc: "Có phải anh ghét em không?""Không muốn gặp em sao?""Cảm thấy em phiền phức đúng không?""Thấy em rất chướng mắt sao?""Thôi, anh không nói gì em cũng hiểu mà.

""Ngày mai em sẽ rời khỏi đây.

""A, không phải, bây giờ em sẽ đi luôn.

"Cô nói xong bèn vén chăn muốn xuống giường.

Lộ Phong kéo tay cô lại: "Đừng quậy.

""Em không quậy.

" Nguyễn Văn Văn nói: "Em rất nghiêm túc.

"Cô dùng sức hất cánh tay ra, chân chạm đất, quay đầu nói: "Anh không cần cản em, bây giờ em sẽ đi ngay.

"Miệng nói đi nhưng chân lại không di chuyển, rõ ràng muốn để cho Lộ Phong tới cản cô.

Lộ Phong xoa mi tâm, diễn xuất của cô Lộ càng ngày càng vụng về.

Anh vươn tay kéo người trở về: "Được rồi, cho em đi.

""Thật chứ?" Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn anh, đáy mắt tỏa sáng.

"Ừ, thật.

" Lộ Phong đáp.

Nguyễn Văn Văn đạt được mục đích, trong lòng hát vang, cuối cùng cũng có thể làm việc chung với anh rồi, hạnh phúc quá!Tuy Lộ Phong không cảm nhận được hạnh phúc nhưng anh có thể dự đoán những việc sẽ xảy ra sau khi cô vào công ty, nên phải ra ba điều quy ước trước:"Đi làm không được làm loạn.

"Nguyễn Văn Văn nhấc tay hứa hẹn: "Chắc chắn không làm loạn.

""Nghe sắp xếp từ bên trên.

""Không thành vấn đề.

""Không được tùy tiện ra vào phòng làm việc của tôi.

""Hả?""Hửm? Không chịu à?""Được thôi.

"""Chúng ta phải giấu thân phận của mình trước đã.


""Được.

"Chỉ cần có thể tới công ty làm việc cùng với anh, cô có thể làm bất cứ việc gì.

Chẳng phải chỉ là thư ký thôi sao, cô chắc chắn có thể làm được.

Nguyễn Văn Văn đi ngủ với tâm trạng vui vẻ.

Vì sợ Lộ Phong đi sớm nên sáng hôm sau cô dạy còn sớm hơn anh, mặc quần áo chỉnh tề nhéo mũi anh.

Lộ Phong chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt đang chúm chím cười của cô gái đập vào mắt.

Nguyễn Văn Văn biến thành cô bé báo thức, mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Lộ, rời giường thôi.

"Lộ Phong tỉnh táo, ngồi dậy.

Dưới sự thúc giục của Nguyễn Văn Văn mà bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt không lỡ quá nhiều thời gian.

Sau khi thay quần áo xong, hai người cùng nhau xuống tầng.

Thím Chu chào đón: "Cậu chủ, mợ chủ, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong.

"Lộ Phong nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi tới phòng ăn.

Sức ăn của Nguyễn Văn Văn nhỏ nên ăn vài miếng rồi thôi, cô chống cằm nhìn anh ăn.

Lộ Phong ngó lơ ý cười ở đáy mắt cô, anh chậm rãi ăn rồi nắm tay Nguyễn Văn Văn lên xe.

Mọi thứ đều rất trôi chảy nhưng đến nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xe đang lái đột nhiên có người chạy ra, tài xế thấy thế thì vội vàng đánh lái.


Cả người Nguyễn Văn Văn theo đà bị ngã sang một bên, đầu đụng vào cửa kính xe.

Ánh sáng lấp lóe, dường như cô đã thấy được điều gì đó.

Để tránh người đi đường, đầu tiên tài xế đánh vô lăng sang trái, sau đó lại đánh sang phải.

Lộ Phong phản ứng nhanh vội cầm tay vịn ở cửa xe để cơ thể mình không bị chao đảo quá mức.

Nguyễn Văn Văn không phản ứng được nhanh như thế, cô ngã sang một bên, va mạnh vào kính xe.

Một tiếng “cốp” vang lên, bên tai là tiếng ong ong, trước mắt như xẹt qua thứ gì đó, còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã nghiêng về hướng khác.

Lần này cô ngã vào ngực Lộ Phong, sắc mặt trắng bệch nhìn anh, trên trán đổ mồ hôi, giọng yếu ớt gọi: "Chồng.

"Sau đó ngất đi.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trong bệnh viện, trên mu bàn tay cắm kim truyền.

Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú.

Đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, góc nghiêng đẹp trai, là Lộ Phong.

Lộ Phong thấy cô tỉnh lại, nắm chặt một tay khác của cô, hỏi: "Sao rồi? Vẫn ổn chứ?".