Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 32

Từ ngày phát hiện ra Tuấn là người cho nước, tôi dặn cậu ta không cần phải làm vậy nữa thế nên sau hôm đó trở đi không có một chai nước nào xuất hiện trên bàn tôi nữa.

Tôi rất ít khi thấy Phong. Đôi lúc ra chơi hay ra về tôi thường vờ đi ngang sang lớp hắn rồi liếc mắt vào xem nhưng rất hiếm khi bắt gặp, mà tôi cũng chẳng thể mặt dày đứng trước cửa lớp hỏi được. Cảm giác cứ như đang vụng trộm.

Tôi nghe Trâm Anh nói hết học kì này Phong sẽ ra nước ngoài học. Có một cảm giác mang tên hụt hẫng đang chạy trong người tôi tựa như một con kí sinh trùng cứ bám lấy dai dẳng. Mọi thứ trôi qua đối với tôi quá nhanh tựa như câu nói: thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Rồi tôi lại vô tình bắt gặp Phong theo cách vờ gặp mặt của mình. Phong ở đó, như gần như xa. Người trước mắt chẳng có gì thay đổi nhưng lại quá xa lạ.

Xa lạ đến nỗi không thể với tới.

Xa lạ đến nỗi người đang dìu người con gái khác bước đi trước mặt kia khiến tôi thảng thốt.

Phong dìu một cô gái khác, có thể dùng từ “mĩ nhân” để hình dung cô ta. Thái độ ân cần của hắn khiến tôi cảm thấy mình thật hèn hạ. Đã bị từ chối thế mà vẫn mặt dày bám theo, đổi lại là cái gì? Tôi chỉ muốn tự vả vào mặt mình một cái cho tỉnh hoặc ước có ai đó đến rồi lôi tôi rời khỏi đó, tôi chẳng nhấc chân nổi nữa rồi. Tôi nhìn họ từ xa, hình ảnh hai người xen vào nhau trông rất xứng đôi.

Trâm Anh cũng từng nói với tôi phải thành thật với chính mình. Người khác có thể lừa dối mình nhưng bản thân mình thì không. Lúc đó tôi chẳng hiểu nó đang nói nhảm gì nhưng bây giờ tôi mới chợt nhận ra lời nhắc nhở lúc đó của nó đang ám chỉ điều gì. Nó biết tôi thích Phong. Nó biết điều đó ngay cả khi tôi chưa tỏ tình. Nếu làm theo lời nó, phải chăng tôi nên bước lên vài bước, hất cái người đang dựa vào người Phong kia rồi kéo tay hắn rời khỏi đó?

Nhưng rồi chợt nhận ra làm vậy thì tôi chẳng được lợi gì hoặc chỉ nhận được sự chán ghét từ Phong thôi...

Có lẽ tôi cũng không hay biết khoảng khắc tôi quay lưng rời đi là lúc Phong đột nhiên quay đầu. Cậu đột ngột như thế khiến người bên cạnh giật mình rồi hỏi: “Bị gì vậy? Muốn hù chết chị mày à?”

” Chị chết thì thật tốt!” Sau khi quay đầu lại thì Phong khẽ đáp, giọng điệu có chút bực bội.

” Dù sao chị đây cũng lớn hơn mày một bậc, không biết tôn ti trật tự trong nhà gì cả!” Người đó nhéo tay Phong một phát rồi tiếp tục dựa vào người cậu. Phong lười phản bác nên tiếp tục dìu bà chị phiền phức này đến phòng y tế.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Điệp liền hô to về phía Phong: “Đỡ tao lẹ!”

Phong thờ ơ nhìn chị mình đang co một chân đứng dựa cửa, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Bao nhiêu trường tốt không học, chẳng hiểu tại sao chị lại chui vào đây!”

Điệp đang chật vật với cái chân của mình, nghe Phong nói vậy liền trừng mắt quát: “Mày tưởng tao thích học chung trường với thằng khốn nạn như mày à? Vì cậu là hiệu trưởng trường này nên tao mới phải vào thôi.” Cô nói rồi ngoắc tay về phía Phong: “Lại đây nào, mỏi chân chết đi được!”

Trịnh Ngọc Điệp, chị họ của Phong. Mẹ cô là chị gái của bố Phong. Lúc trước khi bố mẹ cậu chưa li dị, quan hệ của cậu và bà chị này cứ như chó với mèo. Cứ hễ cả hai ngồi gần nhau thế nào cũng có chuyện. Nhưng máu mủ ruột rà là điều không thể chối cãi, có xích mích đến đâu thì vẫn quan tâm đến đối phương. Điệp hơn Phong một tuổi, hiện đang học lớp 12.

” Chưa thấy ai giỏi như chị, đi cầu thang cũng ngã trẹo chân!” Phong vừa đỡ Điệp vừa trêu chọc. Điệp nghe thế liền phản bác: “Do nhìn thấy mày tưởng quái vật xuất hiện nên mất đà thôi! Cứ trưng bộ mặt âm binh như kiểu bị ai cướp mất vé số 92 tỉ ấy!”

” Ấu trĩ!”

***

'Cộc cộc'

” Vào đi!”

” Bố!”

Người ngồi trong phòng sách dừng mọi hoạt động lại, ngẩn đầu nhìn cậu con trai chưa bao giờ xem ông là bố này. Phong rất hiếm khi gọi ông một tiếng “bố”, quan hệ của hai người cũng không mấy tốt đẹp. Cũng phải thôi, một người đột ngột xuất hiện rồi bắt nó phải gọi bằng bố thì ai mà chịu.

” Có chuyện gì mà anh lại hạ mình tới tìm tôi vậy?”

” Con muốn bố giúp đỡ!”

Phan Công Thành dẹp hẳn laptop sang một bên nhìn Phong bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Có phải khi lâm vào đường cùng thì anh mới nhớ đến ông già này không? Nói đi, muốn tôi giúp gì?”

Phong quay người đóng cửa phòng sách, đi đến trước bàn làm việc của bố dượng rồi rút trong túi ra xấp ảnh. Ban đầu Phan Công Thành khẽ cười rồi cầm lên xem nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem xong tấm cuối cùng ông ta đặt mạnh xuống bàn làm việc rồi ngẩn đầu chờ đợi câu nói từ Phong.

Phong cũng nhìn ông, lần này giọng điệu có phần khẩn cầu: “Con muốn bố điều tra giúp con một người tên 'Rồng Đỏ'!”

Lúc bọn họ rời khỏi, Phong loáng thoáng nghe được cái tên đó. Nghe xong cậu thầm khinh bỉ: phải chăng tên này bị nghiện nước ngọt? Do mãi nghĩ đến Vi và chuyện của hai nhà nên đến tận bây giờ cậu mới nhớ đến.

” Rồng Đỏ?” Phan Công Thành hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức cười lạnh: “Hắn gửi ảnh uy hiếp con đúng không?”

” Bố biết hắn sao?” Phong nghe thế thì hơi ngạc nhiên. Nếu bố dượng cậu biết hắn ta thì dễ tra ra người đứng sau rồi.

Phan Công Thành không trả lời Phong mà khẽ nhắm mắt dựa đầu ra sau như suy nghĩ. Cỡ chừng một phút sau ông liền mở mắt nhìn về phía cậu nhàn nhạt lên tiếng: “Bố sẽ giúp nhưng với một điều kiện.” Nói rồi ông nhìn về phía Phong, thấy cậu im lặng như ngầm chấp nhận liền nói tiếp: “Điều kiện là sau khi tốt nghiệp, trở về nước và điều hành D&F. Chỉ cần con chấp nhận, bố sẽ giải quyết hắn giúp con!”

D&F là công ti của Phan Công Thành, phát triển chủ yếu là ngành đá quý và các ngành có liên quan như thời trang,.. Sức lớn mạnh của nó thì miễn bàn rồi từ trước đến nay nó giúp ông thu vào không biết bao nhiêu là lợi nhuận. Không ít lần ông đề xuất với Phong chuyện kế thừa sản nghiệp của ông, nhưng cậu đều thẳng thừng từ chối. Đâu phải ông không biết thứ Phong thích là trở thành một giáo sư đại học như bố ruột cậu. Nhưng một người quen cuộc sống nơi thương trường như ông, quen với việc dò xét lòng người, ông đã sớm nhận ra Phong di truyền tố chất quản lí của mẹ. Dù không phải con ruột nhưng Phan Công Thành luôn hi vọng Phong có thể dẫn dắt D&F. Về phần Trâm Anh, không phải ông thiên vị con trai mà ông hiểu con gái mình. Giao công ty cho nó thì chỉ tổ phá sản sớm...

” Con...” Phong ấp úng. Thật ra cậu không muốn phải thừa kế cái mớ rắc rối đó. Một khi đã chấp nhận nó thì cuộc sống sau này của cậu sẽ bị bó buộc. Lúc nào cũng phải nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để kí hợp đồng rồi còn phải đối mặt với các cổ đông luôn săm soi dòm ngó. Nghĩ thôi đủ mệt.

” Bố biết con muốn học cao lên làm giáo sư. Nhưng bố chắc một điều rằng con thích hợp với nghề này hơn. Tùy con thôi, có hai phương án: một là tiếp quản tập đoàn, bố sẽ giúp con. Hai là xem như hôm nay chúng ta chưa nói chuyện!” Phan Công Thành hơi dướn người lên trước, hai tay đan vào nhau để trên mặt bàn, ánh mắt nhìn Phong chăm chú như muốn xuyên thấu nội tâm của cậu.

Phong im ắng không lên tiếng. Một bên là ước mơ bấy lâu, một bên là tình cảm, bên nào nặng hơn?

Cậu không biết. Cũng không ai có thể biết. Chẳng có một quả cân nào có thể đo đếm cả.

Thời gian như ngừng trôi. Tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường không ngừng vang. Tựa như cả căn phòng chỉ có mỗi mình nó sống.

” Con đồng ý!” Rất lâu sau, Phong lên tiếng đáp lại, ánh mắt nhìn Phan Đắc Thành đầy kiên định.

Ông khẽ cười rồi nói: “Tốt lắm! Năm năm sau, khi con trở về, chính tay bố sẽ dẫn dắt con!”