Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 18

Tiết học chiều nay Phong cũng không đi học. Ngày thường thì tôi không để ý nhiều nhưng hôm nay không có hắn ngồi cạnh tự dưng lại thấy trống trống. Thôi, chắc tại ngồi chung quen rồi, bây giờ ngồi một mình nên thấy chán.

***

” Hôm nay làm sao thế?” Trâm Anh nghiêng đầu hỏi Phong.

” Chả sao cả! Ra ngoài, tắt đèn, đóng cửa dùm. Cám ơn!” Phong gắt rồi quay mặt vào tường, lấy chăn trùm kín đầu. Trâm Anh đứng ở đầu giường nhìn xuống Phong, không rời đi mà cất tiếng nói:

” Xuống ăn miếng cơm đi, trưa giờ chưa ăn rồi! Mẹ lo lắm đấy!”

Phong không đáp lại, Trâm Anh im lặng hồi lâu rồi tiếp tục:

” Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu...” Nó chưa nói hết thì Phong đã ngồi bật dậy quát:

” Đủ rồi! Đó cũng đâu phải mẹ ruột của cậu, nói nhiều như thế để làm gì?”

Trâm Anh mở to mắt ngạc nhiên nhìn Phong, hồi sau thì sắc mặt sa sầm lại. Có lẽ nhận ra mình hơi quá lời, Phong liền nhẹ giọng:

” Ra ngoài đi, tớ muốn yên tĩnh...”

Trâm Anh đùng đùng đứng dậy sau đó đi ra cửa. Trước khi rời khỏi còn ném lại một câu:

” Không ăn thì mặc xác cậu! Cứ nằm chết đói đi!” Nói xong liền đóng sập cửa cái rầm.

Phong nhìn ra cửa, khẽ thở dài một hơi rồi moi trong hộc tủ ra một bức ảnh cũ. Có lẽ bức ảnh đã khá lâu rồi, có một số chỗ đã bị ố vàng. Trong ảnh là hai đứa trẻ, một trai, một gái. Đứa con trai thì hơi mím môi, đứa còn lại thì cười toe toét, để lộ ra hàm răng bị thiếu một răng cửa. Cậu khẽ vuốt ve khuôn mặt của bé gái rồi lại lần nữa thở dài.

Đến bao giờ thì cậu mới nhận ra?

***

Học xong tiết buổi chiều, tôi về nhà liền nằm vật ra giường. Không biết giờ này Phong sao rồi nhỉ?

Nếu theo như những gì tôi nhìn và nghe thấy thì thầy hiệu trưởng là ba ruột của Phong. Rồi ba mẹ hắn li dị. Hắn sống với mẹ. Còn người phụ nữ và thằng nhóc tôi gặp hồi ra chơi chắc là gia đình mới của ông ấy. Phong nhìn thấy bọn họ vui vẻ bên nhau nên thấy tổn thương rồi bỏ đi...chắc đúng nhỉ?

Haizz lằng nhằng thật!

Tôi ngồi dậy, vơ lấy cái điện thoại ngay chiếc tủ nhỏ bên cạnh rồi mở facebook lên. Tôi nhấn tìm nick của Phong rồi lướt xuống xem.

Chẳng có gì mới!

Tôi liền mò vô messenger nhắn tin với hắn.

” Sao hồi chiều không đi học????”

Đã gửi 2 phút trước. Đã xem. Bây giờ là 15 phút sau...

” Xem mà không rep. Khinh nhau à? =_=” Tôi lại gửi thêm một tin. Lần này thì trả lời ngay:

” Lần đầu tiên thấy cậu nhắn tin cho tớ, xúc động vcl~” Bình thường trong lớp, đôi khi Phong cũng nói tục, tôi cũng rứa nên tôi cũng không bới móc hắn.

” Xàm ngôn quá =_= “

” Không đi học nên nhớ à?:p” Hắn gửi thêm một tin. Ừ thì nhớ đấy!

” Éo nha! “ Tôi bĩu môi gửi lại cho Phong một tin. Tin nhắn rất nhanh được gửi tới:

” Chửi tục luôn...”

” Hì, răng khôn đi học rứa?” Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác, chuyển về mục đích ban đầu.

” Bận.” Phong nhắn lại một chữ rồi off face luôn.

Đờ...à thôi! Nhìn thái độ hách dịch của hắn khiến tôi muốn chửi thề ghê gớm. Nhưng mà thôi, mất hình tượng! (Mặc dù trong phòng này chả có ai ngoài tôi)

Hôm sau đến trường, tôi nhìn thấy Trâm Anh trong bộ dạng cau có mặt mày. Vừa nhìn thấy tôi nó liền ngoắc tôi lại rồi nói:

” Nói với thằng ngồi kế bên mày ý, ĐI.CHẾT.ĐI!” Ba chữ cuối, nó cố nhấn mạnh từng chữ.

Tôi ngớ ra. Chưa kịp hỏi lại thì nó đã hùng hùng hổ hổ bỏ đi mất. Lên lớp, trông thấy Phong tôi liền lại gần rồi nói với nó:

” Đi chết đi!”

” Hả?” Hắn ngạc nhiên hỏi lại tôi. Tôi để cặp lên bàn, ngồi xuống rồi nói lại lần nữa:

” Con Trâm Anh nói...” Tôi chưa nói hết thì hắn bực bội cắt ngang:

” Dẹp!” Nói rồi vơ lấy cuốn sách úp lên đầu, ụp mặt xuống bàn ngủ.

Đêm hôm khuya khoắt bận bận rộn không lo ngủ hay sao mà ngày nào cũng ngủ bù vậy? Hai người giận nhau thì kệ xác mấy người. Tôi đã làm sứ giả truyền tin dùm cho rồi còn lên giọng với tôi cái gì chứ?

Tôi bực mình cầm lấy cặp, đứng dậy, giơ cao lên rồi thả xuống bàn...

***

Ra chơi, tôi cùng hai nàng ấy hội tụ dưới căn tin. Mà kể cũng lạ nhỉ, Trâm Anh trong lớp không có ai chơi hai sao mà ngày nào cũng sang chơi với bọn tôi. Mà nghĩ vậy thôi chứ chơi với nó vui lắm!

” Mày thuộc thành phần bị kì thị trong lớp hay sao mà ngày nào cũng bu theo bọn tao thế? Không mệt à?” Không hiểu tôi thần thông quãng đại hay Trân thần thông quãng đại mà suy nghĩ của tôi liền nhảy vọt vô đầu nó nữa. Kiểu như thần giao cách cảm hay liên lạc bằng tâm trí ấy.

” Bà về đây!” Trâm Anh từ đầu đến cuối vẫn hầm hầm mặt mày, nghe Trân nói xong liền đứng dậy quăng một câu rồi tính rời đi. Trân thấy vậy liền vội níu Trâm Anh lại:

” Ế, giỡn thôi làm gì căng thế!” Nó nói rồi bĩu môi một cái.

Trâm Anh ngồi xuống lại rồi quay sang nhìn tôi nói:

” Sao nhìn mặt mày tao lại nhớ tới thằng Phong. Tức không chịu được!”

Vô duyên! Nhìn mặt bà giống tên ấy lắm à? Hồi sáng nhờ hai người mà bà đây lãnh cả đấy!

” Chuyện gì thế? Xích mích với người yêu cũ à?” Trân bép xép xen vào. Trâm Anh bực bội lẩm bẩm một câu:

” Người yêu cc...”

***

Chap này thấy mình chửi thề nhiều quá:3 mà phải viết vậy cho nó thực tế^^