Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 7

Biên tập: Cải

Thực ra, từ lúc rạng sáng Dung Huyên đã nhìn thấy cái lời mời kết bạn này rồi.

Vẫn là phong cách trước sau như một của Cố Dã, còn sợ cô không nhận ra anh là ai cho nên ghi chú thêm một câu giới thiệu ngắn gọn.

Bốn chữ vô cùng đơn giản : Anh là Cố Dã. Mặc dù chỉ là văn tự nhưng dường như còn mang theo chút cảm giác tùy tính nhất quán của anh.

Có điều khi đó cô còn đang đau đầu giải một đề toán, Dung Huyên không muốn bị phân tâm nên đem điện thoại đặt qua một bên, sau đó quay người lại liền đem chuyện này ném ra sau đầu. Dung Huyên sau khi làm xong đề toán kia liền ngủ , ngủ dậy liền đem lời mời kết bạn của Cố Dã hoàn toàn quên mất.

Cô không thích lướt wechat bởi vì cô cảm thấy dù sao đó cũng là vòng bạn bè của nguyên thân, chứ không phải của cô. Có điều nghĩ lại, cô hiện tại đã trở thành nữ phụ Dung Huyên trong truyện, hẳn là nên thuận lý thành chương mà tiếp nhận tất cả, Dung Huyên ở trong lòng hướng nguyên thân xin lỗi.

Dung Huyên đầu tiên là chấp nhận lời mời kết bạn của Cố Dã, sau đó mới nhìn thoáng qua trang cá nhân của mình

Ngoài dự đoán của cô, vòng bạn bè của nguyên so với người bình thường thiếu thốn đến đáng thương.

Ông ngoại, mẹ, Đồng Nguyệt, lớp trưởng, chỉ có bốn người trong đó có một người đã đi lên thiên đường, vĩnh viễn không thể đáp lại cô. Nguyên thân không có xóa bỏ tên mẹ của mình, để bà ấy vĩnh viễn lưu lại trong vòng bạn bè của mình. Hiện tại vòng bạn bè lại có thêm một người, chồng sắp cưới của cô, Cố Dã.

Nhìn thấy vòng bạn bè đơn giản đến đáng thương, Dung Huyên vì nguyên thân mà cảm thấy đau lòng, đây là người có trái tim đóng chặt đến mức nào mới có thể có ít bạn bè đến vậy? Rõ ràng cô ấy khi còn nhỏ chính là một tiểu công chúa đi đến nơi nào cũng có nhiều người vây quanh.

Lúc Dung Huyên còn nhìn vòng bạn bè đến ngây người, Cố Dã gửi một cái tin nhắn wechat tới.

[Cố Dã: Vợ, sau khi tan học em có rảnh không?]

Dung Di ngồi bên cạnh Dung Huyên bàn tay gắt gao nắm chặt điện thoại, trên mặt tràn đầy thấp thỏm cùng khẩn trương.

Cố Dã có nhìn thấy tin nhắn của cô ta chưa?

Nếu anh nhìn thấy tin nhắn của cô ta có thể hay không cảm thấy khó hiểu?

Dung Di trong lòng vừa nghĩ đến đây liền lập tức tự mình phủ nhận. Cô ta là chị gái của Dung Huyên, nhắn tin cho anh khẳng định một chút cũng không kỳ quái.

Anh sao còn chưa có trả lời ?

Dung Di một đường thấp thỏm nhưng mãi đến khi xe dừng trước cửa trường học, Cố Dã cũng không hề trả lời cô ta lấy nửa lời.

Dung Di trong lòng như có hàng vạn con kiến đang bò, cả người chẳng thể bình tĩnh. Cô ta cắn cắn môi, tâm tình khẩn trương mà nhắn một cái tin qua "Bạn học Cố, chúc bạn có một ngày học vui vẻ, cố lên nha!"

Sau khi đến trường học Dung Di không chờ Dung Huyên mà lập tức rời đi, có điều Dung Huyên cũng không cần cô ta chờ. Sau khi xuống xe, Dung Huyên trực tiếp đi đến khu dạy học, cô cùng Dung Di không học cùng một lớp, cô học ở lớp 2, Dung Di học lớp mười. Trường các cô dựa theo thành tích mà xếp hạng, số lớp càng nhỏ thì thành tích càng tốt, từ số lớp tới xem, nguyên thân xem ra thành tích không tồi.

Sau khi đi vào phòng học, một nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau nhiệt tình hướng cô vẫy vẫy tay "Huyên Huyên!"

Dung Huyên đoán nữ sinh này hẳn là Đồng Nguyệt trong vòng bạn bè của nguyên thân. Cô thử thăm dò mà ngồi xuống bên cạnh nữ sinh kia, nữ sinh kia trên mặt cũng không có xuất hiện bất cứ biểu tình bất thường nào, xem ra chỗ này xác thật là chỗ ngồi của nguyên thân.

Đồng Nguyệt vẻ mặt khẩn trương "Huyên Huyên, cậu làm xong bài tập tiếng anh chưa, có thể cho tớ mượn một chút được không?"

Dung Huyên không biết bài tập tiếng anh có những gì, cũng không biết nguyên thân đã làm chưa. Dung Huyên trực tiếp đưa cặp sách của mình cho Đồng Nguyệt để cô tự mình tìm lấy.

Đồng Nguyệt 'a' một tiếng, vừa cúi đầu tìm sách bài tập, vừa vui mừng nói "Huyên Huyên, cậu thật là tốt"

.....

Mấy người Cố Dã đều không ngủ, trực tiếp thức thâu đêm.

Lúc dùng bữa sáng, Thịnh Thế Hào tiến đến bên cạnh Cố Dã "Lão đại, chị dâu nhỏ đã trả lời chứ?"

Hôm nay là sinh nhật theo lịch âm của Cố Dã. Theo như những năm trước, buổi tối một đám người bọn họ sẽ kéo nhau ra bên ngoài liên hoan, ăn bữa tối, đi KTV cùng Cố Dã trải qua sinh nhật. Mẹ Cố sợ Cố Dã còn chưa có thích ứng với việc bản thân đã trở thành vị hôn phu của người ta, trực tiếp nhắn tin qua, nhắc nhở anh hôm nay có đi ăn sinh nhật cùng đừng có quên vợ sắp cưới của mình.

Cho nên Cố Dã mới có thể nhắn tin hỏi Dung Huyên sau khi tan học có rảnh không.

Cố Dã mặt không biểu tình mà thu hồi điện thoại, không có trả lời câu hỏi của Thịnh Thế Hào, mấy ngụm liền đem ly sữa bò uống hết sau đó trực tiếp đứng lên "Được rồi, đi học thôi"

Thịnh Thế Hào trực tiếp mộng bức.

Dung Huyên hẳn là còn chưa có trả lời bằng không lão đại cũng sẽ không bày ra phản ứng như vậy. Nếu Dung Huyên ở đây Thịnh Thế Hào cảm thấy anh nhất định phải hướng Dung Huyên ôm quyền, bày tỏ sự kính trọng của bản thân. Chị dâu nhỏ thực sự quá trâu bò, đối mặt với Cố Dã mà lại có thể bình tĩnh như vậy.

Thật quả là trần đời có một, cũng không biết tiểu câm điếc Dung Huyên kia từ nơi nào có được dũng khí như vậy. Có được một người chồng sắp cưới như Cố Dã hẳn là cô ta phải dùng hết phúc khí mấy đời mới có được, vậy mà cô ta còn dám tỏ vẻ lãnh đạm như vậy?

Thật cho rằng bản thân có thể yên ổn ngồi vững trên vị trí vợ sắp cưới của Cố Dã?

Đừng nói giỡn !

Hào cảm của Thịnh Thế Hào dành cho Dung Huyên lại giảm xuống mấy điểm, ước gì Cố Dã không thể ngay lập tức cùng Dung Huyên giải trừ hôn ước.

Vừa đến lớp, chiếc nhẫn trên tay Cố Dã liền nhanh chóng bị người khác phát hiện.

Cố Dã vẫn luôn là tiêu điểm trong đám người, ánh mắt hội tụ trên người anh thực sự có quá nhiều, khoa trương mà nói, tóc anh dài hay ít đi một phân bọn họ cũng có thể nhận ra chứ đừng nói đến chuyện trên bàn tay anh trực tiếp nhiều thêm một chiếc nhẫn.

Đóa hoa của lớp bọn họ Du Nhu ngồi phía trước Cố Dã. Tâm tư của cô ta đối với Cố Dã người trong lớp ai ai cũng biết, có điều Cố Dã trước nay đều lười phản ứng lại cô ta.

Du Nhu xoay người, chớp chớp mắt "Bạn học Cố, trên tay cậu sao lại đeo nhẫn vậy?"

Hơn nữa còn đeo ở ngón áp út, đeo nhẫn ở ngón áp út đại biểu cho việc người đeo nhẫn đã đính hôn hoặc kết hôn.

Kết hôn khẳng định là không có khả năng, còn đính hôn..... ở độ tuổi này của Cố Dã khả năng chuyện này xảy ra không cao.

Chẳng nhẽ Cố Dã đang nói chuyện yêu đương?

Cố Dã thoải mái hào phóng cho mọi người nhìn nhẫn của mình, không chút che giấu. Anh ngày thường đào hoa quá vượng, một hai đóa còn chưa tính, ba bốn đóa cũng ok, cố tình nữ sinh theo đuổi anh mỗi lần đều kéo nhau tới, lải nhà lải nhải khiến anh cảm thấy phiền chết. Hiện tại bản thân đã đính hôn, lượng hoa đào hẳn có thể giảm đi một ít?

Cố Dã không chút để ý nói "Tôi đính hôn"

Đính hôn? Cố Dã đính hôn?!

Thật hay giả vậy?

Một hòn đá ném vào hồ nước yên tĩnh.

Mắt Du Nhu trợn tròn như muốn lòi ra, giọng nói phá lệ bén nhọn "Đính hôn? Cùng ai a?"

"Cậu không biết được" Nói xong Cố Dã liền nằm bò ra bàn, mặc kệ cô ta.

Sau khi Cố Dã buông tay mặc kệ, một đám người liền tiến đến vây quanh Thịnh Thế Hào, Ninh Tử Thần còn có Hách Cường.

Đây thật đúng là tin tức chấn động a, Cố Dã vậy mà lại đính hôn? Nếu nữ sinh trong trường biết chuyện này, thật không biết sẽ có biết bao trái tim thiếu nữ bị tổn thương đây?

Nếu Cố Dã không chịu nói vậy bọn họ đành tìm hiểu thông tin từ nguồn khác, Thịnh Thế Hào bọn họ là anh em tốt của Cố Dã hẳn là sẽ biết vợ sắp cưới của anh là người phương nào.

Một đám người vây quanh tò mò muốn biết vị hôn thê của Cố Dã là ai, có điều miệng của ba người Thịnh Thế Hào như gắn keo 502 vậy, một chữ cũng không lọt.

Kỳ thật bọn họ cảm thấy chuyện này có nói ra cũng vô ích, dù sao sớm hay muộn vị trí này cũng thay đổi người hà tất phải phí công phu để người khác đều biết? Bọn họ mới không nghĩ muốn lãng phí cảm tình.

Nghĩ như vậy, ba người bày ra bộ dáng lão thần, họ của vợ sắp cưới Cố Dã là gì cũng không nói, miễn bàn đến tên cô.

.....

Đổng Nguyệt sau khi chép xong bài mới phát hiện ra Dung Huyên hôm nay vẫn luôn đeo khẩu trang.

Cô kỳ quái mà nghiêng đầu "Huyên Huyền, đã vào lớp rồi sao cậu vẫn còn đeo khẩu trang?

Dung Huyên chậm rãi ở trên giấy viết xuống mấy chữ "Mặt bị thương"

Nhìn thấy mấy chữ này Đồng Nguyệt kinh hô thành tiếng "Bị thương? Có nghiêm trọng không? Mau cho tớ xem"

Dung Huyên chớp chớp mắt, tháo khẩu trang xuống cho Đồng Nguyệt nhìn sau đó lại đeo lên.

Đồng Nguyệt nhìn vết thương trên mặt Dung Huyên, phẫn nộ nói "Vết thương này có phải do chị gái cậu làm ra không? Cô ta có phải hay không lại bắt nạt cậu?"

Dung Huyên trăm triệu lần không nghĩ tới Đồng Nguyệt sẽ nói như vậy, xem ra quan hệ giữa cô ấy cùng nguyên thân rất thân cận, là bạn bè tốt không giấu nhau chuyện gì.

Dung Huyên tiếp tục viết "Nhìn qua thì nghiêm trọng nhưng qua vài ngày liền sẽ đỡ"

Nhìn thấy Dung Huyên viết như vậy, Đồng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Cô nhắc nhở "Huyên Huyên, gương mặt đối với người con gái rất quan trọng, cậu nhất định phải thật cẩn thận"

Dung Huyên mi mắt cong cong, gật đầu.

Sau một hồi thích ứng với lớp học mới, bạn bè mới, Dung Huyên lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Cố Dã.

[Không rảnh]

Cô sở dĩ hiện tại mới trả lời không phải là vì muốn làm kiêu ,càng không phải vì lười trả lời. Người khác gửi tin nhắn đến thì nên trả lời, đó là lễ nghi cơ bản, nếu như cái gì cũng không hồi, đó là không lễ phép.

Cô hiện tại mới trả lời là bởi vì trước đó cô còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh, sau khi cân nhắc Dung Huyên cảm thấy vẫn là tùy tâm là được.

Nên thế nào liền thế đó, thuận theo tự nhiên.

Cô đối với nam chủ không có tình cảm, ngữ khí trả lời chính là thái độ của cô dành cho anh.

Dung Huyên sau khi tan học thực sự không rảnh, cô còn phải đi đến bệnh viện khám vết thương trên mặt, thuận tiện hỏi qua tình hình giọng nói của mình, hiện tại không thể nói chuyện thực sự quá bất tiện.

Sau khi nhắn tin xong cô liền nghiêm túc học tập. Một ngày trôi qua, Dung Huyên lại có nhiều thêm một người bạn, là nữ sinh ngồi bàn phía trước cô, tên là Mộc Tiêu.

Mộc Tiêu vỗ ngực "Dung Huyên, tớ vẫn luôn cho rằng cậu là người rất khó tiếp xúc, ngày thường cũng không dám cùng cậu nói chuyện, không nghĩ tới cậu thì ra khá tốt đó nha"

Dung Huyên mím môi, viết lên trên giấy "Cảm ơn"

Chữ viết thật sự quá đẹp, Mộc Tiêu trên mặt tràn đầy kinh ngạc, càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là đôi mắt cong cong như nửa vầng trăng non của Dung Huyên.

"Dung Huyên, đôi mắt cậu khi cười nhìn thật đẹp , cậu nên cười nhiều hơn"

Dung Huyên cúi đầu, nghiêm túc viết "Tớ đã biết"

Dung Huyên nghiêm túc mà tiếp thu kiến nghị khiến Mộc Tiêu ngược lại có chút thẹn thùng "Hì hì, Dung Huyên, chúng ta thêm wechat đi, về sau nếu tớ có gì không hiểu liền hỏi cậu có được không?"

Một chữ 'được' xuất hiện trên giấy.

Sau khi thêm wechat xong, vòng bạn bè của Dung Huyên có thêm thành viên thứ sáu, Mộc Tiêu.

Xem, cuộc sống kỳ thực cũng không quá tồi tệ.

Trên thế giới này người nhiệt tình , mang theo thiện ý vẫn còn rất nhiều.

Sau khi tan học, tài xế theo lời Dung Diệu mà đưa Dung Huyên đến bệnh viện nhân dân.

Vốn dĩ tài xế phải chờ Dung Huyên khám xong sau đó lại đưa cô về nhà có điều Dung Di ngồi ở phía sau cứ luôn miệng giục ông trở về.

Dung Di vẫn luôn bất mãn việc sau khi tan học mình phải ở cùng một chỗ với Dung Huyên.

Trong nhà thật ra cũng không phải là không còn xe , không phải là không mời nổi thêm tài xế có điều Dung Diệu là người trọng thể diện, ông ta cho rằng hai chị em bọn họ phải cùng nhau đến trường mới có thể khiến người ngoài cảm thấy quan hệ giữa hai chị em bọn họ rất tốt, còn tình huống thực sự trong nhà như thế nào ông ta mặc kệ, dù sao người ngoài cũng không biết được.

Dung Di cùng Dung Huyên vẫn luôn dùng chung một chiếc xe, một tài xế. Dung Di cười nhạo một tiếng, tình cảm tốt? Kiếp sau đi.

Cho dù chỉ là bày vẻ chị em tốt cô ta cũng lười.

Dung Di nhìn thoáng qua điện thoại, Cố Dã như cũ vẫn chưa có trả lời tin nhắn của cô ta.

Mất mát trên mặt cô ta rốt cuộc không che đậy được nữa, một ngày, đã một ngày trôi qua mà anh vẫn chưa có hồi âm, là không muốn trả lời hay là vẫn chưa nhìn thấy?

Dung Di còn có thể tiếp tục lừa mình dối người, cho rằng Cố Dã còn chưa có trả lời là bởi vì anh còn chưa thấy được tin nhắn của cô ta nhưng cứ nghĩ đến chuyện Dung Huyên hiện tại là vị hôn thê của anh, cô ta liền cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.

Dung Di đầy vẻ không kiên nhẫn "Đi thôi, nó cũng đã lớn như vậy rồi, có thể tự mình về nhà được"

Tài xế có chút do dự "Nhưng mà ..."

Dung Di không chút lưu tình mà ngắt lời "Nhưng mà cái gì? Còn không biết phải ngồi đây chờ nó đến bao giờ, chẳng nhẽ tôi cứ phải lãng phí thời gian của bản thân như vậy? Tôi còn phải về nhà học bài, sắp thi cuối kỳ rồi, nếu kết quả thi cuối kỳ của tôi không tốt, tôi sẽ bảo với ba là do chú! Bởi vì chú khiến tôi đợi nó cho nên tôi mới không có nhiều thời gian học bài!"

Tài xế cạn lời. Ông ta biết Dung Di đây là đang vô cớ gây rối , có chút thời gian như vậy thì có thể chậm trễ cái gì? Nhưng ông ta chỉ là một tài xế quèn, cho dù biết rõ cô ta đang vô cớ gây rối nhưng ông ta cũng chẳng thể phản bác lại.

Dung Di bén nhọn nói "Chú rốt cuộc có đi hay không? Chú mà không đi tôi liền gọi điện cho ba tôi bảo ông ấy trừ tiền lương của chú"

Tài xế nghe được câu này liền lập tức dẫm ga, lái xe rời đi.

Giữa Dung Di cùng Dung Huyên, ông ra rốt cuộc vẫn là lựa chọn Dung Di.

Dung Di hiện tại càng ngày càng được sủng ái, hơn nữa mẹ cô ta còn lại phu nhân đương nhiệm của Dung Diệu, còn Dung Huyên, chỉ là một đứa trẻ câm điếc không có mẹ mà thôi.

Người ngu cũng biết nên chọn ai.