Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 1 - Chương 14: Em giận rồi đấy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Lần này giống như lần ở trong chợ, thời gian đau đầu không quá một phút.

Nhưng càng đau tợn hơn.

Cao Nhiên cạn kiệt sức lực, mệt lả, mặc cho bác cả dìu cậu vào trong phòng nằm, mặt cậu cắt không còn giọt máu, môi tím tái, cứ như vừa mới chết xong vậy.

Lưu Văn Anh vươn tay ra chạm vào.

Cao Nhiên tránh ra, hoàn toàn là phản ứng bản năng.

Không khí trở nên rất là vi diệu.

Tim Cao Nhiên đập rất nhanh, gắng không cho mình lộ ra vẻ mặt nào khác thường, cậu bóp tay, cả bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Thì ra vết bớt đó không chỉ xuất hiện trên trán.

Mặt Cao Nhiên cứng ngắc, cậu rất khó chịu, cũng rất hoang mang, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

Cái chết của anh họ chắc chắn không liên quan đến bác.

Trên đời này người tốt với anh họ nhất chính là bác cả, cái gì cũng nghĩ cho anh.

Vết bớt trên bắp chân bác khá là nhạt, không nhìn rõ là hình gì, với cả âm thanh mà cậu nghe thấy…

Chuyện không thể để cho người ta biết, là chuyện gì?

Tại sao lúc bác nói câu đó lại có tiếng sàn sạt?

Lúc đó bác đang làm gì?

Ngón tay Cao Nhiên run lẩy bẩy, cậu xiết lại thành nắm đấm, nhắm tịt mắt lại, sợ bác cả nhìn ra nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong mắt mình.

Lưu Văn Anh quan tâm hỏi han, “Tiểu Nhiên, vừa nãy con bị làm sao thế?”

Nỗi đau đớn trên mặt Cao Nhiên vẫn chưa tan hết, “Đau đầu ạ.”

Lưu Văn Anh ngồi xuống bên giường, “Đang yên đang lành sao lại đau đầu? Trước giờ có từng bị chưa?”

Cao Nhiên thành thật trả lời, “Có một lần ạ.”

Trong mắt Lưu Văn Anh đong đầy lo âu, “Mẹ con không nói cho bác biết chuyện này, từng đi viện khám chưa?”

Cao Nhiên lắc đầu.

Lưu Văn Anh thở dài, “Bác gọi về cho nhà con, bảo ba đón con về.”

Cao Nhiên gọi theo bản năng, “Bác cả ơi.”

Lưu Văn Anh tưởng là cậu không muốn về nhà thì nói, “Tháng sau con đi học lại rồi, nếu còn không tranh thủ làm bài tập hè, thì sẽ vội lắm, về đi thôi, sau này rảnh lại tới, lúc đó bác cả nấu thịt kho tàu cho con.”

Cao Nhiên bị đón về nhà.

Lưu Tú thấy mặt con trai nhợt nhạt, hỏi nửa ngày cũng không đáp, cả người ngây ngây ngẩn ngẩn, y như mất hồn, cô sốt hết cả ruột, vội vàng đưa con trai lên bệnh viện lớn khám.

Cao Nhiên bảo đau đầu.

Bác sĩ chụp X quang cho Cao Nhiên, cái gì cần kiểm tra cũng kiểm tra hết, không ra kết quả gì.

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Cao Nhiên.

Đầu tự nhiên đau muốn chết, rồi lại tự nhiên hết, không có một chút dấu hiệu nào, cũng không để lại nửa chút dấu vết, sao mà kiểm tra nổi?

Cao Nhiên tự nhủ, chiêu này của ông trời cũng âm hiểm thật đấy.

Mà cậu còn không thể nào oán trời trách đất được, chấp nhận luôn, hoàn toàn chấp nhận.

Bởi vì việc cậu sống lại, là chuyện mà người khác nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Từ bệnh viện về, Lưu Tú mua một con gà mẹ nấu canh cho con trai, cô gọi Cao Kiến Quân, “Chẳng phải em bảo anh đón cả Văn Anh sao?”

Cao Kiến Quân bóc tỏi, “Người ta không muốn, anh còn trói lại vác về được chắc?”

Lưu Tú cầm muôi đồng khuấy khuấy trong nồi, lại đổ thêm một ca nước vào, “Chị ấy ở nhà một mình, nhỡ đâu lại nghĩ quẩn…”

Cao Kiến Quân nói, “Chuyện đó cũng không phòng trước được.”

Lưu Tú lải nhải, “Con bé Tiểu Vũ cũng thật là, giờ là lúc nào rồi, mà còn đi làm, tiền sao mà quan trọng hơn người nhà được chứ?”

Cao Kiến Quân lấy khăn lau tay, “Em cũng đâu phải không biết bình thường Văn Anh đối xử với Tiểu Vũ như thế nào đâu, lần này Tiểu Long bị lực lượng cảnh sát mang đi giải phẫu, chị ấy đổ hết lên đầu Tiểu Vũ, nói rất khó nghe.”

“Tâm tính của Tiểu Vũ rất tốt, nếu kém một chút, thật không biết trong nhất thời có làm chuyện ngu ngốc gì không.”

Lưu Tú than thở.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, con trai hay con gái chẳng phải đều là mang thai mười tháng sinh ra sao.

Chị cô là người hiền lành, chỉ có một chỗ không tốt, bát nước để nghiêng, coi con trai là của báu, con gái là cọng cỏ.

Trong nhà đang bật “Trư Bát Giới rạng rỡ”.

(*) Nó là có thật



Hai mắt Cao Nhiên thẫn thờ, dài giọng than thở, “Bà nội ơi, con sầu quá…”

Cậu dùng sức gãi đầu, ngửa người nằm trên ghế dựa, không biết phải làm sao.

Bí mật không thế nói.

Vậy cậu làm sao nói chuyện này cho anh Tiểu Bắc được?

Tự mình điều tra?

Cao Nhiên lấy tay che mặt, cậu chết ở thế giới cũ, tỉnh lại ở thế giới này đã là một cái bí mật động trời, sau đó lại thêm một cái nữa, cho nên mới bị đau đầu.

Sợ bí mật bị phát hiện, lo cho ba mẹ ở thế giới cũ, không biết tung tích của “bản thân” khác đâu, không biết năng lực mình nắm giữ liệu có thể dẫn đến cái gì.

Lo lắng, bất an, khủng hoảng, mà cũng rất bất lực.

Không mất ngủ mới là lạ.

Giờ còn phát hiện ra cả bí mật của bác cả nữa.

Cao Nhiên tha thiết muốn tìm một người có thể chia sẻ những chuyện trong lòng mình, cậu sợ rằng nếu cứ giữ mãi như thế, càng tích càng nhiều lên, sớm muộn gì cũng có ngày phát điên.

Tiếng “xoẹt xoẹt” đột ngột vang lên, Cao Nhiên nhớ đến cảnh ống quần của bác gái bị rách, lộ ra vết bớt, phản xạ có điều kiện đổi sắc mặt.

Cậu “rầm” một tiếng nhảy dựng lên, thấy bà cụ không biết mò đâu ra cái kéo, đang cắt loạn một bộ quần áo.

“Bà ơi, đưa kéo cho con đi.”

Bà Cao không lên tiếng, tiếp tục cắt xoèn xoẹt.

Cao Nhiên nhận ra là bộ mẹ cậu hay mặc, khóe mắt giật giật, nắm lấy cổ tay bà cụ, rút kéo ra.

Gương mặt nhăn nheo bà Cao cau lại, trở mặt ngay được, “Đó là kéo của tao!”

Cao Nhiên nhanh chóng nhét vào trong rổ kim chỉ, rồi nhón chân để cả cái rổ lên trên tủ quần áo, thế này chắc không với tới được rồi.

Bà Cao với không tới bèn bắc ghế.

Thông minh quá cơ.

Cao Nhiên há hốc mồm, thấy bà cụ loạng quạng, vội luống cuống nhào qua.

Bà Cao đè lên thằng cháu trai, bản thân bà thì không sao.

Nhưng Cao Nhiên thì thê thảm, hai khuỷu tay cậu tím bầm lên, đau đến nhăn răng.

Căn phòng sực nức mùi dầu hoa hồng.

Cao Nhiên xoa xoa mấy chỗ đụng bị thương, chạy tót sang phòng ba mẹ nghe trộm.

Hai người ở trong đang cãi nhau loạn cả lên.

“Cao Kiến Quân, trong tháng này anh mà không gọi cho em trai anh, bảo chú ấy bỏ tiền ra đưa mẹ đến viện dưỡng lão, hai ta không xong đâu.”

“Đó mà mẹ của anh.”

“Đừng có mà nói sang chuyện khác, mấy năm nay em anh sống sung sướng trong thành phố rồi, mua hai ô tô, nhà cao cửa rộng, tranh hoàng khí thế, nhưng chú ấy không bỏ tiền, cũng không ra sức, dựa vào cái gì? Chúng ta nợ chú ấy sao?”

“Mỗi nhà mỗi cảnh mà em.”

“Nhảm nhí! Tôi chỉ muốn anh nói một câu thôi, đưa, hay là không đưa?”

“Khó tìm viện dưỡng lão lắm.”

“Được, khó tìm đúng không, vậy tôi tự tìm, lúc đó anh đưa bà đi, được rồi chứ?”

“Mẹ quen chúng ta rồi, đến chỗ khác sợ không chịu được.”

“Sao mà không chịu được? Ở viện dưỡng lão có người chuyên chăm sóc bà, cũng có các ông bà khác giống bà, bà đi chưa biết chừng còn thoải mái hơn.”

“Chỗ nào cũng không tự tại như ở nhà được.”

“Nói tới nói lui, chính là không được chứ gì?”

“Chuyện này không vội vàng được.”

“Cao Kiến Quân, mẹ anh bình thường quấy thì thôi, đằng này hơn nửa đêm còn đi loanh quanh trong nhà, nói là cả nhà chúng ta ngược đãi bà, phải đi báo cảnh sát, ai mà chịu cho nổi? Tôi hỏi anh, con trai anh cuối năm lên lớp 11 rồi, anh bảo nó trong hoàn cảnh như thế sao mà học được?”

“Việc học của nó…”

Cao Nhiên không nghe tiếp nữa, cậu run rẩy về lại bên cạnh bà nội, “Bà ơi, ba mẹ con cãi nhau ghê quá.”

“Nhưng bà đừng sợ, con ở đây, con sẽ bảo vệ bà.”

Bà Cao quay về một hướng lẩm nhẩm cái gì đó.

Cao Nhiên nghe không rõ, “Bà ơi, con bên này mà, bà đang nói chuyện với ai thế?”

Bà Cao đáp, “Cháu bà.”

“…”

Cao Nhiên chỉ vào mình, “Con đây mà.”

Bà Cao lắc đầu, “Mi gầy quá, mặt chả có tí thịt nào, không phải cháu bà.”

Cao Nhiên xoa mặt cười cười, “Bà à, tại con ngủ không ngon nên mới gầy, bà đợi một chút, chờ con ăn được ngủ được thì béo lại ngay.”

Bà Cao đột nhiên lạnh giọng bảo, “Thằng bé này là con nhà ai đây? Sao lại ở trong nhà tao?”

Cao Nhiên há miệng, không nói được tiếng nào.

Hơn chín giờ tối, Phong Bắc về nhà, vừa bước vào cổng đã cười, “Con chuột nhỏ, đừng có trốn nữa, ra đây.”

Con chuột Cao bước ra khỏi góc tối trong sân, “Sao anh biết em ở đây?”

Cậu không tập trung làm bài được, trong đầu toàn là chuyện của bác cả, bèn chạy đến chỗ người đàn ông này.

“Đồ ngốc, trong sân có người mà anh còn không biết à?”

Phong Bắc một tay xách cân quýt, một tay cầm bình nước, chậm rãi bước vào nhà, “Dây đèn ở cạnh cửa chính ấy, em giật đi.”

Cao Nhiên mò được dây kéo một cái, bóng đèn tròn trong phòng sáng lên, vẫn là cái hồi trước, không đổi, ánh sáng vàng tù mù, “Sao anh không đổi bóng đi? Nhìn thế mà mắt không khó chịu à?”

Phong Bắc kéo cái ghế dưới gầm bàn ra ngồi, “Tối anh mới về tắm rửa rồi ngủ, không quan trọng lắm.”

Cao Nhiên méo miệng.

Phong Bắc ném một quả quýt cho cậu nhóc, “Bác cả của em…”

Tay Cao Nhiên run lên, quả quýt vừa mới bắt được lại rơi xuống, “Bác ấy làm sao ạ?”

Ánh mắt Phong Bắc sâu hơn, “Sao em giật mình vậy?”

Cao Nhiên nắm lỗ tai, “Em, em, ờm, không đúng, em hỏi anh trước mà, anh còn chưa trả lời đâu!”

Phong Bắc nhặt quả quýt trên đất lên phủi phủi, “Bác em không sao.”

Cao Nhiên thở phào một hơi, “Ờm.”

Cậu phát hiện ra người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tất cả, bèn không thoải mái hỏi, “Sao thế ạ?”

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng.

Cao Nhiên chột dạ, đầu lưỡi không nghe sai bảo, lắp bắp nói, “Em em em về đây.”

Sau khi về cậu đã ngẫm lại rồi, suy đoán của người đàn ông này trong điện thoại e rằng là sự thật, cậu không dám nghĩ tiếp nữa, lựa chọn tạm thời trốn tránh sự thật.

Cao Nhiên muốn hỏi tiến triển vụ án, muốn biết người đàn ông điều tra đến đâu rồi, nắm được bao nhiêu manh mối, lại sợ làm cho đối phương nghi ngờ, bước chân thoáng khựng lại rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

Để nghĩ thêm đã.

Phong Bắc mở miệng, “Đứng lại.”

Cao Nhiên cuống lên, trợn mắt nói, “Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo anh, em còn đang vị thành niên, ra tay với em là phạm pháp đó!”

Phong Bắc bật cười, “Nhóc ngốc, em dù không phải vị thành niên, anh ra tay với em cũng là phạm pháp.”

Mặt Cao Nhiên nóng lên, “Cũng đúng.”

Phong Bắc vươn tay hất lọn tóc trước trán cậu nhóc ra, nhìn vết thương trên đó, “Sắp cắt chỉ chưa?”

Cao Nhiên nói, “Mai cắt.”

Phong Bắc không nói gì nữa.

Sau lưng Cao Nhiên toát mồ hôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông, “Cao Nhiên, có phải em có việc giấu anh không?”

Cậu phát hiện ra, ngay khi người này gọi tên đầy đủ của cậu, bầu không khí trở nên nghiêm túc hẳn lên, cũng đáng sợ vô cùng.

Mẹ kiếp, mình chưa chi đã lộ vẻ kinh sợ theo bản năng rồi.

Đây chính là nỗi bi ai của quần thể yếu thế mà.

Mau lớn lên một chút, sau khi trưởng thành, chiều cao tăng lên, kinh nghiệm xã hội nhiều hơn, nhất định sẽ có thể kiên cường hơn.

Không như bây giờ, chỉ là một thằng nhóc.

Phong Bắc nhéo mặt cậu bé, không dùng lực, ánh mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, “Đang hỏi em đấy, đừng giả ngây.”

Cao Nhiên lườm anh, hùng hồn nói, “Em không thể có sao? Làm như chúng ta thân lắm ấy.”

Phong Bắc sững sờ.

Cao Nhiên thừa dịp hất tay người đàn ông ra, rảo bước rời đi.

Vai bị một bàn tay to lớn đè xuống từ sau, cậu không tránh được, liền chỉ mặt gọi tên, “Phong Bắc, em giận rồi đấy!”

Phong Bắc buồn cười nhìn cậu, như đang nhìn một bé mèo con.

Cao Nhiên nghiến răng nghiến lợi, sức không lớn bằng người ta, đầu không cao bằng người ta, đấm đá… đừng có đùa, người ta là cảnh sát hình sự đấy, cậu còn chưa ra tay đã bị đánh gục rồi.

Phong Bắc dắt xe đạp ra, “Đi, vào cục với anh.”

Cao Nhiên lấy làm lạ hỏi, “Em đi làm gì?”

Phong Bắc không phí lời với cậu, “Ngồi đằng sau.”

Cao Nhiên không nhúc nhích.

Phong Bắc châm điếu thuốc trên mép, chậm rãi rít một hơi, “Hay em muốn ngồi đằng trước?”

Cao Nhiên liếc nhìn cái thanh ngang đằng trước, ngồi ở đó cực kì đau mông, mà còn có nguy cơ bị đau trứng nữa, cậu quyết đoán ngồi đằng sau.

Chương 15

===

Anh thằng nhỏ bảo thằng nhỏ ngồi trên cái này nè



Nhiên cưng, thiệt ra cưng có thể ngồi thế này, trứng của cưng sẽ an toàn (chắc thế)