Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 67

Trong căn phòng tờ mờ sáng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cứ vang lên không ngừng.

Tô Tinh Thần vừa mới từ chối lời mời hát của Chu Gia, ngồi một mình trên ghế sofa, yên lặng uống bia.

Dòng bia mát lạnh chảy vào cổ họng có hơi cay mũi, khiến Tô Tinh Thần không khỏi cảm khái, thì ra cảm giác yêu đương tôi sống anh chết là như thế này.

Rõ ràng lúc bình thường cảm thấy rất ấu trĩ, cũng rất cực đoan, nhưng khi đã yêu rồi lại mù quáng đâm đầu vào…

Mặc dù biết sẽ không làm nên chuyện gì.

À không, sẽ chọc điên sư huynh, để hắn muốn đánh gãy chân chó của cậu.

Vai Tô Tinh Thần rung lên, cũng không biết là do bia quá lạnh, hay là nghĩ đến Du Phong Hành sẽ nổi điên.

Chuyện này à.

Cậu đặt cốc xuống, xoa xoa khuôn mặt hơi nóng, cầm di động ra ngoài hóng mát một chút.

Lúc này di động rung lên, không cần nhìn cũng biết là liên hoàn call đòi mạng của sư huynh.

“…” Trong lòng Tô Tinh Thần vô cùng áy náy, thật ra chuyện này đối phương không sai, mấy người lớn tuổi thường có tật xấu là luôn đối xử với những người nhỏ tuổi hơn mình như trẻ con.

Cậu đứng trên hành lang, mở xem nội dung trong tin nhắn mới nhất, là một tin uy hiếp…

Hình như giận thật rồi.

Tô Tinh Thần cười khổ, sư huynh thật sự coi cậu là con nuôi, quản cậu còn nghiêm hơn cả quản con.

Cậu nâng di động lên nói: “Sư huynh, anh quản em nghiêm như thế, chỉ đơn thuần là sợ em hẹn hò lúc còn học đại học thôi ư?”

Du Phong Hành đứng ngoài cửa nghe thấy lời này nghĩ thầm, không phải tôi sợ em yêu sớm, đồ nhóc ác này, tôi sợ em yêu người khác ngoài tôi.

Thế nhưng giả bộ vẫn phải giả bộ, lão đại đứng bên đường, dùng toàn bộ khí thế khai hỏa: “Ít giả vờ giả vịt với tôi đi, tôi hỏi em có về không?”

Mấy thứ còn lại, Du Phong Hành hiện tại không có tâm trạng nói nhảm với Tô Tinh Thần.

Giọng điệu này vừa nghe liền biết hắn đã nổi sóng, Tô Tinh Thần nào dám chọc giận hắn: “Ha, vậy để em ăn khuya xong rồi về.”

Du Phong Hành ngẩn cả người, trong đầu nhớ lại trước đây, mỗi đêm Tô Tinh Thần đều nấu bữa khuya cho hắn.

Mà hiện tại con thỏ nhỏ chết bầm này không chỉ không nấu bữa khuya cho hắn, còn chạy ra ngoài đi ăn khuya với người khác, gọi sao cũng không chịu về.

Trong nháy mắt, lồng ngực của hắn như bị người ta dùng đá đập vào một nhát, đau đớn không thở nổi.

“Ăn khuya cái con khỉ, bây giờ em có về không!” Du Phong Hành bỗng dưng quát khẽ, hắn nghe thấy âm thanh của mình tràn ngập sự ghen tuông lộ liễu, người đi đường đều liếc mắt nhìn hắn.

Tô Tinh Thần cũng sợ hết hồn, trong lòng kinh hãi, hình như chọc sư huynh nổi điên thật rồi…

Hay là tìm chỗ nào trốn cái đã?

Cậu suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

Nếu đi trốn thật, sau khi trở về chẳng phải sẽ thảm hơn ư?

“Tô Tinh Thần?” Du Phong Hành đợi một chốc, phát hiện thằng nhóc kia vậy mà không đáp lại.

“Em thật là biết chọc giận tôi.” Du Phong Hành sải từng bước dài đi lên bậc thang.

Trong mắt người qua đường, hắn hoàn toàn đã biến thành một tên bạn trai biến thái, đang tìm cách làm sao để dạy dỗ lại người yêu không chịu nghe lời.

Nếu như trên người mà có thuốc, nhất định Du Phong Hành sẽ hút một điếu để bình tĩnh lại, không đến mức đi vào tóm người ngay.

Nhưng gần đây hắn đã cai thuốc, trên người không còn mang theo thuốc lá nữa.

Du Phong Hành mang theo khuôn mặt khiến người ta rét lạnh sống lưng, đi vào cửa lớn xanh vàng rực rỡ, hướng thẳng về phòng Tô Tinh Thần.

Đây là nơi Tô Tinh Thần đã vào.

Mọi người đang chơi trò đoán số dưới sự dẫn dắt của Chu Gia, vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng hài hòa.

Đột nhiên cửa phòng riêng bị đẩy ra, một bóng hình thon dài cao lớn đi tới, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Vì Du Phong Hành vừa thần bí vừa cao ngạo, không phù hợp để tiếp cận, nhóm nghiên cứu sinh tiến sĩ bàn tán về hắn không ít.

Biết được hắn là người sáng lập công ty Phong Hành, trong lòng vừa kính nể, vừa có chút xa lánh, không dám đến kết giao.

Bây giờ ngoài Du Phong Hành ra vẫn còn một nhóm người tụ tập trong phòng, rất nhanh đã có người nhận ra hắn, muốn tiến lên bắt chuyện.

Mà Du Phong Hành lại trực tiếp lướt qua người kia, đi thẳng về phía Tô Tinh Thần.

Vì ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, cho nên Tô Tinh Thần cũng hoài nghi mà quay đầu.

Sau khi phát hiện là sư huynh, cậu chớp mắt mấy cái, khuôn mặt dại ra: “Sư… sư huynh?”

Du Phong Hành nhìn cậu từ trên cao xuống, mặt vô cảm nói: “Nếu đã chơi vui vẻ như vậy thì để tôi chơi cùng đi.”

Tất cả mọi người thầm kinh ngạc, cho rằng vị tổng giám đốc Du cao lãnh này rốt cuộc cũng chịu hạ mình vui chơi với đám dân đen.

“Được được, cứ tự nhiên.” Cô gái bên cạnh thấy thế, lập tức dịch mông nhường cho hắn một chỗ.

Thế nhưng Du Phong Hành không ngồi xuống đó, hắn đi tới chỗ ngồi của Tô Tinh Thần, nhấc đối phương lên còn mình ngồi xuống, sau đó để Tô Tinh Thần ngồi trên đùi hắn.

Cho dù biết hai người là thân thích, nhưng người trong phòng cũng khá là kinh ngạc.

Trong đó người giật mình nhất là Tô Tinh Thần, thật không ngờ sư huynh ở bên ngoài mà dám lộ liễu như thế, ôm tới ôm lui cậu, đúng là mất mặt.

Khiến cậu không thể không hoài nghi, sư huynh đang cố ý trừng phạt vì cậu không trở về.

Cho nên Tô Tinh Thần lập tức đỏ mặt, nắm chặt bàn tay đang đặt trên hông mình của Du Phong Hành: “Sư huynh, đừng đùa nữa, em về với anh.”

Dừng lại một chút, quẫn bách nói: “Em sai rồi, thật đó.”

Hai người bọn họ ở gần nhau, nói chuyện có thể nghe thấy.

Nhưng người xung quanh chỉ có thể thấy bọn họ thân mật ôm nhau, tràn ngập cảm giác ám muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Du Phong Hành nghe thấy lời nhận sai của Tô Tinh Thần, tâm trạng vừa rồi còn tức giận không tự chủ mà mềm đi.

Tâm tình sứt mẻ cũng hơi bình tĩnh lại, nói chung là không mong gây ầm ĩ quá nhiều.

Cho nên khi Tô Tinh Thần giãy khỏi tay hắn, nhảy từ trên đùi hắn xuống, hắn cũng không ngăn cản.

Thả cho Tô Tinh Thần gãi đầu nói dối với mọi người: “Xin lỗi các anh các chị, anh trai em tới bắt em về làm bài, em phải về trước đây.”

Câu nói này đã giảm bớt bầu không khí ám muội ban nãy, lập tức khiến người khác nhìn nhận hình thức ở chung giữa bọn họ.

Gián tiếp làm lụn bại dần ấn tượng cao lãnh về Du Phong Hành.

“Không phải chứ, em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi mà anh em còn quản em kỹ vậy à?” Có người lớn mật dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Du Phong Hành.

Du Phong Hành cười cười, phối hợp ôm lấy vai Tô Tinh Thần, ép cậu sát vào người hắn: “Tôi đã cho em ấy cơ hội, là do em ấy không muốn, bắt tôi phải tự mình tới đưa đi.”

Người xung quanh cười haha, mà Tô Tinh Thần thì cười không nổi.

“Đi thôi, em trai.” Du Phong Hành ôm sẵn vai cậu đi ra ngoài.

Điềm báo nổi giông tố khiến Tô Tinh Thần theo bản năng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phải làm gì thì làm cái đó, tuyệt đối không phản kháng.

Nhưng mà cậu vẫn bị sư huynh đẩy lên tường trong góc tối, nghe thấy tiếng hắn đạp một chân lên tường, cả người bỗng phát run, không còn tí dũng khí nào: “Sư sư huynh, em em em sai rồi…”

Sau đó bị nâng cằm lên: “Nếu em muốn yêu đương tới như vậy, thế thì làm người yêu tôi đi.”

Tô Tinh Thần trừng mắt: “Cái… cái gì?”

Tên này đang nói lung tung gì vậy?!

“Tôi nói, nếu như em muốn yêu đương tới vậy, thế thì làm người yêu tôi đi.” Du Phong Hành cố gắng đè ép âm thanh của mình xuống thật bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc quá khích nào.

Nhưng hắn lại không biết câu nói này kích thích Tô Tinh Thần lớn đến mức nào.

“Sư huynh, anh đang đùa em à?” Tô Tinh Thần ngây ngốc hỏi, trong đầu bị kích thích đến mức mờ mịt luống cuống.

Mà Du Phong Hành xem dáng vẻ bất ngờ của cậu thành một loại phản kháng khó có thể tiếp thu, dù sao điều này cũng rất đáng sợ.

Du Phong Hành cười khẽ, trong lòng thầm cầu mong Tô Tinh Thần là một người hay e sợ, coi như đang thương hại hắn, cho hắn một tia hi vọng cuối cùng.

“Không phải đùa, là thật.” Hắn xé toạc lớp cửa sổ giấy cuối cùng, chặt đứt khả năng có thể quay lại như cũ.

Hắn và Tô Tinh Thần, hoặc tương lai thân mật như người yêu, hoặc là từ hôm nay trở đi trở mặt thành thù, cực đoan đến như vậy.

Quả nhiên như Du Phong Hành đã tưởng tượng, thanh niên mở to hai mắt khiếp sợ, không thể tiêu hóa nổi tin tức này.

Cuối cùng còn cúi đầu, không chịu nhìn thẳng vào hắn.

Đây là một loại âm thầm từ chối nhỉ.

Du Phong Hành cười cười, nghĩ thầm, ít nhất cũng không phải là chán ghét.

Mà Tô Tinh Thần thì đang nghĩ: Ối trời ơi, cuối cùng cũng tới thời khắc tỏa sáng của Tô Tiểu Thần rồi ư?

Kết cục khó nhằn như vậy mà cũng đào được một trăm điểm hoàn hảo à?

Nhưng cậu vẫn nghi ngờ không thôi, có phải là sư huynh phát hiện ra tâm ý của mình nên mới cố ý nói vậy không?

Cho nên Tô Tinh Thần ngẩng đầu, nhìn sư huynh dưới ánh sáng mờ ảo vẫn đẹp trai như trước: “Cái đó… Ý anh đang nói là anh yêu em sao?”

Ý nghĩ chôn chặt dưới đáy lòng Du Phong Hành giờ cũng không còn gì để che giấu nữa, hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Tinh Thần: “Đúng, yêu em.”

“Tình yêu đúng không?” Tô Tinh Thần hỏi.

“Là tình yêu.” Du Phong Hành nói chắc như đinh đóng cột, không cho cậu bất cứ cơ hội nào hiểu sai.

Tô Tinh Thần nở nụ cười, tốt quá, cậu cũng vậy: “Yêu em từ lúc nào?”

Nhóc con này trông có vẻ không bài xích lắm.

Du Phong Hành thầm thở phào nhẹ nhõm, nhích tới gần cậu trả lời: “Có lẽ là lúc đón em đến Thượng Hải, hoặc là sớm hơn.”

Nghe được đáp án rồi, Tô Tinh Thần quay mặt đi, xấu hổ gật gật đầu: “Vậy thì để em làm người yêu anh vậy.”

Người đàn ông kề sát trước người cậu, trong lòng bốc lên một ngọn lửa nóng, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn phát hiện có một việc hắn muốn làm hơn.

Du Phong Hành nâng mặt Tô Tinh Thần lên, sợ đối phương phản cảm nên kiềm chế cúi thấp đầu, bắt lấy đôi môi mềm mại, trong lòng thầm nhắc nhở mình chỉ nên lướt qua rồi dừng, đừng dọa sợ con vật nhỏ này, cuối cùng lại tiến quân thần tốc, điên cuồng đòi thêm.

Cưỡng chế cướp lấy mùi rượu nhàn nhạt còn vương vấn quanh Tô Tinh Thần, để lại khí tức bá đạo chỉ thuộc về mình hắn.

“…”

Tô Tinh Thần khó chịu nhăn mặt, thật sự bị dọa sợ.

Sao mà đau như vậy….

Sư huynh đang muốn cắn đứt miệng cậu sao?

Vậy sau này cậu phải nói thế nào đây?

Vì thế cậu hoảng sợ túm lấy mái tóc bừa bộn của sư huynh…

Đau đớn từ trên đầu truyền xuống thật ra là chất xúc tác đối với đàn ông.

Chẳng qua Du Phong Hành cuối cùng cũng nhớ là do sư đệ hồ đồ, ép hắn phải kết thúc chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng, không thể ngang ngược ngay được.

Tô Tinh Thần co rúm, tránh né hơi thở nóng rực, cổ họng mang theo chút khàn khàn bất lực: “Sư huynh… anh dọa sợ em rồi.”