Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 90

”Lôi Tu, ngươi có cảm nhận được một luồng sức mạnh… đang kêu gọi chúng ta?” Tuy rằng Trang Dịch cảm thấy loại sức mạnh đang kêu gọi này khiến hắn cảm thấy cực kỳ thân thiết, nhưng vì cẩn thận…, hắn lập tức quay đầu hỏi Lôi Tu.

“Không.”

Trang Dịch nghe vậy, muốn xoay người đi về phía nhánh suối khác, nhưng mà thân thể lại vẫn không nhúc nhích, giống như cảm ứng được hắn muốn rời đi, luồng sức mạnh kêu gọi kia lại càng mạnh mẽ.

Lôi Tu thấy Trang Dịch khó xử, tuy hắn không cảm ứng được kêu gọi, nhưng hắn cùng Lôi Tu có khế ước kết nối, mơ hồ cảm giác được tâm tình của Trang Dịch đã bị luồng sức mạnh kêu gọi kia ảnh hưởng, Lôi Tu nói: “Mảng Hướng Âm Quỳ này đã bị khống chế, chúng ta đi qua xem đi.”

Trang Dịch liếc mắt nhìn Lôi Tu một cái, hiểu được Lôi Tu là đang lo lắng cho hắn, Lôi Tu vừa dứt lời, Tử Tinh Hoàng Điểu vừa ở bên ngoài giương oai đã bay trở về, nó không rơi xuống bên người Trang Dịch, ánh mắt nhìn về trung tâm vùng hoa kia, nó vừa bay vừa quay đầu, giống như trung tâm vùng hoa có lực hấp dẫn không nhỏ đối với nó, ngoại trừ nó, Trang Dịch phát hiện tất cả hồn thú trong cơ thể ở trong không gian tinh thần của hắn cũng bắt đầu rục rịch, nếu ngay từ đầu còn có hoài nghi mà nói, tới một bước này rồi, cho dù bên trong chuẩn bị gặp nguy hiểm, Trang Dịch cũng nhịn không được muốn đi vào nhìn một cái xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cùng Lôi Tu chậm rãi đi đến trung tâm vùng hoa, càng tới gần, hồn thú trong không gian tinh thần của Trang Dịch càng động mạnh, rất nhanh Trang Dịch phát hiện, thứ thực sự sinh ra phản ứng cũng không phải hồn thú, mà là bản thân ba cột sáng đại biểu cho ba hệ hồn sư kia, bởi vì ảnh hưởng đến hồn thú, nên hồn thú mới biểu hiện tương đối rõ ràng mà thôi.

Lôi Tu tiến hành phòng hộ, Tử Tinh Hoàng Điểu phụ trách cản trở Hướng Âm Quỳ hai bên, làm Hướng Âm Quỳ che tầm mắt bị đẩy ra, cuối cùng Trang Dịch cũng thấy được trung tâm vùng cánh hoa có cái hình dạng gì. Chỉ thấy điểm cuối của dòng suối là một đầm nước, địa thế nơi này hơi thấp, đáy đầm nước có dạng xoắn ốc, càng vào trung tâm càng sâu, Hướng Âm Quỳ chính là sinh trưởng khuếch tán dọc theo rìa đầm nước hướng ra ngoài, nhìn chung toàn bộ vùng hoa Hướng Âm Quỳ, Hướng Âm Quỳ càng tới gần trung tâm thì càng lớn, tốc độ đóa hoa chuyển động cũng càng nhanh hơn bên ngoài, thoạt nhìn càng thêm hung hãn, nhưng mà theo Trang Dịch cùng Lôi Tu cách đầm nước ngày càng gần, Hướng Âm Quỳ sinh trưởng ở phụ cận đầm nước lại quỷ dị mà chậm rãi hạ thấp đóa hoa xuống, lá cây cũng ép sát cuống hoa, thoạt nhìn giống như là đang phục tùng vậy.

Trang Dịch cảm thấy sức mạnh kêu gọi kia càng ngày càng mạnh mẽ, gắt gao hấp dẫn hắn giống như nam châm, hắn chăm chú nhìn đầm nước, cũng không chú ý tới Hướng Âm Quỳ khác thường.

Đúng lúc Trang Dịch sắp đi đến bên bờ đầm nước, Lôi Tu vẫn ở bên cạnh hắn đột nhiên kéo cổ tay Trang Dịch lại một cái.

Trang Dịch vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt Lôi Tu ngưng trọng chưa từng có, hắn một tay nắm chặt cổ tay Trang Dịch, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía đầm nước, trên mặt có vẻ đề phòng, cũng có cảnh giác như gặp phải kẻ địch lớn.

Trang Dịch ngẩn ra, nhất thời phục hồi tinh thần, hắn cẩn thận nhìn đầm nước cùng Hướng Âm Quỳ bốn phía một lần, tuy phát hiện Hướng Âm Quỳ khác thường, nhưng Trang Dịch không phát hiện ra chút nguy hiểm nào.

Thực lực của Lôi Tu mạnh hơn hắn, kẻ địch có thể trực tiếp nhảy qua hắn, chỉ có Lôi Tu cảm ứng được, hiển nhiên thực lực tuyệt đối ở trên Trang Dịch!

Đột nhiên, Trang Dịch cảm giác được trong không gian tùy thân mang theo hình như đã xảy ra dị thường.

Hắn mở không gian ra nhìn, lấy lung linh hộp hơi phát sáng ra ngoài, lần này, ánh mắt hắn nhìn đầm nước phía trước hoàn toàn thay đổi.

Nếu như nói lúc trước Trang Dịch còn không dám xác định, lúc này linh lung hộp xuất hiện dị thường, cái thứ đang kêu gọi hắn này, tuyệt đối có liên quan đến triệu hoán sư không thể nghi ngờ!

Đúng lúc này, Hướng Âm Quỳ cúi thấp ở bốn phía lại kéo đóa hoa thấp hơn nữa, Trang Dịch mơ hồ cảm giác có một luồng khí lạnh đánh úp lại, hắn đứng ở bên cạnh Lôi Tu, Tử Tinh Hoàng Điểu cùng trúc đào đều được Trang Dịch thả ra, khí thế của Tử Tinh Hoàng Điểu hợp thể với trúc đào tăng lên nhiều so với lúc trước, nhưng so sánh với luồng khí âm hàn này, chút ngọn lửa nó phóng ra lại có chút nhỏ bé…

“Đột” một tiếng, một thứ gì đó màu đen lớn bằng nắm tay phá không khí mà bay tới, tốc độ lôi điện của Lôi Tu cực kỳ nhanh, hắn đưa tay, lực lôi điện lập tức va chạm với cái thứ màu đen kia, một tiếng “ầm” vang lên, sau khi thứ màu đen bị lôi điện đánh trúng, hoàn toàn vỡ vụn, bột phấn màu xám trắng lan tràn trong không khí, trong nháy mắt đã làm cho không khí bốn phía vốn mờ mịt càng thêm đục, ảnh hưởng tới tầm mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Tuy rằng tầm mắt bị ngăn cản, nhưng mà hồn lực cảm ứng lại không giảm đi, giây tiếp theo, lại là vài tiếng “vút vút” xé gió truyền đến, Lôi Tu phân biệt đánh trúng mấy thứ này, cái thứ màu đen đó lại bị phá vỡ lần nữa, bột phấn trở thành sương phấn đậm đặc hơn ở, cảnh tượng bốn phía hoàn toàn bị che đậy lại, ngay cả đầm nước ở trước mắt cũng không nhìn thấy, Trang Dịch cùng Lôi Tu dựa lưng vào nhau cảm ứng hồn lực bốn phía chấn động, sau vài giây yên tĩnh, luồng khí càng âm hàn hơn trước kia xuất hiện bên cạnh bọn họ, Tử Tinh Hoàng Điểu như gặp đại địch, giương cánh kêu to về phía luồng khí âm hàn kia xuất hiện, bột phấn bay ở giữa không trung dần dần rơi xuống mặt đất, cái thứ đánh lén bọn họ kia cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình!

Đóa hoa màu đỏ đan vào nhau, mỗi một cánh hoa hình trứng tinh tế thật dài vừa đỏ vừa dày giao nhau màu lay động, giữa đóa hoa là hạt hoa đen nhánh màu mực, đóa hoa này lớn hơn so với tất cả Hướng Âm Quỳ Trang Dịch cùng Lôi Tu thấy lúc trước, chỉ là phần hạt hoa ở giữa kia đã to khoảng hai cái đầu người, bên trong giấu vô số hạt hoa, đầu lớn bằng nắm tay nhân loại, số lượng không nhiều như Hướng Âm Quỳ bình thường, nhưng lực bùng nổ mà nó sinh ra, lại ai cũng không dám coi thường.

Từ lúc mới bắt đầu, số hạt hoa mà gốc Hướng Âm Quỳ này bắn ra không vượt qua 8 đã cho Trang Dịch cùng Lôi Tu phức tạp không nhỏ, tốc độ hạt hoa bắn ra cực kỳ nhanh, hơn nữa không thể lặng yên không một tiếng động mà tiêu diệt, 8 cái hạt hoa này hầu như đều là Lôi Tu ra tay phá vỡ, nếu để Trang Dịch, chỉ sợ quá trình càng thêm phiền toái.

Hướng Âm Quỳ chỉ là thực vật, không ngũ quan càng không có biểu tình gì, nhưng cây Hướng Âm Quỳ xuất hiện trước mặt bọn họ lúc này, đóa hoa hướng về phía bọn họ, Trang Dịch lại có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm, “ánh mắt” vô hình này khiến Trang Dịch có chút lạnh sống lưng, đồng thời, biểu hiện của Tử Tinh Hoàng Điểu bay ở trước mặt hắn cũng chẳng tốt hơn hắn chỗ nào

Tử Tinh Hoàng Điểu là hồn thú cấp năm, dưới sự khống chế của Trang Dịch, bản thân Tử Tinh Hoàng Điểu hai thuộc tính dung hợp với trúc đào, cơ bản có thể đánh một trận với hồn thú cấp sáu bình thường, hơn nữa Tử Tinh Hoàng Điểu là thuộc tính hỏa, ở trong mảng Hướng Âm Quỳ này quả thực chiếm hết ưu thế, nhưng mà bây giờ, khi đối mặt với gốc Hướng Âm Quỳ cực lớn lại màu đỏ quỷ dị này, Tử Tinh Hoàng Điểu lại cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

Thuộc tính tương khắc, làm cho khi một bên mạnh mẽ hơn bên kia rất nhiều, cho dù vốn thuộc về thế yếu, cũng có thể đảo ngược lại, kiềm chế ngược lại đối phương. Tử Tinh Hoàng Điểu cùng Hướng Âm Quỳ lúc này chính là loại tình huống đó.

“Cấp bảy.” Thanh âm của Lôi Tu vang lên bên tai Trang Dịch.

Trang Dịch sửng sốt, thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.

Cấp bảy?!

Cho đến hiện tại, Trang Dịch mới có một lần đối mặt với ma thú cấp bảy, đó cũng là chuyện hai năm trước, hơn nữa Sâm Lâm Tượng lúc trước cũng không phải ma thú hoàn chỉnh, chỉ là linh hồn ma thú cấp bảy mà thôi…

Hướng Âm Quỳ trong vùng hoa này phổ biến ở khoảng cấp ba, kết quả ai có thể nghĩ đến, trong trung tâm nơi này lại có thể che giấu một gốc Hướng Âm Quỳ cấp bảy!

Đại khái là do thuộc tính thực vật, gốc Hướng Âm Quỳ màu đỏ này có năng lực che giấu rất mạnh, chỉ có thể sau khi lại gần, Lôi Tu cùng cấp với nó mới có thể cảm ứng được nguy hiểm, mà Trang Dịch còn thậm chí sau khi gốc Hướng Âm Quỳ này phóng ra khí thế mới phát hiện.

Trang Dịch bị cấp bậc của Hướng Âm Quỳ làm chấn động, đúng lúc này, lung linh hộp bị Trang Dịch cầm trong tay không chỉ bắt đầu sáng lên, thậm chí còn trở nên nóng rực, Trang Dịch không tự giác giơ linh lung hộp lên trước mặt, nhất thời, Hướng Âm Quỳ ở phía trước cũng vặn vẹo chuyển động đóa hoa, Trang Dịch có một loại cảm giác nó cũng đưa ánh mắt về phía linh lung hộp.

Dưới sự chú ý của mọi người, linh lung hộp chậm rãi tự động mở ra, dây chuyền bảo thạch màu bạc bên trong chậm rãi lộ ra, ánh sáng mà linh lung hộp phát ra, chính là phát ra từ trong khối bảo thạch này.

Trong lúc ánh sáng trắng lưu chuyển trong linh lung hộp, sau khi đóa Hướng Âm Quỳ đối diện nhìn thấy bảo thạch màu bạc, lại càng vặn vẹo lợi hại, giây tiếp theo, ánh sáng trên bảo thạch màu bạc mạnh hội tụ một chút, sau đó bắn ra một cột sáng màu trắng, đánh mạnh vào trung tâm nhị hoa của Hướng Âm Quỳ!

Cuống hoa Hướng Âm Quỳ rất nhanh vặn vẹo như rắn, cánh hoa màu đỏ không đếm được ở bốn phía nhị hoa run rẩy kịch liệt, thoạt nhìn thì cột sáng này tạo thành đau khổ cực lớn cho nó, tuy không thể phát ra âm thanh, nhưng chấn động hồn lực lên xuống rất nhiều lại chứng minh nó đã bị luồng sáng trắng này ảnh hưởng rất lớn!

Trang Dịch giơ linh lung hộp, trợn mắt há mồm nhìn ma thú Hướng Âm Quỳ cấp bảy mạnh mẽ bị tra tấn đau khổ không thể tả dưới ánh sáng phát ra từ linh lung hộp nho nhỏ, mấy lần muốn lui bước, nhưng lại giống như bị ánh sáng trắng cố định lại, bất luận nó giãy dụa như thế nào, đóa hoa lại thủy chung không thể rời đi.

Hướng Âm Quỳ càng ngày càng giãy dụa kịch liệt, bị chấn động hồn lực của ma thú cấp bảy như nó ảnh hưởng, hồn lực bốn phía cũng không ngừng chấn động, Trang Dịch có Lôi Tu bảo vệ nên không bị lan đến, nhưng Hướng Âm Quỳ từ cấp ba đến cấp năm sinh trưởng ở bốn phía lại bị hồn lực này làm cho đau đớn đến cực điểm, có không ít Hướng Âm Quỳ thậm chí héo rũ rồi tử vong tại chỗ…

Vài giây sau, ánh sáng trắng do linh lung hộp phát ra chậm rãi khuếch tán ở bốn phía nhị hoa Hướng Âm Quỳ màu đỏ, một màn sáng màu trắng chậm rãi hiện ra trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu, dưới quầng sáng này chiếu rọi, Trang Dịch cùng Lôi Tu cuối cùng cũng thấy rõ Hướng Âm Quỳ màu đỏ này vậy mà lại là từ dưới đầm nước mọc lên, rễ của nó chôn trong trung tâm đầm nước, màn sáng khuếch tán từ trên người Hướng Âm Quỳ, hòa làm một với đầm nước, chớp mắt tiếp theo, đầm nước giống như bị quầng sáng thắp sáng lên, ánh sáng từ trung tâm đầm nước một vòng lại một vòng khuếch tán ra ngoài, nháy mắt dung làm một với màn sáng, một cánh cửa lớn hình thành từ ánh sáng trình diện trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu!

Trang Dịch khiếp sợ nhìn cánh cửa lớn đột nhiên xuất hiện này, luồng sức mạnh kêu gọi hắn kia, chính là truyền ra từ nơi này, sau khi cánh cửa lớn xuất hiện, sức mạnh kia kêu gọi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, gần như muốn hút Trang Dịch vào!

Thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu sắp bước vào cánh cửa lớn kia, Hướng Âm Quỳ lúc trước vẫn bị linh lung hộp hạn chế chợt chạy ra! Thì ra sau khi linh lung hộp mở cánh cửa ánh sáng lớn này liền tự động đóng lại không phát ánh sáng nữa, Hướng Âm Quỳ đã không bị linh lung hộp trói buộc, lập tức ngăn trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Lôi Tu nhìn đóa hoa Hướng Âm Quỳ đỏ tươi lay động, còn có hình nón chậm rãi hình thành, hạt hoa chuẩn bị bắn ra, nói với Trang Dịch: “Ngươi đi vào trước.”

“Không được.”

“Được.” Lôi Tu nói rất nhanh, “Đây là ma thú cấp bảy, thực lực của ta tương đương nó, vừa lúc có thể ngăn chặn nó, thứ ở bên trong nhất định rất quan trọng với ngươi…”

Hắn nói xong, quay đầu, đôi mắt màu đỏ sậm đối diện Trang Dịch, “Như vậy, đối với ta cũng rất quan trọng.”

Tim Trang Dịch rung động, cảm giác lực kêu gọi bên trong ngày càng mạnh, Trang Dịch cắn răng: “Ngươi phải cẩn thận.”

Lôi Tu nhợt nhạt cong môi lên một chút, đúng lúc này, hạt hoa của Hướng Âm Quỳ đối diện mạnh mẽ bắn lại đây, giống như bị linh lung hộp tra tấn một trận mà thẹn quá thành giận, lần này Hướng Âm Quỳ không phải chỉ phun ra vài cái hạt nữa, mà là mấy chục hạt vùn vụt bay đến, hạt thứ nhất vừa bắn ra, hạt thứ hai nhanh chóng bổ sung vào, giống như vô cùng vô tận vậy.

Lôi Tu giơ hai tay lên, ánh sáng màu tím lan ra từ quanh người hắn, sương mù mờ mịt trên không trung giống như cũng bị sức mạnh của hắn ảnh hưởng, bắt đầu cuồn cuộn lên rất nhanh, lực lôi điện ngưng tụ thành một con thú lớn cao ba thước ở sau lưng Lôi Tu, nó ngẩng đầu, cùng lốc xoáy do sương mù hình thành trên trời cao chiếu rọi lẫn nhau, ánh sáng tím trải rộng khắp không trung, lực lôi điện trong đôi mắt con thú khổng lồ bị áp súc đến mức tận cùng, dần biến thành lôi quang màu đen khiến kẻ khác khiếp sợ, nó há miệng, giống như phát ra tiếng gầm giận giữ, răng nanh trong miệng cùng móng vuốt sắc bén làm người ta nhìn vào không khỏi sinh ra lòng sợ hãi, con thú lớn do lôi điện hư hóa thành này, nghiễm nhiên giống khi Lôi Tu ở hình hổ như đúc!

Từ sau khi đi vào cấp bảy, tuy rằng Liệt cốc này nguy hiểm, vì chiến đấu mà hồn lực trong cơ thể Lôi Tu cũng thường xuyên tiêu hao rất nhiều, nhưng dù sao đều gặp được quần thể ma thú dưới cấp bảy, Lôi Tu càng thường dùng phương thức chiến đấu tấn công đơn giản nhanh chóng, giết chết kẻ địch trong thời gian ngắn nhất.

Đến lúc này gặp được Hướng Âm Quỳ cùng cấp bảy với hắn, Lôi Tu rốt cuộc phát huy uy năng cấp bảy chân chính của hắn.

Thế giới bên ngoài thay đổi bất ngờ, Hướng Âm Quỳ đại chiến với Lôi Tu, chấn động hồn lực tàn sát bừa bãi làm cho bất luận không trung hay mặt đất đều trở thành chiến trường, mà Trang Dịch đi vào cửa ánh sáng, lại đi tới một không gian riêng.

Đường đi trong cửa ánh sáng rắc rối phức tạp, giao nhau tạo nên rất nhiều đường nhánh, Trang Dịch một mình đi trong hành lang bốn phía đều là ánh sáng, giống như đi trong mê cung, vừa lạnh lùng lại thử thách lòng người, cũng may lực kêu gọi không ngừng truyền ra từ bên trong có thể làm chỉ dẫn cho Trang Dịch, mỗi khi gặp được đường rẽ, Trang Dịch tinh tế cảm nhận một lần, đi theo sức mạnh đang kêu gọi hắn kia.

Lôi Tu ở bên ngoài chiến đấu vì hắn, để tiết kiệm thời gian, trừ khi phán đoán đường rẽ, một đường đi Trang Dịch đều chạy như điên, khi hắn thật vất vả đến điểm cuối cùng, ánh sáng trắng kia biến mất không thấy trong nháy mắt, toàn bộ không gian tối đen đưa tay không thấy năm ngón, chợt từ cực sáng đến cực tối làm mắt Trang Dịch nhất thời có chút không thích ứng kịp, nhưng mà hắn điều động hồn lực toàn thân, tỉnh táo tùy thời chú ý bất cứ biến động gì ở bốn phía.

Hồn thú yên lặng trong quá trình chạy đi vừa rồi, sau khi Trang Dịch rơi vào bóng tối, lại tiếp tục rục rịch.

Trang Dịch cảm nhận hồn thú trong không gian tinh thần, lại nghĩ đến nơi này có liên quan triệu hoán sư, lập tức thả Tử Tinh Hoàng Điểu cùng trúc đào ra ngoài. Bởi vì lúc trước Tử Tinh Hoàng Điểu bị thuộc tính của Hướng Âm Quỳ khắc chế, được Trang Dịch tạm thời thu về, hiện tại sau khi xuất hiện, Tử Tinh Hoàng Điểu bình thường có thể dùng làm đèn chiếu sáng, ngọn lửa của nó bây giờ lại không thể nào rọi sáng cả bốn phía, trong không gian này tối đen, giống như cả ánh sáng cũng bị nó cắn nuốt đi vậy.

Lúc này Trang Dịch khống chế Tử Tinh Hoàng Điểu hợp thể cùng trúc đào, sau khi hồn thú ba hệ xác nhập xuất hiện, một luồng sức mạnh vô hình lướt nhẹ qua Trang Dịch cùng thân thể hồn thú của hắn, ngay sau đó, tiếng chân “cốp cốp cốp” truyền đến từ bên cạnh.

Trang Dịch rất nhanh quay đầu nhìn, dĩ nhiên là một nam nhân trung niên mặc quần áo triệu hoán sư!

Nam nhân trung niên này có ngũ quan cứng rắn, thân hình cao lớn, rõ ràng mặc cùng loại quần áo với Trang Dịch, lại mặc ra phong vị khác, cao thấp toàn thân hắn, điểm duy nhất giống Trang Dịch, chính là cặp mắt màu xám nhạt kia, khi nhìn người thì vẻ mặt có giống Trang Dịch, mang theo vài phần lạnh lùng.

Trang Dịch khiếp sợ nhìn nam nhân này, đó là một triệu hoán sư… có huyết mạch giống như hắn, triệu hoán sư có ba hệ hồn thú!

Nhưng rất nhanh, theo nam nhân dừng lại trước mặt hắn, Trang Dịch lập tức phát hiện, hiện ra ở trước mặt hắn này, cũng không phải người thật, mà là hình ảnh do hồn lực mô phỏng thành mà thôi.

Trang Dịch có chút tiếc nuối, nhưng theo sau trong lòng lại dâng lên càng nhiều kính nể. Hình ảnh trực tiếp bỏ qua ảnh tinh chỉ dùng hồn lực của bản thân mô phỏng thành, hơn nữa còn giữ lại được, vốn là một việc cực kỳ khó tin, càng làm người thán phục chính là, hình ảnh này còn có năng lực phân biệt, sau khi xác nhận thân phận người đi vào, lúc đó mới mở ra.

Quanh thân nam nhân này không có khí thế cụ thể gì, nếu không phải ở trong hoàn cảnh này, nhìn thấy một người như vậy ở trong ảnh tinh, cơ bản ai cũng sẽ không liên tưởng hắn cùng với hai chữ “cao thủ”, nhưng nam nhân bố trí cửa ánh sáng kia, lại mô phỏng ra hình ảnh thần kỳ như vậy, làm sao có thể thật sự là một người thường!

Cho dù chỉ là nhìn một hình ảnh, Trang Dịch cũng bị thực lực của người này làm rung động, Lôi Tu cùng Hướng Âm Quỳ ở bên ngoài đã cực kỳ lợi hại, nhưng nam nhân trước mắt này rõ ràng còn cao hơn một tầng!

Nam nhân nhìn về phía Trang Dịch, bởi vì là hình ảnh, ánh mắt cũng không thể ngưng tụ trên người hắn, nam nhân chậm rãi mở miệng nói: “Hình ảnh trong trận pháp còn sót lại này có thể mở ra, nói rõ người đi vào nhất định là người của gia tộc triệu hoán sư, Trang gia đã vứt bỏ ta, có lẽ ngươi cũng giống như ta, phạm vào sai lầm lớn mà bị giam ở trong này kiểm điểm lỗi lầm đi.”

Trang Dịch nghe vậy, nhất thời ngơ ngẩn, nam nhân này nhắc đến gia tộc triệu hoán sư, còn nói đến kiểm điểm lỗi lầm, hiển nhiên khi đó gia tộc triệu hoán sư còn tồn tại, như vậy… đoạn hình ảnh này, có lẽ đã là rất lâu lúc trước.

“Nếu cho ngươi đến nơi này, tất nhiên là sẽ cho ngươi chỗ tốt, nhưng ta cũng hy vọng kính nhờ ngươi một việc, nếu ngươi có thể hoàn thành, Trang Tử Lưu vô cùng cảm kích.” Trang Tử Lưu nói xong, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, “Ta phạm phải sai lầm lớn, không biết trong tộc có xóa tên ta hay không, có lẽ ngươi cũng không biết chuyện của ta… Ta Trang Tử Lưu, triệu hoán sư dòng chính Trang gia, năm 16 tuổi kiểm tra thiên phú tinh thần lực chỉ số 90, sau khi thức tỉnh trở thành hồn sư, cùng năm triệu hoán bổn mạng thú Cửu Vĩ Hồ Bạch Ly, 3 năm sau ta đạt tới cấp bảy, trong những người cùng tuổi thì tiến bộ tương đối nhanh, miễn cưỡng chịu một cái tên thiên tài, hưởng thụ vinh dự trong tộc, chỉ là nội tâm ta lại ngày càng đau khổ, bởi vì ta đã yêu triệu hoán thú của mình…

Bạch Ly là Cửu Vĩ Hồ, cực kỳ thông minh, trí tuệ hoàn toàn không thua gì nhân loại, nhưng trên tình cảm hắn lại cực kỳ đơn thuần, nó sớm chiều ở chung với ta, tâm ý tương thông, sau khi ta phát hiện mình có ham muốn với hắn, liền lợi dụng bản mạng khế ước giữa chúng ta, cố gắng truyền tâm tình yêu thương của mình cho hắn mỗi ngày, không nhận thức được, Bạch Ly coi ta là chủ, ta muốn cái gì, hắn liền cho ta cái đó, có khi cảm nhận được tình yêu của ta với hắn, hắn không biết biểu đạt như thế nào, liền dùng gà mà bình thường hắn thích nhất đặt bên giường đáp lại ta, khi ta tắm cho hắn, ham muốn trong lòng dâng lên cao, Bạch Ly lại cho rằng ta thích hắn tắm rửa, mỗi ngày rửa hơn mười lần, đến khi lông trên người rụng lợi hại, bị ta phát hiện, lúc đó mới ngăn nó lại…”

Trang Tử Lưu nói xong, vẻ đau khổ trong mắt lên đến cực điểm, nhưng hắn lại sa vào trong đó, mỗi khi nói đến hai chữ Bạch Ly, vẻ mặt ôn nhu lại buồn thương: “Theo ta tiến vào cấp bảy, người trong tộc chú ý ta ngày càng nhiều, trưởng bối trong tộc không ngừng hỏi ta có phải đã vừa ý ai hay không, hơn nữa nguyện ý sắp xếp giới thiệu cho ta, nữ nhân là tốt nhất, nam nhân thì bọn họ cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp kéo dài huyết mạch của ta, nhưng mà ta không dám nói với bọn họ, ta thích chính là một con ma thú, hơn nữa là bổn mạng thú ký kết khế ước với ta.

Đồng thời, bởi vì thực lực tăng lên, quyền hạn của ta ở trong tộc được nâng cao, có thể xem một số nội tình không cho tiểu bối xem, cho đến một ngày, vô tình ta đọc được một quyển sách, bên trong quyển sách này ghi lại quá trình ma thú biến hóa thành người, hơn nữa có miêu tả cặn kẽ với điều kiện hóa người, mỗi một hạng, Bạch Ly đều hoàn toàn phù hợp. Khi nhìn thấy quyển sách này, ta hưng phấn đến run người, chỉ cần Bạch Ly có thể biến thành người, tin tưởng trưởng bối trong tộc nhất định sẽ không ngăn cản ta cùng hắn một chỗ… Người cùng thú là làm trái lẽ trời, nếu Bạch Ly có thể biến thành người, tất nhiên là tốt nhất.

Cuối cùng, ta phải trả cái giá lớn đời mình cho sự ngu xuẩn tùy tiện cùng ích kỷ của mình, Bạch Ly đã cấp tám, lại bởi vì biến thành người mà trọng thương kề cận tử vong… Mỗi trình tự ta đều chấp hành dựa theo trong sách ghi lại, không sai chút nào, ta không rõ vì sao Bạch Ly sẽ như vậy, đồng thời sợ hãi xin trưởng bối trong tộc giúp đỡ, hơn nữa nói ra tất cả chân tướng, hy vọng trưởng bối trong tộc ra tay. Sau khi trưởng bối nghe lời ta nói thì giận giữ, bọn họ mang Bạch Ly đi, đuổi ta tới nơi này, không cho ta gặp mặt Bạch Ly, muốn ta tỉnh lại…

Bên ngoài có kết giới do trưởng bối trong tộc thiết lập, chỉ được phép vào không cho phép ra, trong lòng ta nhớ Bạch Ly, lại bị nhốt ở chỗ này không thể ra ngoài, cho tới một tuần sau, mẫu thân của ta trộm chạy tới nói cho ta biết, triệu hoán thú vì cá nhân ta mà trọng thương, các trưởng bối bàn bạc nếu có thể cứu lại được Bạch Ly, sẽ thả ta ra ngoài, lại sẽ không để cho chúng ta gặp mặt, nếu không sẽ giam giữ ta trăm năm, tỏ vẻ khiển trách…

Ta vừa lo âu chờ đợi tin tức Bạch Ly, lại vừa tu luyện như một kẻ điên, muốn phá kết giới của trưởng bối, nhanh chóng nhìn thấy Bạch Ly một lần, kết quả chớp mắt vài chục năm qua đi, Bạch Ly chẳng có tin tức, ta đã tu luyện tới cấp tám, lại như cũ không thể ra ngoài. Thẳng cho tới khi ta phá tan cấp chín, linh hồn bổn mạng thú trong không gian tinh thần trong đầu chợt hóa thành sức mạnh giúp ta một tay, mặc dù ta qua cấp chín, trở thành kẻ mạnh, thế nhưng đồng thời ta cũng biết, có lẽ Bạch Ly đã chết…”

Trang Tử Lưu nói, trên mặt vì đau khổ mà vặn vẹo: “Ta cùng Bạch Ly đã tròn 10 năm không gặp, khi Bạch Ly hóa thành người không chết đi, nhưng vào ngày ta phá tan cấp chín lại tử vong, trong 10 năm này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết Bạch Ly vì ta mà chết, hay là bởi vì nguyên nhân khác… Lúc ấy Bạch Ly tử vong kích thích ta nhập ma, ta điên cuồng mà hận những tộc nhân nhốt ta trong kết giới này chẳng quan tâm, hận thù kích phát thiên phú cùng tiềm năng của ta, không chỉ thực lực của ta triệt để củng cố ở cấp chín trong thời gian ngắn, thuật triệu hoán mà triệu hoán sư cấp tám trở lên ở trong tộc mới có thể học càng là vô sự tự thông, ta ở trong kết giới này đau khổ sắp phát điên, liền triệu hồi ra các loại ma thú từ trong không gian loạn lưu, sau đó bắt đầu nghiên cứu làm sao cho chúng nó biến thành hình người, kết quả lại thất bại toàn bộ…

Số lượng lớn ma thú chết đi làm cho ta chậm rãi tỉnh táo lại, ta ngược lại bắt đầu nghiên cứu kết giới, cuối cùng tự mình nghĩ ra một trận pháp, thì ra kết giới bên ngoài cũng chỉ là trận pháp cấu thành, chớp mắt trăm năm lại trôi qua, đáng tiếc chờ khi ta rốt cuộc nghiên cứu được cách phá vỡ trận pháp tạo ra kết giới, hậu quả xấu do mấy năm trước điên cuồng triệu hoán ma thú cùng với nghiền ép tiềm lực tăng cao thực lực rốt cuộc cũng tới, không chỉ thân thể ngày càng yếu đi, hồn lực cũng bắt đầu rút lui.

Biết mình có lẽ không còn nhiều thời gian, ta khắc tâm đắc về trận pháp của mình lên da kỳ nhông động vương, ma thú trong sơn cốc này, phần lớn là ta triệu hoán từ trong không gian loạn lưu đến, ta bị giam cầm trong này trăm năm, mấy thứ này cũng sinh sôi nảy nở trăm năm, đều tự tạo lãnh địa riêng của mình, ta khắc trận pháp trên người kỳ nhông động vương, giao nơi ta chôn xương cho Hướng Âm Quỳ bảo vệ, để khi nó nhìn thấy triệu hoán sư, hướng dẫn đối phương đến tìm ta, đồng thời, ma thú lúc trước bị ta thực nghiệm biến thành hình người thất bại, trước khi chết đều bị ta biến thành hồn thú, phân bố ở các khu vực, từ cấp bảy đến cấp chín đều có, trong đó cấp tám cùng cấp chín chỉ có một, nhưng cấp bảy ngược lại có rất nhiều loại, nếu ngươi không đến cấp bảy, tạm thời đừng nghĩ đến những hồn thú này, chờ sau khi tu luyện tới cấp bậc đó lại đi tìm chúng nó.

Ta để lại những thứ quý báu nhất ở nơi này lại cho ngươi, chỉ hy vọng sau khi ngươi ra ngoài, có thể giúp ta hỏi thăm tin tức của Bạch Ly, nếu có thể tìm được thi thể hắn thì tốt nhất, 16 tuổi ta gặp hắn, 19 tuổi chia lìa, nay ta đã tròn 200 tuổi, tròn 181 năm chưa từng gặp lại hắn, ba năm đó là thời gian vui sướng nhất trong đời ta… Những năm gần đây, ta từng có hối hận, từng có căm hận, từng có phẫn nộ, nhưng nhiều nhất cũng là tưởng niệm vô bờ bến, khi còn sống không thể gặp lại hắn, nếu sau khi chết có thể mai táng cùng một chỗ với hắn, thì tốt biết bao…”

Bạn đang �

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú: Bạch ly là ma thú, Trang Tử Lưu nói không dùng nó, mà là dùng hắn, là bởi vì Trang Tử Lưu coi hắn như người, cho nên ta cảm thấy hai chữ này thích hợp hơn một chút ~(≧▽≦)/~

Vâng, nó cũng là lời mà editor muốn nói đấy ạ, bình thường ma thú là dùng nó, nhưng đến trường hợp của Bạch Ly thì lại dùng hắn, như tg đã giải thích, còn nếu ai thắc mắc về lúc a Tu là ma thú cũng dùng nó, dù bé Dịch coi ảnh còn quan trọng hơn người, thì lý do đơn giản là để phân biệt với sau này khi a biến thành người thôi.