Sau khi hệ thống xác nhận không còn địch nhân nào tới nữa, Lăng Huyền Phong nói:
- Mau chạy ra xem người kia như thế nào!
Tô Mị lập tức quay lại nhanh chóng tiến tới chỗ người nọ, sau khi ngẩn người một hồi liền thất thanh hô:
- Long đại hiệp!
Long đại hiệp? Họ Long? Người của Long gia?
- Nàng biết hắn sao?
Tô Mị gật đầu:
- Đúng thế! Người này là Long Cửu Thiên, là con trai thứ 3 của đế quốc Thái Thượng Hoàng, đại ca của hắn chính là đương kim bệ hạ. Người này từ bé đã không có tâm tranh chức vị, chỉ muốn sống phiêu bạt giang hồ, Thái thượng hoàng cũng hết cách với hắn, nên chỉ có nhắm một con mắt mở một con mắt. Đương kim bệ hạ với hắn tình cảm rất tốt. Long Cửu Thiên người này thiên tư không tệ, học được một thân bản lĩnh, cũng biết hành hiệp trượng nghĩa, ta đã gặp qua hắn vài lần, cũng có chút giao tình.
Lăng Huyền Phong dùng hệ thống xem xét:
Long Cửu Thiên, Võ Tông Bát Phẩm, tình trạng sức khỏe: vô cùng nguy cấp, tùy thời có thể chết
- Mau nghĩ cách giúp hắn, sắp không chịu được nữa rồi!
Quả nhiên, nhịp thở của Long Cửu Thiên chậm dần, chậm dần, hơi thở cũng yếu đi. Tô Mị nhanh chóng lấy thuốc chữa thương, đồng thời vận đấu khí để giúp hắn trị thương, nhưng kết quả không lớn. Hơi thở của Long Cửu Thiên kéo dài được một lúc, sau đó triệt để không còn nữa...
- Long đại hiệp! Không được! Mau tỉnh lại!
Tô Mị vừa vận công vừa gọi, nhưng Long Cửu Thiên đã tắt thở, nhịp tim đã dừng lại.
- Mị nhi, không cần nữa, hắn đã đi rồi...
Thở dài một câu, Lăng Huyền Phong kéo Tô Mị lại. Nàng không đành lòng, liền lao vào người hắn khóc nức nở.
- Thôi thì... đành đào một cái mộ phần, an táng cho hắn, sau đó nàng hãy tìm cách thông báo cho triều đình, dù sao hắn cũng là một Vương Gia.
Tô Mị gật đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra.
Bỗng nhiên...
Lăng Huyền Phong chợt cảm thấy trên trời tối sầm lại, một cỗ uy áp kinh người phóng ra, mây gió cuồn cuộn, hắn bảo Tô Mị:
- Nàng ở lại đây canh chừng, ta ra phía trước xem thế nào!
- Có chuyện gì thế?
- Ta không rõ! Ở đây chờ ta!
Dứt lời hắn chạy ra khỏi miếu hoang, đi đến một đoạn vách núi không xa. Bất chợt trên không trung một vệt sáng chói lọi chiếu xuống ngay trước mặt. Ánh sáng tản đi, một bóng người hiện ra. Người này khuôn mặt anh tuấn, dáng người uy nghi, thân đang mặc một bộ kim giáp, trông vô cùng dũng mãnh. Nhìn thấy Lăng Huyền Phong, người kia nói: