Mặc kê cho tên đầu lĩnh vẫn gào thét trong vô vọng, Lăng Huyền Phong vẫn im lặng, tay không ngừng huy động nội lực ném phi đao. Chẳng mấy chốc, phi đao bắn đầy trời. Đầu lĩnh cùng lão tam chật vật đón đỡ, nhất là lão tam. Từ khi bị trúng đao đầu tiên, hành động đã bị hạn chế, nay liên tiếp phải đón nhân phi đao đầy trời, đấu khí không kịp hồi phục, lại phải cắn răng đón đỡ. Không lâu sau đó, hắn bi dính liền 3-4 thanh đao cắm ngập sâu vào trong da thịt, trí mạng nhất chính là có một thanh cắm vào giữa ngực. Tuy không trúng tim, nhưng kình lực của phi đao vẫn còn, trưc tiếp phá nát phổi của hắn, bây giờ hắn chỉ còn thở khò khè, máu mỗi lúc tràn ra một nhiều ở khóe miệng.
- Khụ, Khụ, Lão đại! Đệ không xong rồi, huynh hãy mau thoát thân, tìm ra tiểu tử đó trả thù cho bọn đệ. Lát nữa, đệ sẽ hứng lấy toàn bộ phi đao, huynh hãy mau chạy đi.
- Không được! Huynh đệ chúng ta sống chết có nhau, ta không thể bỏ lại các đệ đươc!
- Huynh phải đi! Bây giờ đệ đã sắp dầu hết đèn tắt, đấu khí chỉ miễn cưỡng gắng đượng vài phút thôi, thương thế của đệ quá nặng, không thể di chuyển được nữa rồi. Coi như đệ cầu xin huynh đó!
- Không! Không! Ta dù chết cũng không bỏ lại đệ đâu! - Đầu lĩnh nước mắt lưng tròng hét to. Hắn càng ngày cảm thấy tam đệ không ổn, hơi thở không còn vững chãi mà yếu dần, đấu khí tán loạn. Tuy rằng biết chắc tam đệ chắc chắn phải chết. Nhưng tình nghĩa huynh đệ mấy chục năm, nói bỏ là bỏ được sao?
- Hắc hắc! Có những lời này của huynh, đệ cùng nhị ca với lão tứ có chết cũng thanh thản. Bây giờ thì đi mau! - Lão tam mỉm cười nhìn đầu lĩnh sau đó hét lớn, đồng thời đẩy hắn ra ngoài.
Ngay vào lúc đó, 4 thanh phi đao bay tới, ngay trong sự kinh hãi của cả 2, liền biến thành hơn 20 chiếc cùng nhắm thẳng vào vị trí lão tam đang đứng
Thiên Ma Giáng Thế! - Thiên ma khởi vũ, truy hồn phi đao, vũ hóa tán xạ, từ một phi đao ban đầu sẽ biến thành 7 phi đao khác gây ra sát thương trên diện rộng!
- Lão tam!!!!!!!!!!!! - Đầu lĩnh gào thét trong tuyệt vọng khi nhìn thấy tam đệ của mình biến thành con nhím, vô lực ngã xuống.
- AAAAAAAAAA!!!!!! Lão từ phải giết ngươi! Thù này không trả ta không làm người!!!!!!!!!!!
- Muốn trả thù sao? Phóng ngựa qua đây lão già!
Trong chỗ núp hiện ra một bóng người. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, mắt sáng như sao, mày kiếm mũi thẳng, cực kỳ anh tuấn. Trên thân mặc một bộ đồ kỳ quái màu xanh lá cây, trên đó còn gắn thêm rất nhiều lá cây. Nếu như không phải âm thanh phát ra từ nơi đó, đầu lĩnh cũng không thể nào tin được rằng ở đó có một người đang ẩn nấp.
- Ngươi!!! - Đầu lĩnh run giọng, ngón tay run bần bật chỉ về phía người mới tới.
- Sao? Bất ngờ chứ?
- Tại sao có thể là ngươi? Ta không tin! Một tiểu miệng đầy hôi sữa như ngươi sao có thể làm được chuyện này?
- Sao không thể là ta? Lão cẩu, ngươi nghĩ ngoài ta bị các ngươi truy đuổi ra trong này còn có người khác nữa à? - Lăng Huyền Phong nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn. Đê ma ma, đang cao hứng phi đao quên con mẹ nó mất mình phóng hết rồi! Không còn cách nào khác, hắn phải giải quyết nốt tên đầu lĩnh này, dù sao cũng không thể để hắn chạy thoát được.
- Không thể nào! Ngươi mới chỉ là võ sĩ, sao có thể....
- Không điều gì là không thể! Lão cẩu! Tình báo của ngươi chưa cập nhật rồi, lão từ đã không còn là võ sĩ nữa, hắc hắc hắc!
Lăng Huyền Phong ngắt lời, hắn cười âm hiểm, trong cả buổi sáng hắn muốn tìm ra ai là kẻ muốn giết mình. Ban đầu hắn nghĩ là người một trong tam đại thế gia. Nhưng hắn ngay lập tức loại trừ Vu Gia. Vu Gia bây giờ muốn tránh hắn như tránh mèo, làm sao có lá gan muốn hại hắn. Sau đó hắn chĩa hướng suy nghĩ về trong Hoàng Gia và Dương Gia. Dương Gia là đại thế gia kinh thương nổi tiếng trong ngoài đế quốc, mời tới một số cao thủ để ám sát cũng không phải không có khả năng. Hoàng Gia thì mấy trăm năm gần đây đều minh tranh ám đấu với Lăng Gia, cũng không thể loại trừ. Xem ra chỉ có thể hạ thủ từ những tên sát thủ này, không được để cho bọn chúng trốn thoát, may ra tìm được một số manh mối nào đó. Tuy nhiên, có một điều làm hắn vô cùng canh cánh trong lòng. Làm sao mấy tên sát thủ này lại tới nhanh như vậy? Tuy rằng bổn thiếu gia phi ngựa như điên ra ngoài thành, có thể gây nhiều sự chú ý, nhưng khi ra ngoài thành thì có vô số đường đi, sao bọn chúng chọn đúng? Chắc chắn có người chỉ đường cho bọn hắn, Lăng Gia có nội gián! Lăng Huyền Phong suy nghĩ tới đây liền lập tức kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sau lưng. Nếu Lăng Gia có nội gián, vậy thì nhiều bí mật của Lăng Gia chắc chắn bị tuồn ra ngoài, không được, làm xong nhiệm vụ phải nhanh chóng về báo cáo cho đại bá!
- Tiểu tử, cho dù ngươi là thiên tài đi chăng nữa, cũng chỉ là võ sư nhất nhị giai mà thôi, muốn giết ta sao? Mơ tưởng!
- Hừ! Ai mơ tưởng còn chưa biết đâu. Lão cẩu! Xuất chiêu đi! Nếu không lát lại kêu ta trẻ khỏe bắt nạt già yếu!
- Miệng lưỡi lợi hại cũng vô dụng, hôm nay ngươi sẽ chết tại đây!
Đầu lĩnh tức giận vung kiếm toàn lực chém tới. Hắn vừa tức giận vừa bi phẫn. Bi phẫn vì huynh đệ của hắn chết trước mặt hắn, tức giận vì bị Lăng Huyền Phong mồm liên tục nói lão cẩu. Nộ khí xung thiên, hắn lao tới muốn chém Lăng Huyền Phong thành nhiều mảnh.
Keng!!
Lăng Huyền Phong vung kiếm đón đỡ. Thực lực của hắn bây giờ, muốn đấu với một võ sư cấp 4 cũng chỉ là đi chơi mà thôi. Cái chính là hắn muốn rèn luyện kỹ năng cùng với kinh nghiệm thực chiến.
2 người đánh nhau một hồi lâu, ngươi công ta thủ, tên đầu lĩnh càng đánh càng kinh hãi phát hiện tên tiểu tử trước mặt này thực lực mình không thể nhìn ra, hơn nữa khi 2 kiếm chạm vào nhau thì có một luồng lực lượng không tên nào đó phân tán lực đánh của mình, khiến cho đấu khí của hắn bị biến mất nhanh chóng. Lực đạo của hắn khi chạm vào kiếm của đối phương liền có một luồng nhu lực đón đỡ, hướng lực đao đi chỗ khác, khiến hắn đánh hụt. Một hồi lâu sau hắn phát hiên ra rằng tiểu tử kia đang dùng mình để luyện kiếm! Càng nghĩ càng tức giận, đầu lĩnh ra chiêu ngày càng hung ác, kiếm chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương.
Lăng Huyền Phong đối với việc tên đầu lĩnh gia tăng áp lực cũng không coi ra gì, trong đầu hắn chỉ đang liên tục thôi diễn kiếm chiêu của Thái Cực Kiếm, từng chiêu từng chiêu một phát ra thu lại, dần dần hắn không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hướng tấn công của đối phương, theo bản năng giơ kiếm xuất chiêu, không cần suy nghĩ nhiều nữa.
2 người chiến đấu một hồi lâu. Bỗng dưng 2 thanh kiếm dính vào nhau. Lăng Huyền Phong nhìn đầu lĩnh, miệng mỉm cười.